14.

Màn đêm buông xuống, ta đột nhập dò xét Diệp gia.

Không có phát hiện gì cả.

Sau khi hồi cung, bên phía Hoàng Hậu cũng truyền tới tin tức.

Thục phi không giữ được miệng, nhưng vấn đề là nàng ta cũng không biết gì nhiều.

“Thục phi chỉ nói trong nhà tặng một thứ linh tinh giống như là sâu bọ, bảo nàng ta tìm cơ hội để lên trên người Hoàng Thượng.” Hoàng Hậu có chút bất đắc dĩ nói.

“Ngày ấy ở Ngự Hoa Viên, nàng ta làm bộ té ngã, nhét sâu vào trong tay áo của Hoàng Thượng, sau đó, Hoàng Thượng liền thay đổi, trừ cái đó ra thì hoàn toàn không biết gì cả.”

Ta trầm mắt: “Cổ trùng.”

Hoàng Hậu cũng tỏ sắc mặt trầm trọng, chỉ có mỗi Quý phi đồng tử trừng lớn: “Cư nhiên còn có cổ trùng?”

“Cổ trùng, hiện nay trong triều ta vẫn chưa có người am hiểu thứ này.” Hoàng Hậu vững vàng đáp.

Không chỉ trong triều không có người nào, ngay cả trong đám nhân mạch* mà ta biết cũng không có.

(*) Nhân mạch: 人脉 từ này cổ đại thì dịch là thân tín, vây cánh, hiện đại dịch là quen biết, mối quan hệ, vây cánh cũng đc, tùy vào từng văn cảnh. Người có "nhân mạch" tốt tức là có mối quan hệ với mọi người tốt, quen biết rộng, được lòng người.

Vị sư tổ kia của ta, bản lĩnh tuy cao, nhưng cũng chưa từng tiếp xúc với cổ trùng.

Nếu chậm rãi đi tìm, cũng không biết phải tìm đến bao giờ.

Hoàng Hậu mặt ủ mày ê, Quý phi sau khi khiếp sợ xong cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề nên mặt dài ra.

Mà ta lại trực tiếp đứng lên.

“Liên Nghi?” Quý phi có chút khó hiểu nhìn về phía ta: “Ngươi đi làm cái gì?”

“Ở tuyệt đối võ…… trước mặt quyền thế, tất cả âm mưu quỷ kế đều không chỗ che giấu.” Ta nói.

Hoàng Hậu và Quý phi đều tỏ vẻ mặt khó hiểu nhìn ta.

Còn ta không có ý muốn giải thích.

Ta trực tiếp đi tìm Ảnh vệ.

Ta lười chơi âm mưu quỷ kế với Diệp gia, biết là bọn họ làm, vậy bắt hết bọn họ là được.

Thủ lĩnh của Ảnh vệ biết ý đồ đến của ta xong, sắc mặt phức tạp.

“Cô nương, việc này ta cần xin chỉ thị của Hoàng Thượng.” Thủ lĩnh nói.

Ta nhướng mày: “Ngươi cảm thấy Hoàng Thượng của các ngươi hiện tại còn bình thường không?”

Thủ lĩnh trầm mặc một chút.

Ta tuy dùng ngọc bội mới làm cho bọn họ nghe lệnh hành sự, nhưng ta và Tần Quân quen biết đã lâu, cách hành xử của Tần Quân đúng là…… Một lời khó nói hết.

Tóm lại, ta và vị thủ lĩnh này kỳ thật còn rất thân.

Nghe lệnh của Tần Quân, thủ lĩnh từng tặng quà cho ta, bàn đu dây trong viện nhà ta cũng là do hắn làm.

“Một câu thôi, có đi hay không?” Ta hỏi hắn.

Thủ lĩnh sắc mặt khó xử, cuối cùng cắn răng gật gật đầu: “Ta nghe theo cô nương.”

Vì thế, ta mang theo một đám Ảnh vệ, trực tiếp lẻn vào Diệp gia.

||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||

Tần Quân vẫn chưa cho Diệp gia quá nhiều lợi ích, thế lực của Diệp gia hiện giờ vẫn còn rất bình thường.

Cho nên, ta và Ảnh vệ có thể nhẹ nhàng ra vào Diệp gia.

Cũng bắt hết tất cả mọi người trong Diệp gia.

Diệp đại nhân kêu gào: “Ta là trọng thần trong triều, đám tiểu tặc các ngươi, mau mau thối lui!”

Ta trực tiếp nhấc đao đặt lên trên cổ hắn.

Một chút cũng không mang theo hàm hồ, lưỡi dao trực tiếp rạch một đường ở trên cổ Diệp đại nhân.

Diệp đại nhân vốn còn ồn ào trực tiếp cứng đờ ngay tại chỗ.

“Hiệp sĩ…… có gì dễ nói, hiệp sĩ đòi tiền hay là muốn quyền? Ta đều có thể cho ngươi.”

Ta cười nhạo, hỏi: “Ngươi hạ cổ trùng gì cho Tần Quân?”

Diệp đại nhân mở to hai mắt nhìn: “Ngươi…… sao ngươi lại biết?”

