01.

Khi Thẩm Lâm Tô nắm tay Lâm Sanh Sanh xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi còn bình tĩnh hơn so với trong tưởng tượng.

Trước đây nghe nói có một nữ sinh đang theo đuổi hắn, lì lợm la liếm, theo sau hắn làm tùy tùng, tôi cho rằng hắn sẽ vừa ghét bỏ và lại lạnh nhạt cự tuyệt giống như trước.

Nhưng Lâm Sanh Sanh thành công, tôi chưa bao giờ thấy hắn nhìn người khác với ánh mắt cưng chiều như thế.

Hắn thật cẩn thận nắm tay cô ta, như đạt được chí bảo.

Khoảnh khắc đó nên dùng từ gì để hình dung về tâm tình của tôi nhỉ?

Sét đánh giữa trời quang? Hay là tâm như đao cắt, hoặc là cực kỳ bi thương?

Có cả hết, nhưng chỉ một giây sau đó, tâm tình của tôi ghê tởm giống như ăn phải một con ruồi bọ.

Bởi vì tôi nghe được tiếng lòng của Lâm Sanh Sanh.

Cô ta nói: “Hệ thống, độ hảo cảm của nam chủ bao nhiêu rồi?”

Tôi lại nghe được cô ta lầm bầm lầu bầu: “Chờ tôi công lược Thẩm Lâm Tô xong sẽ có được 1000 vạn, ha ha ha, Lâm Sanh Sanh tôi chính là người thắng trên cuộc đời này.”

Mà lúc này, Thẩm Lâm Tô đang nắm tay cô ta, trên mặt là sự hạnh phúc và thỏa mãn.

Tôi ngước mắt nhìn chằm chằm Lâm Sanh Sanh, có lẽ là vì địch ý của tôi quá nặng, cũng hoặc là quá mức tức giận, thế cho nên sắc mặt Thẩm Lâm Tô có chút không vui.

Còn Lâm Sanh Sanh thì tỏ ra như không có việc gì, bởi vì tôi nghe được cô ta nói: “Chậc chậc chậc, đây chẳng phải là nữ chủ thích Thẩm Lâm Tô sao, đáng tiếc.”

Thẩm Lâm Tô lạnh nhạt với tôi, cho dù chúng tôi là thanh mai trúc mã, nhưng hắn chưa bao giờ đối xử ôn nhu với tôi dù chỉ là một chút.

Tôi biết hắn luôn luôn đối xử lạnh nhạt với người khác, cho rằng đây chỉ là lớp vỏ bọc tự bảo vệ của hắn mà thôi, cho rằng bản thân có một ngày sẽ mở cửa được trái tim hắn.

Lâm Sanh Sanh làm được, nếu cô ta có thể toàn tâm toàn ý đối xử tốt với Thẩm Lâm Tô thì tôi sẽ từ bỏ và chúc cho bọn họ hạnh phúc.

Nhưng, Lâm Sanh Sanh tuyệt đối không phải là người bạn đời thích hợp của hắn, tôi không thể để cô ta làm tổn thương Thẩm Lâm Tô.

“Hệ thống, ánh mắt của nữ chủ thật đáng sợ a, giống như muốn ăn thịt tôi ấy, con người trong đầu chỉ biết yêu với đương thật đáng sợ.”

Tôi không hề bỏ lỡ một tia khinh miệt lướt qua trong mắt Lâm Sanh Sanh, cùng với hành động cố ý nấp ở phía sau Thẩm Lâm Tô.

“Em trốn làm gì? Cô ấy chẳng qua chỉ là con gái của bạn thân mẹ anh mà thôi.” Thẩm Lâm Tô khí phách ôm người vào lòng.

Dưới cái nhìn chăm chú nhu tình như nước của Thẩm Lâm Tô, điều tôi nghe được lại là thanh âm tức muốn hộc máu của Lâm Sanh Sanh.

“Cái gì? Mày nói tao công lược sai nam chủ? Sở Hách mới là nam chủ?”

02.

Thẩm Lâm Tô nhanh chóng bị đá.

Thời điểm anh em tốt của hắn - Hứa Nhất gọi điện thoại cho tôi, tôi đang cầm ly trà sữa tới thư viện.

“Tô Lạc, anh Lâm uống say ở quán bar, tôi đang có việc gấp, cậu tới đón anh ấy được không?”

Tôi dừng bước chân, “Không tìm Lâm Sanh Sanh mà tìm tôi làm gì?”

Bên kia truyền đến giọng nói ấp úng, “Ờm, ờm thì, Lâm Sanh Sanh nói bọn họ đã chia tay rồi, bảo anh Lâm đừng quấn lấy cô ấy nữa.”

Tôi cười nhạo một tiếng, hoá ra là bị người khác từ chối xong mới nhớ đến thanh mai là tôi đây a.

“Vậy càng không nên tìm tôi, tôi không phải bạn gái của cậu ta.”

Tôi nhấc chân đi về phía trước.

“Chẳng phải cậu thích anh Lâm sao?”

Hứa Nhất nói bằng giọng điệu đương nhiên.

Đúng vậy, cho nên tôi phải luôn đứng ở phía sau chờ hắn quay đầu lại đúng không?

Tôi trầm mặc hồi lâu, lâu đến nỗi khi tôi cho rằng Hứa Nhất đã chủ động cúp điện thoại thì đầu bên kia truyền đến thanh âm đứt quãng của Thẩm Lâm Tô.

“Lâm Sanh Sanh ——”

“Em thích anh,…… Chẳng phải đã nói chỉ thích mình anh thôi sao?”

