Ông lão cúi người xuống, an ủi hai đứa nhóc đang khóc tới mặt mũi đỏ bừng, ông vô cùng kiên nhẫn nói: “Không khóc…không khóc nữa. Mẹ của hai đứa sẽ mau chóng đến đây thôi”.
Hai nhóc ban đầu vốn chỉ muốn diễn kịch một chút, kết quả vừa nghe tới việc ‘mẹ của hai đứa sẽ mau chóng đến đây’ thì trong lòng không nhịn được nước mắt ngắn, nước mắt dài ào ào tuôn ra, khuôn mặt nhỏ nhăn lại.
Ông lão có chút luống cuống tay chân, đúng lúc này một giọng nói vang lên từ phía sau:
“Chào ông, cho hỏi ông có nhìn thấy con của tôi không?”
Ông lão nhẹ nhàng thở ra, lập tức quay đầu. Ông cũng không cảm thấy có người xuất hiện ở đây là kỳ lạ. Ngược lại, giống như trút được gánh nặng, giọng hơi mang vẻ oán giận nói: “Hai người sơ ý quá, ngay cả con của mình cũng không trông kỹ”.
Trên hành lang tối đen, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua tầng mây. Ánh trăng chiếu trên con đường mang vẻ mờ ảo. Lúc này, ông lão mới chú ý tới ngoại hình của hai người Phù Khanh và Lục Khải, một bóng dáng cường tráng cao to và một bóng dáng thon gầy cũng cao không kém, nhìn qua không giống phụ nữ. Ông lão chớp mắt, cho rằng mình đã nhìn nhầm. Hai ác chủng nhỏ, nhìn thấy Phù Khanh lập tức cảm thấy thân thiết, oa một tiếng nhào vào lòng y, gọi lớn: “Mẹ ơi”.
Ông lão thầm nghĩ, có lẽ là do trời quá tối nên ông đã nhìn nhầm cũng không nghi ngờ dặn dò Phù Khanh: “Về sau nhất định phải chú ý, tìm được con rồi thì mau chóng rời đi đi”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT