10.
Tôi quay đầu, Tống Hạ đứng ở ngay phía sau tôi.
Hình như hắn vừa chạy tới, hơi thở gấp gáp, nhưng đôi mắt lại cực kỳ sáng.
Sao hắn lại tới đây?
“Tô Lạc, đã lâu không gặp.” Hắn nhẹ đẩy gọng kính, nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh thong dong giống như năm đó.
Gần như không chút thay đổi, chỉ là khí chất trở nên càng thêm thành thục một chút.
Tôi mới vừa mở miệng thì Sở Hách đã lướt qua đám người và đi về phía tôi.
“Sao em lại tới đây? Sao không nói trước với anh một tiếng?” Biểu tình của Sở Hách vừa khiếp sợ lại kích động, trong giọng nói còn xen lẫn chút run rẩy nhè nhẹ.
“Muốn cho anh một bất ngờ.” Tôi kéo tay hắn và cười nói.
Trên mặt Sở Hách đều là ý cười, hơi hơi nhấp môi, bộ dáng ngoan ngoãn khiến tôi không nhịn được mà sờ sờ đầu của hắn.
Thật ngoan.
Thực mềm mại.
Tôi không kìm được lại xoa xoa một chút.
Sở Hách cũng không hề khó chịu, toàn thân đều sắp dính lên trên người tôi.
Đồng tử của Tống Hạ đột nhiên co rụt lại, thần sắc trong tích tắc có vẻ hung lệ, khi nhìn kỹ lại thì trên mặt chỉ có sự kinh ngạc.
Tôi nhíu mày một chút rồi lại nhanh chóng giãn ra và cười nói: “Tống Hạ, đã lâu không gặp.”
Tống Hạ lễ phép gật gật đầu với Sở Hách, nho nhã lễ độ, nhưng sự lạnh lẽo nơi đáy mắt như ẩn như hiện.
Nhìn chúng tôi nắm tay nhau, hắn mím môi: “Cậu bạn này là?”
Tôi và Sở Hách nhìn nhau cười: “Anh ấy là bạn trai của tôi - Sở Hách.”
Tống Hạ híp mắt đánh giá Sở Hách từ đầu đến chân một phen, lúc lâu sau mới nói: “Xin chào.”
Sở Hách hơi hơi gật đầu.
Tống Hạ vẫn luôn nhìn tôi, ánh mắt nóng bỏng khiến người ta có chút không khoẻ.
Sở Hách nắm chặt tay tôi, sau đó giống như không có việc gì mà cầm tay tôi lắc lắc: “Tô Lạc, anh dẫn em đi gặp đồng đội của anh.”
“Tô Lạc, cậu không có gì muốn nói với tôi sao?” Tống Hạ cắt ngang lời Sở Hách nói.
Nói cái gì?
Tôi nhất thời nghĩ không rõ.
Đặc biệt đối diện với biểu cảm hơi khinh miệt của Tống Hạ kia, lòng tôi có chút mất kiên nhẫn.
Sự thù địch của Tống Hạ dành cho Sở Hách có phần không thể giải thích được.
Căn tin vào lúc giữa trưa người đến người đi, thời tiết vốn dĩ có hơi oi bức, mấy người chúng tôi lại đứng ở chỗ này nên đã thu hút không ít ánh mắt đánh giá của người khác.
Cố Nhất Minh dường như nhận ra được bầu không khí có chút khẩn trương bèn đi lên khoác lấy bả vai của Tống Hạ.
“Ai da, chẳng phải đã nói để tôi sắp xếp sao? Tống Hạ, sao cậu đột nhiên lại tới đây?”
Tống Hạ nhẹ nhàng liếc Cố Nhất Minh, Cố Nhất Minh ngượng ngùng buông bờ vai của hắn ra rồi cười nói: “Tô Lạc mới đến đây một chuyến, tạm thời đừng quấy rầy người ta, chờ hẹn sau.”
“Đúng rồi, Tô Lạc, dẫn bạn trai của cậu cùng tới nhé, chờ lát nữa tôi gửi địa điểm cho cậu.”
