01.

Ta tên là Thịnh Liên Nghi.

Trong lần tuyển tú này vừa được phong làm mỹ nhân.

Hoàng thượng Tần Quân là trúc mã của ta.

Ngày đầu tiên ta vào cung, chàng đã lật thẻ của ta.

Khi ta được tắm sạch sẽ, đưa vào tẩm cung của chàng, đợi người vừa rời đi, chàng vội vã lao tới.

"Sao nàng chậm như vậy? Ngay cả ăn dưa cũng không theo kịp độ nóng." Tần Quân có chút bất mãn nói với ta.

Ta có chút khó hiểu nhìn chàng rồi hỏi: "Ăn dưa là ý gì? Tại sao phải ăn dưa khi còn nóng?"

Tần Quân dường như bị câu hỏi của ta làm nghẹn ứ, nhìn ta với vẻ mặt phức tạp.

Chàng kéo ta lên giường của mình, nói: "Xem ra ta phải phổ cập một số kiến thức cho nàng trước. Nào, chúng ta l.ê.n giường rồi nói."

Long sàng của Tần Quân rất rộng, có thể chứa được rất nhiều người.

Hai chúng ta lăn lộn trên đó cũng không sao.

Thế là, chúng ta cùng nằm ở trên long sàng, Tần Quân mang tới một ít trái cây cùng hạt dưa.

“Ăn dưa chính là xem kịch hay của người khác.” Tần Quân giải thích.

Ta gật đầu và hỏi: “Có kịch hay gì để xem à?”

Nói xong ta lại hỏi: “Chàng gọi ta đến gấp như vậy, không phải gặp rắc rối gì sao?”

Tần Quân vẻ mặt phức tạp, trả lời: "Đều giống nhau."

Ta gật đầu, "Ồ" một tiếng, rồi chờ đợi những lời tiếp theo của chàng ấy.

"Ta có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác." Tần Quân bắt đầu từ đây.

Ta lại gật đầu.

Tần Quân bất ngờ bị sét đánh khi mới 10 tuổi, sau đó thì có năng lực đọc suy nghĩ này.

Thái hậu lúc đó vẫn còn là Hoàng hậu tưởng Tần Quân mắc bệnh lạ nên đã đến nhà ta.

Cha ta là Khâm Thiên Giám, cũng chỉ là một tên khốn nạn mà thôi.

Nhưng sư phụ của cha ta, cũng chính là sư tổ của ta, người thật sự là có năng lực này.

Sau khi sư tổ nhìn Tần Quân liền nói: “Đây là vận mệnh của quý nhân.”

Thái hậu lại hỏi: “Có nghiêm trọng không?”

Sư tổ đáp: “Trước 20 tuổi, không được làm chuyện nam nữ."

Sau này nhớ lại chuyện này, ta luôn có cảm giác chính sư tổ của ta đã lừa Thái hậu.

Mặc dù ta không có bằng chứng.

Nhưng bởi vì lúc đó sư tổ đã ban cho Tần Quân một chiếc vòng tay, sau khi đeo chiếc vòng vào, Tần Quân thật sự không còn nghe thấy những âm thanh hỗn loạn đó nữa, cho nên Thái hậu đã tin lời của sư tổ.

Tần Quân còn hai tháng nữa mới đến sinh thần thứ hai mươi, cho nên hiện tại hắn vẫn là một đứa trẻ.

Ôi chủ đề đã đi quá xa rồi.

Tần Quân tiếp tục nói: "Một ngày nọ, ta nghe được tiếng lòng của hoàng hậu, phát hiện nàng đã trùng sinh."

Ta chớp mắt ngạc nhiên.

"Trùng sinh?"

Tần Quân gật đầu: "Nàng đã chết một lần, lại trùng sinh trở về mấy năm trước. Từ tiếng lòng của nàng ấy, ta còn biết..."

Giọng điệu của Tần Quân đột nhiên trở nên phức tạp: “Từ kiếp trước của nàng ấy, nàng là Bạch Nguyệt Quang của ta, ta đối với nàng cầu mà không có được, cho nên coi Thục phi là thế thân của nàng. Cuối cùng, ta yêu thế thân.” Vì Thục phi, không ngần ngại giải tán hậu cung, còn hoàng hậu cũng chết trong cuộc đấu tranh với Thục phi.”

Ta:"……"

"Ta là Bạch Nguyệt Quang của chàng?" Ta kinh ngạc.

