16.

Tôi nhìn tin nhắn Tống Hạ gửi tới, ánh mắt tối sầm vài phần.

“Là cậu đã gửi tin nhắn cho tôi, bảo tôi tới quán bar đón cậu. Tôi lúc ấy đang ăn khuya với Cố Nhất Minh, đọc được tôi liền lập tức qua đó.”

Xem ra cái hệ thống kia của Lâm Sanh Sanh cũng có chút năng lực, một người bình thường như tôi phải chống cự với họ như thế nào đây?

Tôi ngồi ở trên giường trong khách sạn tự hỏi hồi lâu.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của robot.

“Chủ phòng 909, xin chào, tôi là người máy Tiểu Ái, đồ ăn của chị đã đến, mời chị ra nhận ạ!”

Tôi nghi hoặc đi ra lấy đồ ăn, Sở Hách đặt cho tôi?

Còn rất tri kỷ.

Là một tô cháo của cửa tiệm mà tôi thích ăn, không ngờ rằng ở đây cũng có.

Mới vừa húp mấy miếng, màn hình di động hiện lên thông báo tin nhắn từ WeChat, click mở thì thấy.

Thẩm Lâm Tô: “Tôi đã đặt cho cậu rồi, là của cửa tiệm cậu thích ăn kia.”

Tôi…

Sao hắn có thể làm như vậy được?

Vừa ở chỗ Lâm Sanh Sanh đau lòng cho cô ta, vừa còn không quên người bạn thanh mai là tôi chưa ăn bữa sáng?

Không chiếm được bạch nguyệt quang, cũng không buông bỏ được thanh mai, hắn cũng thật tốt quá nhỉ, Thẩm Lâm Tô.

Tôi thầm mắng hắn vài câu ở trong lòng, kết quả đối phương không chờ tôi rep mà còn nhắn thêm 2 tin.

Thẩm Lâm Tô: “Đừng nghĩ nhiều.”

Thẩm Lâm Tô: “Tôi chỉ là đau lòng cậu.”

Tâm tư nhỏ giấu đầu lòi đuôi, lạy ông tôi ở bụi này, tôi ở khách sạn cũng có thể nghe được dự định của hắn.

Tôi trở tay xóa bạn bè với hắn.

Nhìn phiền lòng.

Tôi trước kia sao lại coi trọng hắn nhỉ?

Quả nhiên vẫn là tôi chưa gặp được nhiều đàn ông tốt, thông tin quá ít, nên mới cho rằng hắn chính là tốt nhất.

17.

Từ sau khi Thẩm Lâm Tô tới, Sở Hách cũng không cần phải ở lại đó nữa.

Để Thẩm Lâm Tô chăm sóc cho Lâm Sanh Sanh, “mọi người” đều thực yên tâm.

Chúng tôi không có khả năng xin nghỉ dài hạn nhiều ngày như vậy, cho nên bèn quay trở về trường học trước.

Từ Kinh Thị trở về, Sở Hách càng thêm dính người, hận không thể thời thời khắc khắc đều ở bên tôi.

Dù gì tôi cũng thấy chẳng sao cả, người phải gấp gáp là người khác.

Tôi đã nghe được lời chửi thô tục má nó ở trong lòng của Lâm Sanh Sanh vô số lần.

“Cậu biết không, Lâm Sanh Sanh chuyển chuyên ngành rồi.” A Hỉ gấp không chờ nổi mà chia sẻ với tôi.

Bởi vì tôi nên A Hỉ đặc biệt hứng thú với chuyện của Lâm Sanh Sanh.

“Chuyển sang chuyên ngành gì?” Tôi có chút tò mò.

A Hỉ vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa: “Máy tính, à, thuận tiện nói cho cậu biết một chuyện, cô ta hiện tại là sư muội đồng môn của bạn trai cậu.”

“Tô Lạc, nói thật, nếu không phải Lâm Sanh Sanh là nữ, tớ cảm thấy người cô ta thích là cậu mới đúng.”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Tôi vừa mới chuẩn bị đi thư viện thì đã bị Lâm Sanh Sanh nửa đường chặn lại.

“Tô Lạc, em có việc muốn nói với chị.” Cô ta vẻ mặt cao lãnh, nhưng nội tâm lại thập phần kịch tính.

“Nói thật, nếu tôi là nam, tôi cũng sẽ thích Tô Lạc, da trắng mặt đẹp chân dài, ai thấy mà không mê, chị gái nhìn em đi! Em cũng có thể!”

“Hệ thống, nếu không chúng ta làm lại từ đầu đi, cho tôi thân phận của Tô Lạc.”

“……”

Tôi nghe được thì nhíu mày, tuy rằng tôi biết cô ta có thể xuyên qua, tùy ý chiếm cứ thân thể của người khác, nhưng người bị xuyên vào có nguyện ý hay không?

“Tô Lạc, có một việc em cần thiết nói cho chị biết.” Cô ta dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm tôi, giống như có chuyện quan trọng gì đó muốn tuyên bố.

