*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phiên ngoại: Tỷ Tỷ
1.
Đời trước ta c.h.ế.t uất ức, đời này, ta phát hiện ta vẫn uất ức.
Thời điểm biết được Thái tử sống lại, ta nản lòng thoái chí, thầm nghĩ t.r.e.o c.ổ ở trong phủ, cầu Thái tử buông tha tướng phủ.
Nhưng muội muội đã mắng ta tỉnh ngộ. Nàng ấy nói sẽ bảo vệ ta.
Muội muội của ta là đệ nhất thiên hạ đáng yêu, chưa bao giờ nói dối.
Ta hạ quyết tâm, trong đầu hiện lên vô số biện pháp cực đoan, ta muốn gả cho Thái tử, sau đó á.m s.á.t hắn, cùng hắn đồng quy vu tận! Ta muốn ngày mai đến phủ Thái tử, hạ dược g.i.ế.t hắn!
Sau đó, muội muội nói: "Tỷ tỷ, nhiệm vụ trọng sinh của tỷ chỉ có một. Chính là nói cho muội biết kẻ thù của tỷ là ai, sau đó lau khô nước mắt, sống thật tốt.”
Ta gần như khóc ngất trong vòng tay của muội muội.
Có lẽ là từ nhỏ thiếu hụt tình thương của mẫu thân, ta không biết biểu đạt tình cảm của chính mình, cho nên không hiểu cảm xúc “thích” này có ý nghĩa gì.
Nhưng ta thật sự muốn nói, muội muội của ta là đệ nhất đáng yêu!
Dựa vào sự ăn ý nhiều năm của tỷ muội chúng ta, muội muội vừa chuyển mắt, ta liền biết nàng muốn làm gì.
Cho nên ta cũng không làm khó dễ đầu óc ngốc nghếch của mình, chỉ cần phối hợp với muội muội là được rồi.
Muội muội bảo ta phế tay trái Thái tử, ta tuyệt không phế tay phải, muội muội bảo ta g.i.ế.t người, ta tuyệt không phóng hỏa!
Sau đó, ta gặp một nam nhân, y là tân khoa Trạng Nguyên. Ánh mắt của y cùng muội muội rất giống, chính là cái nhìn đặc biệt vô tội, nhưng nội tâm lại rất xấu xa.
Tuy rằng y không đẹp bằng muội muội của ta, không nhu thuận bằng muội muội, không thông minh bằng muội muội, thế nhưng, miễn cưỡng cũng có thể làm vị hôn phu của ta.
Ai có thể nghĩ tới, ngày đại hôn thì y bị b.ắ.n c.h.ế.t. Ta khóc tức tưởi.
Sau đó, ta bị muội muội cho người đánh ngất xỉu, thời điểm tỉnh lại, trái tim vẫn còn đau đớn.
Bình thường ở bên cạnh thì không có gì đặc biệt, nhưng khi mất đi lại mang đến sự thống khổ cùng cực.
Muội muội cười híp mắt ngồi ở bên giường ta, nói: "Tỷ tỷ, muội đoán không sai, cẩu Thái tử kia ra tay với tỷ phu, còn g.i.ế.t người trong lễ thành thân của tỷ.”
Khi muội ấy nói điều này, trong lòng ta đã có manh mối, lập tức tỉnh táo.
Người bị b.ắ.n c.h.ế.t chính là một t.ử t.ù. Muội muội tìm người để dịch dung gã thành tân lang của ta. Dù chỉ có bảy phần tương tự nhưng nhiêu đó cũng đủ lừa gạt Thái tử.
Sau khi Thái tử bị phế, ta mới gặp được phu quân.
Ta ôm y khóc thật lâu, nước mắt nước mũi cọ vào quần áo y.
Y bất đắc dĩ lau nước mắt cho ta, cố ý nói: “Nghe nói phu nhân là tiểu thư tài giỏi và đoan trang nhất kinh thành, sao nàng lại khóc như chú mèo con thế này?”
Ta đấm một quyền vào ngực y, cho y biết sự lợi hại của nữ nhân tướng phủ.
Phiên ngoại: A Trúc
Tiêu rồi! Thật sự tiêu rồi!
Ta rõ ràng là một bộ não chỉ biết yêu đương.
Ta nhìn lại hành vi gần đây, đột nhiên nhớ tới mục đích ban đầu của ta là có được quyền thế cùng địa vị, sau đó uy hiếp Trì Quân Hạc cưới ta!