Tần Quân nhìn ta: "Sao vậy, lẽ nào nàng cảm thấy nàng không xứng với ta sao?"

Ta mỉm cười nói: “Không, ghét bỏ ta rồi”.

Tần Quân: "..."

"Đừng đổi chủ đề!" Tần Quân tức giận nói.

Ta tiếp tục mỉm cười: “Dừng, chúng ta trước tiên nói chuyện Bạch Nguyệt Quang đó là như thế nào đi.”

02.

“Quý phi là người xuyên không.” Tần Quân nói.

“Xuyên không?” Ta kinh ngạc.

Tần Quân lại gật đầu lần nữa: “Đến từ thời đại tương lai, kỹ thuật phát triển hơn so với chỗ chúng ta, nhưng đầu óc của vị Quý phi này không được tốt cho lắm, chả học được kỹ thuật gì tốt, chỉ biết đọc mấy bài thơ bậy bạ, còn không khớp cảnh vật.”

Ta hỏi: “Nói nghe thử ví dụ?”

Tần Quân tỏ vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nói: “Ngắm hoa mai trong sân và ngâm thơ: Tường giác sổ chi mai, Lăng hàn độc tự khai. Dao tri bất thị tuyết, Vị hữu ám hương lai.”

(*) Mai hoa - Vương An Thạch:

Tường giác sổ chi mai, Lăng hàn độc tự khai. Dao tri bất thị tuyết, Vị hữu ám hương lai.

Dịch nghĩa:

Ở góc tường có mấy nhành mai, Khi rét tới, chỉ nở một mình. Từ xa đã biết không phải là tuyết, Vì có hương thoang thoảng bay tới.

Ta biểu cảm phức tạp: “Thơ hay, đầu óc tốt.”

Ta hiện tại cảm thấy Tần Quân khả năng không phải bị rối loạn tâm thần.

Tần Quân tiếp tục nói: “Còn nữa.”

“Còn nữa?” Ta khiếp sợ.

Tần Quân phức tạp gật gật đầu: “Hiền phi mang theo hệ thống công lược.”

“Đó là thứ gì?” Ta hỏi.

“Chính là một cái bàn tay vàng muốn thu hoạch sự yêu thích của ta, chỉ cần ta thích nàng ta một chút, nàng ta có thể đạt được mấy thứ kỳ kỳ quái quái từ cái hệ thống kia, chẳng hạn như đẹp mặt đẹp da, còn có khụ khụ khụ…… Phương diện kia tương đối mê người.” Tần Quân nói đến sau cùng, trên mặt có chút hồng hồng.

Ta hiểu rõ gật gật đầu.

“Cho nên, chàng muốn ta tiến cung để bảo vệ chàng?” Ta hỏi.

Một người trọng sinh, một người xuyên không, một người tay cầm hệ thống công lược, còn có một người được trời chọn, một đống nữ nhân mà chỉ có một nam nhân, Tần Quân sẽ trở thành một con dê béo chờ bị làm thịt.

Tần Quân nghe vậy lại ngạo kiều hừ một tiếng: “Chỉ bằng đầu óc của mấy nàng kia thì có thể làm gì được? Một ngón út của ta thôi cũng có thể đè chết mấy nàng ta.”

“Vậy chàng kêu ta tới làm gì?” Ta vô ngữ.

Tần Quân đáp: “Đã nói là để nàng tới ăn dưa xem kịch vui.”

Ta: “……”

Ta ngồi dậy khỏi long sàng.

Tần Quân khó hiểu nhìn ta: “Nàng làm gì vậy?”

Ta yên lặng chuyển động vòng tay trên cổ tay một chút.

Vòng tay đơn giản cất giấu cơ quan, trong đó chứa đựng 100 cái ngân châm.

Sau đó, ta lại móc từ trong chiếc đai lưng mỏng như cánh ve của mình ra một thanh chủy thủ.

Cuối cùng, ta tháo trâm cài trên đầu xuống.

Trên đó còn cất giấu độc châm.

Ta, chỉ là một người bình thường với giá trị vũ lực có hơi cao chút và chẳng có gì đặc biệt mà thôi.

Tần Quân nhìn ta cởi hết trang bị xong, yên lặng nuốt nước miếng một cái.

“Ta cảm thấy sau khi nàng tiến cung, mạng sống của ta đã không còn bảo đảm.”

Ta cười lạnh hai tiếng.