Cố Nhất Minh túm Tống Hạ, nửa đẩy nửa kéo người đi.
Tôi và Sở Hách ngồi xuống phía đối diện với Lâm Sanh Sanh, bên cạnh có vài cậu nam sinh lịch sự gật gật đầu với tôi.
“Đây là bạn gái tôi - Tô Lạc.” Sở Hách kéo tôi ngồi xuống chỗ đối diện Lâm Sanh Sanh và mở lời giới thiệu.
3 cậu nam sinh kia hai mặt nhìn nhau, tỏ vẻ chẳng sao cả nghiêng đầu liếc Lâm Sanh Sanh, sau khi nhìn thấy ánh mắt của tôi thì bèn cười cười xấu hổ.
Lâm Sanh Sanh không có phản ứng gì, sắc mặt tuy bình tĩnh nhưng có chút đáng sợ, “Hệ thống, tôi muốn toàn bộ tư liệu về nam sinh vừa nãy, ngay lập tức!”
Tôi lộp bộp một chút, cô ta muốn làm gì?
11.
“Đây chẳng phải là Lâm Sanh Sanh ư, cô ấy cũng là đội viên trong đoàn của các anh sao?” Tôi ra vẻ kinh ngạc.
“Không phải, cô ấy chỉ đi cùng tới đây thôi, chả biết đã thuyết phục được giảng viên dẫn đoàn như thế nào nữa.” Sở Hách trả lời thẳng thừng.
Lâm Sanh Sanh cũng nghe thấy, biểu tình có hơi mất mặt, những nam sinh khác ở đây cũng im lặng.
Sở Hách giống như là không để ý đến ánh mắt cô đơn của cô ta, hắn ôm cánh tay tôi và bày ra vẻ mặt chờ mong: “Chiều nay em tới đây để xem thi đấu sao?”
Tôi gật gật đầu.
Lâm Sanh Sanh rũ mắt, giọng điệu có chút hạ thấp: “Tôi đây sẽ không tham dự, các anh nhớ cố lên nhé.”
Một nam sinh đeo kính gọng vàng trong số đó nhìn bộ dáng vô cùng đáng thương của cô ta, trong mắt hiện lên vẻ không đành lòng: “Em ở chỗ này trời xa đất lạ, nhớ phải chú ý an toàn, bọn tôi thi đấu kết thúc xong liền lập tức báo cho em biết.”
“Đúng vậy, em và bọn tôi cùng nhau tới đây, bọn tôi cũng cần có trách nhiệm bảo đảm sự an toàn của em.” Một nam sinh khác phụ họa nói.
Lâm Sanh Sanh tươi cười có chút chua xót, lén lút liếc Sở Hách xong liền nhanh chóng dời tầm mắt, bộ dáng hèn mọn kia tôi nhìn cũng cảm thấy hơi không đành lòng.
Hơn nữa bọn họ hình như cũng không kháng cự được bộ dáng này.
“Hay là em đi cùng với tôi? Không có em tôi sợ bọn tôi cũng không yên tâm, kết thúc còn có thể cùng nhau tham dự tiệc ăn mừng.”
Nam sinh đeo kính gọng vàng vừa nói dứt lời thì hai nam sinh còn lại cũng sôi nổi gật đầu, “Đúng vậy, lần trước nếu không phải có em cứu vớt thì bọn tôi cũng không biết làm sao mới tốt, có em ở bọn tôi cũng an tâm hơn.”
Lâm Sanh Sanh hơi tỏ vẻ bất đắc dĩ, lét lút liếc tôi một cái, “Không làm phiền đến mọi người là được.”
Bộ dáng thảm thương kia, đạt được sự phản đối đồng đều của các nam sinh: “Sao có thể? Một chút cũng không phiền.”
Nói xong còn hỏi Sở Hách, “Đội trưởng, đúng không?”
Nhớ ra còn có tôi ở bên cạnh, lại tự cho là thông minh còn bồi thêm một câu: “Tô Lạc, em sẽ không để ý chứ?”