Dù sao ta cũng là một người chỉ biết có yêu đương, và ta sẽ bằng mọi thủ đoạn để có được tình yêu đó.
Trì Quân Hạc muốn tìm Mặc Tuyết, tìm Bạch Tuyết, tìm Hồng Tuyết, tùy hắn tìm đi.
Chỉ cần ta vĩnh viễn ở trên đầu hắn, hắn vĩnh viễn là của ta.
Nhưng tại sao khi Tấn Vương phiên bản đen thui trở về, ta đã lâu không nhớ tới Trì Quân Hạc?!
Trì Quân Hạc là người nào?
Sáng nay khi hắn đến nhà, ta thậm chí còn không nhớ một chút gì về hắn.
Sau đó ta thấy Tấn vương, lúc này là Thái tử mặt đen đánh Trì Quân Hạc một trận.
Mẹ kiếp, đánh người khác sao có thể đẹp trai như vậy?
Hắn thật cao, chân thật dài, bả vai thật rộng, eo thật cứng rắn! Và cái cổ đó! Trời ơi, ta xong rồi.
Cuối cùng ta hiểu ra một chuyện, thì ra ngoài việc là một người chỉ biết có yêu đương thì ta còn là một nữ nhân háo sắc.
Phiên ngoại: Kiếp trước
Khương Phù Tang c.h.ế.t trong lãnh cung lạnh lẽo, thân thể bị c.ắ.t lìa, không còn trọn vẹn.
Sau khi nàng c.h.ế.t, lãnh cung trở lại yên tĩnh, trên đời này, giống như thiếu nàng cũng không sao cả.
Một đôi giày thêu màu trắng giẫm lên lá khô, phá vỡ sự yên tĩnh của lãnh cung.
Thiếu nữ mặc áo trắng đi vào lãnh cung, an táng t.h.i t.h.ể sắp thối rữa của nàng.
"Tỷ tỷ, tại sao tỷ lại để mình bị chà đạp như vậy?” Thiếu nữ nhẹ giọng nói.
"Tại sao ta lại tin lời người trong cung bảo rằng tỷ sống rất tốt chứ?”
"Tỷ tỷ, tỷ yên tâm. Phụ thân không c.h.ế.t, chỉ là bị mất một chân thôi. Trước mắt, mẫu thân và phụ thân đã đến Giang Nam.”
"Phụ thân chinh chiến cả đời, cũng đến thời điểm du sơn ngoạn thuỷ rồi."
"Huynh trưởng thiếu một cánh tay, nhưng huynh ấy an toàn. Trước mắt sẽ không trở lại chiến trường. Huynh ấy buôn bán nhiều năm, không thể quay lại chiến trường thì cứ thế mà trở thành đại phú ông đi.”
"Muội bắt Trì Quân Hạc, đem hắn nhốt ở biệt viện. Đời này, hắn đừng hòng thoát khỏi tay muội.”
"Tỷ tỷ, chúng ta đều rất tốt, chỉ có tỷ không tốt."
"Tỷ thật ngốc."
Vật đổi sao dời, lãnh cung bị san thành đất bằng, một phụ nhân xinh đẹp dị thường lại bước vào mảnh đất này. Nàng mang theo rất nhiều người, đến di dời mộ phần cho tỷ tỷ của nàng.
"Tỷ tỷ, cẩu Hoàng đế đã bị muội g.i.ế.t. Khương Hà bị ta c.h.ặ.t thành trăm mảnh, Mặc Tuyết đã bị ta làm cho hồ đồ, mất đi lý trí.”
“Tỷ còn muốn nghe tin tốt lành nào nữa?”
“Nhân tiện, tỷ tỷ, muội đã thả Trì Quân Hạc đi. Muội cùng Tấn vương bên nhau, hắn sắp lên ngôi.”
“Tỷ sắp lên chức dì rồi đấy.” Phụ nhân xinh đẹp vuốt ve cái bụng bầu của mình, nam tử cao lớn ở một bên nhanh chóng đi tới đỡ nàng.
"A Trúc, nàng đừng buồn. Tỷ tỷ ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ vui mừng.” Mỹ nam cẩn thận ôm lấy phụ nhân mang thai, sợ thê tử quá mệt mỏi.
Cựu tướng quân thiếu một chân và cựu thiếu tướng mất một cánh tay khóc không thành tiếng.
Nam nhân có nước mắt nhưng không dễ rơi.
Nhiều năm sau, cựu tướng quân mất một chân chống gậy cùng thê tử đi tới trước hoàng lăng.