Tần Quân thấy thế, vội nói: “Liên Nghi, nàng vì bảo vệ ta mà không tiếc hy sinh danh tiết để tiến cung, ta thật sự quá cảm động.”

Ta trợn trắng mắt: “Chẳng phải chàng triệu ta tiến cung sao?”

Tần Quân: “……”

Tần Quân cường điệu: “Chuyện này, ta phải giải thích một chút.”

“Nói.”

“Ta chỉ là không hề ngăn trở, để nàng tiến cung kỳ thật là chủ ý của Hoàng Hậu. Nàng ta cảm thấy muốn vặn ngã Thục phi thì phải dẫn chính chủ là nàng tiến cung trước.” Tần Quân thập phần nhanh nhẹn nói toạc ra.

Ta mắt lé nhìn hắn.

“Tần Quân, chàng là để cho ta vào ăn dưa, hay là để chàng xem được trò hay của ta?”

Hoàng Hậu dùng ta để đối phó với Thục phi, ta còn có ngày lành để sống yên ổn sao?

Xem kịch?

Ta rõ ràng là một nhân vật trong vở kịch đó.

Khi nói chuyện, ta còn cầm lấy chủy thủ mà mình mang theo kia.

“Liên…… Nghi, có chuyện gì từ từ rồi nói, chúng ta đừng động thủ.” Tần Quân vừa nói, vừa dịch chuyển ra bên ngoài.

Mắt thấy chủy thủ của ta càng lúc càng gần, hắn càng dịch chuyển càng xa.

Sau đó ——

“Rầm” một tiếng, Tần Quân trực tiếp ngã xuống giường.

Tiếng vang rất to.

Vì thế, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

“Hoàng Thượng!”

Đại thái giám dẫn đầu vọt vào trong.

Vì thế, Tần Quân ngồi dưới đất, ta nằm ở trên giường, tay cầm chủy thủ.

Đại thái giám vẻ mặt ngơ ngác nhìn chúng ta, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên đi ra ngoài trước hay là kêu có thích khách trước.

Cuối cùng, đại thái giám rời đi với vẻ mặt phức tạp, còn đặc biệt tri kỷ đóng kín cửa lại.

Ngày thứ hai, trong cung liền truyền ra lời đồn ta thủ đoạn cao minh, công phu trên giường rất thú vị.

Tiếp sau đó, Hoàng Hậu, Quý phi và Thục phi trước sau tìm tới cửa.

Ta bắt đầu mài chủy thủ.

Tự hỏi rốt cuộc nên cắm vào bộ phận nào trên người Tần Quân thì mới có thể khiến hắn sống không bằng chết.

03.

Tần Quân không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ ta.

Hết cách rồi, giá trị vũ lực nghiền áp.

Hắn biết rõ đắc tội ta xong không dám lại làm ta bị khinh bỉ, thế cho nên ngày thứ hai sau khi “Sủng hạnh” ta liền hạ ý chỉ, lấy cớ thân mình ta không tốt, miễn bớt quy củ thỉnh an Hoàng Hậu.

Nhưng mà, ta không đi, phiền toái vẫn chủ động tìm tới cửa như cũ.

Hoàng Hậu tìm tới ta đầu tiên.

Lúc nàng ta tới còn mang theo không ít lễ vật.

Vừa vào sân liền lôi kéo tay của ta, đối xử tốt với ta giống như hai tỷ muội thắm thiết.

“Sớm đã nghe Hoàng Thượng nhắc đến muội muội, hôm nay mới được gặp mặt chính thức, đây là lần đầu tiên ta thấy một người đẹp như muội muội, giống như tiên nữ trên bầu trời hạ phàm, khiến cho người khác tự biết xấu hổ.” Những lời tâng bốc của Hoàng Hậu đúng thật là cái gì cũng dám nói.

Vì xáp lại gần với ta mà không xưng luôn cả bổn cung.

Mà ta, lại tỏ sắc mặt trắng bệch vội vàng đẩy tay Hoàng Hậu ra và nói: “Nương nương chiết sát thiếp thân, thiếp thân nhan sắc thường thường, thân xác phàm nhân, sao dám so sánh với tiên nhân trên bầu trời? Cũng không thể làm bẩn tên huý của tiên nhân.”

Hoàng Hậu có lẽ không ngờ rằng ta sẽ làm ra phản ứng như vậy nên tươi cười trên mặt cũng trở nên đơ một chút.