Có lẽ là Hứa Nhất cũng cảm thấy ngượng ngùng nên đã cúp điện thoại ngay lập tức.

Tôi nhún vai, cười cười tự giễu.

Hoá ra thật sự có kẻ khờ dại cho rằng sẽ có người vẫn luôn chờ bạn quay đầu lại, có lẽ có, nhưng tuyệt đối không phải Tô Lạc tôi.

Khi tôi tới thư viện, trong góc quen đã xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

Sở Hách đang bị Lâm Sanh Sanh quấn lấy, cô ta ngồi ở phía đối diện, nháy đôi mắt như nai con kia trông mong nhìn chằm chằm Sở Hách.

Trên mặt là biểu cảm sùng bái, Sở Hách có chút không được tự nhiên nên cúi đầu, tận lực dùng kính gọng đen ngăn trở tầm mắt ở phía đối diện.

“Sở học trưởng, mời anh uống trà sữa!”

Lâm Sanh Sanh đẩy trà sữa trên bàn đến trước mặt Sở Hách, trên mặt tràn đầy mong đợi.

“Cảm ơn, tôi không uống.” Sở Hách mặt không biểu cảm nói.

Tôi vừa từ kệ sách đi đến trước bàn học thì liền nghe được thanh âm nói thầm trong lòng Lâm Sanh Sanh: “Chẳng phải hệ thống nói Sở Hách thích uống trà sữa sao?”

“Sở Hách, trà sữa của anh, 100% đường và nhiều đá.”

Sở Hách nhìn thấy tôi đến, trong mắt hiện lên niềm vui mừng, lắp bắp tiếp nhận trà sữa, “Cảm ơn.”

Tôi qua phía đó, ngồi vào bên cạnh Sở Hách.

Thấy tôi tới gần, các đốt ngón tay cầm cuốn sách của hắn trở nên trắng bệch.

Lâm Sanh Sanh có lẽ không biết, Sở Hách yêu thầm tôi.

03.

Lâm Sanh Sanh cắn răng cửa, trong lòng nghiến răng nghiến lợi nói: “Chẳng phải cô ta thích Thẩm Lâm Tô sao, sao lại có quan hệ với cả Sở Hách?”

Nhưng tôi vẫn còn đánh giá thấp cô ta, Lâm Sanh Sanh ngược lại càng đánh càng hăng, “Không sao cả, dù sao tôi nhất định sẽ lấy được 1000 vạn đó!”

Tuy rằng tôi rất ít đọc tiểu thuyết, nhưng loại tiểu thuyết xuyên qua mang theo hệ thống hoàn thành nhiệm vụ này tôi đã được nghe từ cô em gái thích đọc tiểu thuyết kia của mình kể không dưới 10 lần.

Không biết cô ta đang mang loại hệ thống nào nhỉ?

Ánh mắt tôi càng thêm nghiền ngẫm, bên tai Sở Hách âm thầm đỏ lên.

Thực ra tôi và Sở Hách cũng không tiếp xúc với nhau nhiều lắm, nhưng mỗi khi tôi tới thư viện thì gần như đều thấy hắn ngồi ở chỗ này.

Có đôi khi tôi đọc sách mệt mỏi, nhìn vài lần về phía hắn, hắn đều sẽ bởi vì chột dạ mà cúi đầu.

Dần dần, tôi cũng quen với tầm mắt nóng cháy kia.

Dù sao người ta cũng không hề quấy rầy đến tôi và chưa từng làm chuyện khác người gì đó, chỉ là mỗi lần đều giống như những bạn nhỏ chơi trốn tìm với tôi mà thôi.

Đây chẳng phải mang lại một chút thú vui trong khoảng thời gian học tập nhàm chán của tôi sao?

Nhưng tôi không ngờ rằng, hắn lại là đối tượng Lâm Sanh Sanh muốn công lược.

Khi tôi nghe nói Lâm Sanh Sanh muốn công lược hắn, tôi liền đến tìm hắn.

Tôi nói: “Sở Hách, có phải anh thích tôi hay không?”

Cách hỏi trực tiếp này khiến Sở Hách đỏ mặt trong nháy mắt.

Nhưng dưới cái nhìn chăm chú của tôi, hắn thẹn thùng gật gật đầu.

“Vậy anh có muốn làm bạn trai của tôi không?”

Hai mắt Sở Hách ngơ ngốc nhìn tôi, đầy mặt không thể tin tưởng, đôi tay xoa xoa góc áo.

Nhìn bộ dáng thẹn thùng của hắn, lòng tôi có chút ngứa ngáy, tôi trực tiếp hôn lên bên má hắn một cái.

Hắn giống như bị điện giật, run lên một chút.

Không khí có chút xấu hổ, tôi cảm thấy hơi buồn cười, nhưng lại sợ xúc phạm tới chàng trai ngây thơ trước mặt, cho nên đành phải đè nén ý cười.

“Làm bạn trai của tôi, Sở Hách, tôi đếm đến3, nếu anh không nói lời nào tôi liền coi như anh đồng ý rồi đấy.”

“3.”

Sở Hách ngơ ngốc, biểu tình có chút ủy khuất.

“Xem ra anh không thích tôi, là tôi đã hiểu lầm và làm ra hành động không đúng.”

Tôi ra vẻ xoay người muốn đi, Sở Hách gấp đến nỗi ôm chặt lấy tôi, “Tôi thích em, rất rất thích.”

“Thích nhiều như nào?” Tôi cười hì hì nhìn hắn, Sở Hách lúc này mới ý thức được bản thân bị trêu đùa.

Hốc mắt ửng đỏ, khóe miệng rung động, quay mặt đi: “Dù sao cũng thích em nhiều hơn em thích tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play