Cựu tướng quân rơi nước mắt, nói mình cả đời bảo vệ đất nước, trước khi c.h.ế.t chỉ có duy nhất một nguyện vọng. Ông nguyện dùng một thân công đức, đổi lấy kiếp sau tốt đẹp cho trưởng nữ.
Vài chục năm sau, vị cựu thiếu tướng mất một tay, bây giờ đã cực kỳ giàu có và tóc bạc phơ, chống gậy đến lăng mộ.
"Muội muội, huynh đến gặp muội đây. Huynh kiếm được rất nhiều tiền. Nếu ông trời có mắt, huynh nguyện hiến hết tài phú cả đời, van cầu trời cao để muội được sống lại lần nữa.”
Vài năm sau, Hoàng hậu băng hà, Hoàng đế đau buồn cũng đi theo nàng. Hai người được chốn cất trong hoàng lăng.
Theo ghi chép lịch sử, Hoàng đế và Hoàng hậu cả đời ân ái, đến c.h.ế.t vẫn không chia lìa.
Phiên ngoại: Cái kết ngọt ngào
Ta tên là Bách Ái Cương, là Thái tử điện hạ tôn quý.
Phụ hoàng ta đặt tên cho ta là Ái Cương, chính là hy vọng ta thủ hộ non sông tốt đẹp, thủ hộ mỗi một tấc lãnh thổ!
Nhưng ta biết, kỳ thật "Cương" này chính là "Khương" của mẫu hậu ta.
Mẫu hậu ta là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, thiên hạ đệ nhất hiền thục, thiên hạ đệ nhất thuần lương, đây đều là phụ hoàng ta phong cho bà.
Có một lần, ta chọc mẫu hậu tức giận, mẫu hậu hung hăng đánh lòng bàn tay ta vài cái.
Phụ hoàng biết được mẫu hậu bị ta làm cho tức đến phát khóc thì ngài không lên triều, vội vã trở về hậu cung, đuổi ta đi, một mình dỗ dành mẫu hậu thật lâu.
Qua vài ngày, phụ hoàng đột nhiên nói với ta: "Nhi tử, nếu con lại phạm sai lầm thì lần sau đừng nói tiếng người.”
Mẫu hậu ta mọi thứ đều tốt, chỉ là tính tình không tốt.
Theo ma ma nói, lúc mẫu hậu mang thai ta, có vài đại thần muốn nhét người vào hậu cung.
Phụ hoàng ta tính tình rất tốt: "Trẫm cảm thấy mấy người các ngươi mỗi ngày đều nhìn chằm chằm hậu cung của trẫm, chắc là rất quan tâm hậu cung. Trần các lão, Chu thượng thư, Hà thị lang, hôm nay các ngươi vào cung đi.”
Nhìn xem, phụ hoàng ta tính tình thật tốt, còn mời thúc thúc gia gia vào cung chơi.
Chỉ là ta cũng không rõ, vì cái gì mà thúc thúc gia gia đều quỳ rạp trên đất.
Ngược lại mẫu hậu của ta, tính tình rất xấu, buổi tối hôm đó liền tháo bánh xe của mấy thúc thúc gia gia này, họ muốn trở về thì chỉ đành đi bộ.
Năm ta năm tuổi, phụ hoàng cảm thấy ta quá phiền, quyết định tìm cho ta một người bạn chơi cùng. Ta không hiểu lắm, nhưng mỗi ngày sau khi hạ triều thì ngài đều chạy về hậu cung.
Sau đó không lâu, phụ hoàng liền nắm bàn tay nhỏ bé của ta sờ bụng mẫu hậu, nói ta sắp có bạn chơi cùng rồi.
Ta mỗi ngày đi theo mẫu hậu bảo vệ, sợ mậu hậu ngã thì ta mất bạn.
Vài tháng sau, ta có thêm hai người bạn nhỏ.
Một người gọi là đệ đệ, một người gọi là muội muội.
Phụ hoàng hào hứng đặt tên cho cả hai.
Một người tên là Bách Ái Nghiên, nghe nói ngụ ý là sinh mệnh không ngừng, nghiên cứu không ngừng.
Một người tên là Bách Ái Châu, nghe nói ngụ ý là hòn ngọc quý trên tay.
Phụ hoàng lại lừa gạt tiểu hài tử, tên của ba người chúng ta, nối liền với nhau rõ ràng chính là tên của mẫu hậu. Cương là Khương, Nghiên là Ngạn, Châu là Trúc.
Khương Ngạn Trúc.
- HẾT-