Tôi thầm cười nhạo một tiếng ở trong lòng, người tới sau như tôi có gì mà để ý.
Tôi cười cười hào phóng, quay đầu hỏi Sở Hách: “Sở Hách, anh để Lâm Sanh Sanh cùng đi đi, anh xem cô ấy thật đáng thương a, hơn nữa người ta ở chỗ này còn giúp được các anh nhiều như vậy.”
Sở Hách nghịch nghịch ngón tay tôi, không chút ngẩng đầu lên nói: “Muốn đi thì đi thôi, cũng chẳng ai ngăn không cho cô ta đi.”
Sắc mặt của Lâm Sanh Sanh bỗng chốc tái nhợt, chọc đến mấy cậu nam sinh không vui trừng mắt liếc tôi.
Hao tổn tâm huyết để tranh thủ sự đồng tình, cô ta đến tột cùng muốn làm gì?
Trận thi đấu buổi chiều, Lâm Sanh Sanh vẫn tới, cổ đeo máy ảnh, tươi cười ngọt ngào, thường thường đi lại chụp hình.
Người đến xem thi đấu rất nhiều, tôi ngồi ở dưới nhìn Sở Hách trên sân khấu, hắn ngồi sau máy tính, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím.
Ánh mắt chuyên chú, tia sáng màn hình phản chiếu trên gọng kính làm người không thấy rõ biểu tình của hắn.
Đây mới là bộ dáng chân chính của hắn sao?
“Đại lão này chiều nay đã uống thuốc gì hả? Sao lại mạnh như vậy a.” Nam sinh ngồi ở bên cạnh tôi đang nhỏ giọng nói thầm với cậu bạn.
“Mẹ kiếp, sáng nay ít nhất còn chừa chút mặt mũi cho chúng ta, đến chiều lại đuổi giết không chừa mảnh giáp, đã nói chỉ là trận đấu giao lưu thôi mà?”
12.
Thi đấu kết thúc không hề trì hoãn.
Bọn họ đã lên kế hoạch tổ chức tiệc ăn mừng vào ngày hôm qua, nhưng giảng viên dẫn đoàn nghĩ hôm nay còn phải tiếp tục nên đã dứt khoát dời sang hôm nay để mọi người có thể thả lỏng hoàn toàn.
Tôi vốn muốn trở về khách sạn nghỉ ngơi, nhưng Sở Hách không yên tâm, vì thế dẫn theo tôi cùng đi.
Sau khi giảng viên cẩn thận dặn dò chúng tôi vài câu xong bèn rời đi với lý do có ông ở đây thì mọi người đều không thể chơi thoải mái được nên dứt khoát tự mình đi về trước.
Nhóm chúng tôi cùng đi quán bar.
Tôi có chút e ngại, nhưng nhìn bộ dáng thành thạo của Lâm Sanh Sanh, tôi cũng không thể tỏ ra thua cuộc được.
Tôi cầm ly rượu nhấp một ngụm, không nhịn được mà nhíu nhíu mày.
Sở Hách đoạt lấy ly rượu trên tay tôi và thay bằng một ly trà sữa nóng.
Tôi ngẩn ra một chút.
Tôi cầm trà sữa không hợp với chỗ này, đặc biệt bọn họ còn bắt đầu chơi trò chơi mà tôi nhìn không hiểu.
Tôi đành phải cầm di động chơi, âm nhạc ồn ào làm điếc lỗ tai khiến trái tim tôi hơi đau.
WeChat thông báo nhận được tin nhắn của Cố Nhất Minh, hẹn tôi đi ăn khuya.
Tôi do dự một hồi xong trả lời hắn: “Đêm nay không rảnh, hẹn hôm khác nhé.”
Lâm Sanh Sanh thấy tôi ngẩn người liền nói dẫn tôi đi khiêu vũ thả lỏng một chút.
Tôi vội vàng xua tay cự tuyệt.
Vì cẩn thận nghe được Lâm Sanh Sanh muốn giở trò gì, cả người tôi đều căng thẳng.
Nhưng tất cả tiếng lòng của Lâm Sanh Sanh đều là “Ôi, nhảy lên cho tôi, oa, anh kia thật đẹp trai!!!”