Ta mắt lạnh nhìn hắn: “Phương pháp giải cổ.”

Diệp đại nhân lại khổ ha ha đáp: “Không có.”

Ta mắt lạnh, kề lưỡi dao gần thêm chút: “Diệp đại nhân, nghĩ kỹ rồi nói.”

Diệp đại nhân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, run run rẩy rẩy, nhưng hắn vẫn mở miệng nói: “Ta không biết, ta cũng chỉ do nhân duyên trùng hợp mới được đến cổ trùng kia, ta không biết nên giải như thế nào.”

Thủ lĩnh càng trực tiếp hơn, túm Diệp phu nhân tới, một đao cắt ngang, hỏi: “Diệp đại nhân, hiện tại thì sao?”

Diệp đại nhân sợ tới mức khóc lên: “Ta thật sự không biết.”

Không chỉ như vậy, ta còn ngửi thấy mùi khai của nước tiểu.

Ta: “……”

“Được rồi, đều giam vào ngục đi.” Ta nói với thủ lĩnh.

Thủ lĩnh mắt lộ vẻ khó xử: “Cô nương, chúng ta chỉ biết giết người, bên phía nha môn, không liên quan đến chúng ta.”

Ta: “……”

“Vậy ngươi giết hết đi.” Ném những lời này ra xong, ta liền chạy về hoàng cung.

15.

Ta thật sự không ngờ rằng người của Diệp gia làm việc thái quá như vậy.

Cư nhiên không có phương pháp giải cổ!

Hoàng Hậu đầy mặt u sầu, còn Quý phi lại khiếp sợ hỏi ta: “Ngươi vậy mà trực tiếp bắt hết bọn họ?”

Ta nhìn về phía nàng ấy, mắt lộ vẻ dò hỏi.

Quý phi nói: “Không thèm tính kế ngươi tới ta đi vài lần luôn?”

Ta nghi hoặc: “Ta có đủ quyền lực, vì sao phải đợi bọn họ phát triển lên xong mới đấu với bọn họ chứ? Trực tiếp dùng vũ lực giải quyết chẳng phải đơn giản và nhanh chóng hơn sao?”

Quý phi: “……”

Quý phi gật gật đầu, chấp nhận: “Có đạo lý.”

Hoàng Hậu thở dài: “Vậy hiện tại làm sao bây giờ? Cũng không thể để Hoàng Thượng cứ mãi như vậy chứ.”

Ta nghĩ nghĩ, mở miệng: “Có lẽ, có một người có thể có cách.”

“Ai?” Hoàng Hậu và Quý phi đồng thời mở miệng.

Ta đáp: “Hiền phi.”

Hoàng Hậu khó hiểu, Quý phi lại trực tiếp đặt câu hỏi: “Hiền phi là Thánh Nữ Miêu Cương gì đó sao?”

Ta nhìn về phía Quý phi và đáp: “Hoàng Thượng từng nói qua, Hiền phi có hệ thống công lược, có thể đổi mấy thứ đồ hiếm lạ cổ quái.”

Quý phi bày vẻ mặt khiếp sợ, cuối cùng cảm khái: “Hậu cung này đúng là tàng long ngọa hổ sao?”

Hoàng Hậu khó hiểu: “Hệ thống công lược là ý gì?”

“Quý phi, người giải thích đi, ta tới tìm Hiền phi.” Ta bỏ lại những lời này xong liền ra khỏi Phượng Loan cung.

Ta đi gặp Hiền phi.

Đây là lần đầu tiên ta thấy Hiền phi.

Ta không tìm người thông báo mà là trực tiếp nhảy tường.

Khi ta tiến vào, Hiền phi đang ngồi ở trong phòng, tay chống đầu, thở ngắn than dài.

“Ta còn không thấy được Hoàng Thượng, phải chạy đi đâu tăng độ hảo cảm đây!”

Ta: “……”

Hiền phi than xong, ngẩng đầu nhìn lại đây, chờ khi nhìn thấy ta xong trực tiếp bị dọa giật mình: “Ngươi…… Ngươi vào từ lúc nào?”

Ta lựa chọn vô thẳng vấn đề.

“Thứ đó của người có đồ giải cổ trùng chứ?” Ta hỏi.

Hiền phi vẻ mặt ngơ ngác: “Cái gì?”

“Ta biết người có hệ thống công lược, người hỏi nó một chút, có hay không.” Ta nói.

Hiền phi cũng mở to hai mắt nhìn: “Ngươi sao lại biết?”

“Đừng vô nghĩa nữa, người muốn công lược độ hảo cảm của Hoàng Thượng, hiện tại hắn xảy ra chuyện, nếu ch** đi, người cả đời cũng không có độ hảo cảm.” Ta nói.

Hiền phi chần chờ hỏi: “Ta sao có thề tin tưởng ngươi?”

Ta thật sự không quá muốn lòng vòng với người khác.

Cho nên, ta trực tiếp lấy kiếm đặt lên trên cổ Hiền phi: “Có hay không?”

Hiền phi: “……”

“Ngươi chờ chút, ta hỏi hệ thống.” Hiền phi ngoan ngoãn đáp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play