“Tô Lạc, chị có biết Sở Hách trước đây là loại người gì không? Chị bị bộ dáng học trò ngoan hiện tại của anh ấy lừa rồi.”

Tôi hơi nhíu mày, Lâm Sanh Sanh thấy tôi vẻ mặt không tin, sắc mặt lại trầm vài phần.

“Hệ thống, Sở Hách thật sự ở phía sau tôi?” Lâm Sanh Sanh nhìn chằm chằm tôi, trong lòng lại đối thoại với hệ thống.

Cô ta chuyển để tài, “Sở Hách học trưởng quả thực là nam thần của em, học tỷ, em biết em không nên thích Sở Hách học trưởng, nhưng em không khống chế được.”

Tôi nhìn cô ta cố ý ngã về phía sau, trong lòng còn nói với hệ thống “Nhắm chuẩn chứ?”

Sở Hách thấy thế bèn nhanh chóng tránh thoát bao cát thịt người trước mắt, Lâm Sanh Sanh không đứng vững, đặt mông té ngã trên đất.

“A a a! Đau quá! Huhu ~ mông của tôi ~ sợ là muốn nở hoa rồi ~” Cô ta bày ra biểu cảm u buồn bị thương, trong lòng không ngừng gào khóc.

Tôi không nhịn được mà cười lên tiếng.

Lâm Sanh Sanh khóc thầm to hơn ở trong lòng.

Nhưng Sở Hách lại dùng vẻ mặt khẩn trương nhìn tôi, còn đầy mặt đề phòng Lâm Sanh Sanh.

“Tô Lạc, cô ta nói cái gì với em vậy?” Sở Hách không yên tâm hỏi.

“Anh để ý cô ta nói gì như vậy sao?”

Lời tôi nói làm Sở Hách cứng lại, hắn dừng một chút: “Không có.”

“Vậy anh còn hỏi nhiều như vậy?”

Thấy Sở Hách vẫn bày bộ dáng thật cẩn thận, tôi cố ý nói: “Người ta đến trước mặt em nói thích anh, anh là nam thần của người ta.”

Kết quả phía sau truyền đến tiếng lòng vui mừng của Lâm Sanh Sanh: “Thật sự, độ hảo cảm +5!”

18.

Tôi nhíu chặt mày, Sở Hách đây là có ý gì?

Ngày thường Lâm Sanh Sanh thường xuyên đi ăn vạ Sở Hách nhưng cũng không thấy hắn tăng độ hảo cảm.

Hôm nay là cảm thấy cô ta thực đáng yêu sao?

Sở Hách thấy tôi nhìn chằm chằm hắn liền lộp bộp một chút, làm ra biểu cảm thề thốt: “Anh không thích cô ta, ngay cả nói chuyện giao lưu với cô ta cũng rất ít.”

“À, vậy là ngày thường cũng có giao lưu.”

Sở Hách tỏ vẻ bị oan uổng: “Cô ta thật sự tà môn, không biết dùng cách gì để vào phòng thí nghiệm, em cách xa cô ta chút.”

Lâm Sanh Sanh nếu biết hắn bôi đen cô ta như vậy thì liệu có còn tích cực công lược hắn không?

Sở Hách vẫn luôn đề phòng Lâm Sanh Sanh, cũng đề phòng cả tôi, sợ tôi gặp mặt cô ta.

Lâm Sanh Sanh vẫn tìm được cơ hội: “Tô Lạc, Sở Hách chính là một tên lưu manh, chị bị lừa rồi.”

Nói xong còn cho tôi xem một cái video.

Biểu tình của tôi có chút phức tạp, Thẩm Lâm Tô cũng cho cô ta xem video kia.

Tên nhóc kia, ăn mệt ở trên người cô ta còn chưa đủ nhiều sao?

Nghe nói nam thần cao lãnh biến thành liếm cẩu*, đảo ngược theo đuổi Lâm Sanh Sanh, làm rất nhiều chuyện để mọi người bàn tán.

(*) Liếm cẩu – dịch nôm na ra tiếng Việt là “Chó liếm”. Nghĩa ở đây chỉ những người không có chủ kiến, phấn đấu chỉ chực chờ để nịnh hót, tâng bốc người khác… ngoài ra còn chỉ những người biết rõ người ta không thích mình nhưng vẫn từ bỏ cả lòng tự trọng, cố chấp theo đuổi.

“Anh ấy hồi cấp 3 là một giáo bá*, thường xuyên bắt nạt bạn học, khi đánh nhau không quan tâm đến mạng người, chị ở bên anh ấy cẩn thận bị bạo hành, nói không chừng một ngày nào đó sẽ lộ ra sắc mặt chân thật.”

(*) Giáo bá: đánh nhau giỏi, đại ca đánh nhau =)) (nôm na là trùm trường đó).

Lâm Sanh Sanh điên cuồng khuyên bảo tôi, liên tục lải nhải.

“Cho nên……”

Một thanh âm tiếp lời nói của cô ta: “Cho nên cô không phải thích tôi mà là hận tôi có đúng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play