“Ánh mắt kia giết chết tôi! Ôi ôi ôi! Yeah yeah yeah yeah! Cùng tôi lắc lư nào ~~”
Tôi hoàn toàn từ bỏ nghe lén tiếng lòng của cô ta, quá mệt mỏi.
Vốn dĩ âm nhạc đã vừa loạn lại vừa ồn, còn phải tinh tế phân biệt âm thanh tiếng lòng của cô ta, đầu óc nặng trĩu, tôi xoa xoa huyệt Thái Dương nhức nhức.
Sở Hách liếc tôi xong nói: “Để anh dẫn em ra ngoài.”
Hắn đứng dậy cầm túi của tôi rồi kéo tôi nói với những đồng đội khác: “Chúng tôi còn có việc nên đi trước nhé.”
Những nam sinh khác tuy rằng có chút mất hứng, nhưng vẫn phất phất tay, cười sâu xa: “Đi đi, chúng ta đều hiểu!”
Trong quán bar ầm ĩ, tôi ngước mắt nhìn Sở Hách đang che chở tôi ở phía trước, tim đập mạnh thình thịch.
“Đụng vào người khác, xin lỗi!”
Tôi đột nhiên bị đẩy một chút, suýt chút nữa té ngã trên mặt đất, Sở Hách tay mắt lanh lẹ ôm lấy eo tôi.
Tác động lực kia như muốn bóp gãy eo tôi.
Đau quá!
Tôi còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại thì đã có 5 - 6 nam sinh đi tới, không có ý tốt vây quanh chúng tôi.
Tôi hoảng loạn nắm lấy tay Sở Hách, hắn gắt gao nắm chặt tay tôi, dây thần kinh căng thẳng của tôi cũng thả lỏng một chút.
“Tôi không đụng tới anh.”
Đám người đó thậm chí còn không nghe tôi giải thích mà đã túm lấy bả vai của tôi.
Ánh mắt Sở Hách không còn ôn hòa như trước nữa, khi nhìn về phía đám người kia toàn là sự băng giá: “Buông ra!”.
Truyện Dị GiớiNhưng những người đó không hề có ý định nói chuyện đàng hoàng, vung nắm đấm về phía chúng tôi.
Làm sao bây giờ? Tôi gấp đến nỗi giống kiến bò trên chảo nóng.
Báo cảnh sát!
Đúng vậy, báo cảnh sát! Tôi nhìn mấy người đang đánh nhau, vội vàng lấy di động ra rồi run rẩy ấn xuống 110.
“Cẩn thận!”
Tôi ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng đó, Lâm Sanh Sanh chắn ở phía sau lưng Sở Hách, vẻ mặt thống khổ, cùng với gậy bóng chày trong tay người nọ.
Sở Hách đỡ được Lâm Sanh Sanh bị té xỉu, trong mắt lóe ra tia sáng không rõ đen tối.
“Mau gọi xe cứu thương!” Các đồng đội sôi nổi xông tới, mấy người kia thấy thế sợ tới mức ném gậy gộc xuống rồi vội vàng chạy trốn.
Tôi gọi 120.
“Mau, chờ không kịp, đưa đi bệnh viện trước đã.” Đồng đội thần sắc hoảng loạn thúc giục.
Sở Hách bế Lâm Sanh Sanh lên, bước nhanh về phía cửa.
Cũng không thèm liếc tôi dù chỉ một chút.
Không biết vì sao, trái tim tôi co rúm lại, có hơi chua xót.
“Tô Lạc, đừng đứng ngốc ở đó nữa, theo tôi nhanh.” Cậu bạn đồng đội cuối cùng quay đầu lại thúc giục tôi.
Tôi vội vàng đuổi theo, mới vừa ra ngoài thì xe taxi đã phóng đi rồi.
Tôi vẫn chưa lên xe.
Lâm Sanh Sanh, cô thắng.
Bởi vì tôi nghe được cô ta nói: “Hệ thống, che chắn đau đớn cho tôi.”