Ta tiến cung tuy rằng chỉ là một mỹ nhân, nhưng bởi vì quan hệ giữa ta và Tần Quân nên hắn đặc biệt cho phép ta mang theo nha hoàn thân cận Liễu Lục.

Liễu Lục cũng không ngờ rằng ta vừa vào cung liền làm ầm ĩ như vậy.

Biểu tình cứng đờ một chút xong vội cười cười bù đắp thay ta: “Hoàng Hậu nương nương, tiểu chủ nhà ta kính ngưỡng thần phật, tính tình tích cực chút, nương nương ngàn vạn đừng hiểu lầm.”

Hoàng Hậu cười một chút.

Cho dù nàng ta có hiểu lầm thì cũng không dám gây phiền toái cho ta, thấy Liễu Lục dâng bậc thang liền lập tức cười nói: “Phụ thân của muội muội là Khâm Thiên Giám, đúng thật là sơ sót của ta, là ta không đúng.”

Nói xong, Hoàng Hậu lại lôi kéo ta tiếp tục đi hướng trong cung.

Không thể không nói, vị Hoàng Hậu này đúng là co được dãn được.

Hoàng Hậu lôi kéo ta ngồi xuống ghế dài ở bên cạnh, bắt đầu luyên thuyên việc nhà với ta.

Chỉ tiếc, ta không tiếp chiêu.

Tỷ như ——

Hoàng Hậu nói: “Bộ y phục này của muội muội tuy đẹp nhưng quá đơn giản chút, đợi lát nữa ta cho người đưa chút tơ lụa lại đây, làm cho muội muội thêm mấy bộ y phục.”

Hoàng Hậu vừa dứt lời thì ma ma tâm phúc bên người nàng ta liền cười nói: “Nương nương, Giang Nam năm nay mới tiến cống lụa tơ vàng, nô tỳ nhìn rất hợp với Thịnh mỹ nhân.”

Ta nghe vậy bèn đáp: “Nương nương, thiếp thân tin phật, không thích phô trương lãng phí.”

Hoàng Hậu: “……”

Hoàng Hậu nhanh chóng khôi phục tự nhiên xong lại tìm đề tài khác.

“Tin tức muội muội tiến cung, ta biết hơi muộn, cũng chưa chuẩn bị gì nhiều, theo ta thấy, không bằng trồng thêm chút hoa cỏ ở trong sân muội? Đều là thứ có sẵn ở trong cung, vừa lịch sự tao nhã lại cũng không phô trương.”

Ma ma tâm phúc lại nói: “Hoa lan được trồng bên phía Ngự Hoa Viên năm nay đúng lúc đang nở rộ, nô tỳ nhìn, hoa lan phải xứng đôi với người đẹp sáng trong như ánh trăng giống Thịnh mỹ nhân”

Ta nghe xong thì lộ ra vẻ khó xử: “Nương nương chắc không biết, thiếp thân từ khi vừa lọt lòng liền mang bệnh, nếu tiếp xúc với mấy loại hoa đó thì cả người sẽ nổi sởi.”

Hoàng Hậu: “……”

Liên tiếp vài lần đều thất bại, Hoàng Hậu rốt cuộc mất kiên nhẫn.

Nàng ta không tiếp tục quanh co lòng vòng, mà là lựa chọn vào thẳng vấn đề chính.

Nàng ta làm bộ làm tịch thở dài, nói: “Muội muội, tính tình mềm mại giống như muội, ta thật sự sợ muội bị người ta bắt nạt a.”

Hoàng Hậu có lẽ hơi chút hiểu biết ta, sợ ta lại mở miệng chặt đứt ý của nàng ta nên bèn nói tiếp: “Muội muội, sau này phải tránh Thục phi kia nhiều chút.”

Ta nghe vậy, nhàn nhạt đáp “dạ” một tiếng, sau đó không nói một lời, tựa hồ đang chờ đợi Hoàng Hậu tiếp tục nói chuyện phiếm.

Hoàng Hậu chắc đang đợi ta chủ động hỏi, thấy ta đáp “dạ” xong thật sự không có động tĩnh, tươi cười đều sắp không nhịn được.

Ma ma tâm phúc đúng lúc mở miệng: “Trong lòng Thục phi nương nương sợ là vẫn còn thù hằn mỹ nhân, nhưng việc này có liên quan gì đến Thịnh mỹ nhân đâu? Nương nương, ngài phải che chở cho mỹ nhân nhiều hơn.”

Ma ma đã nói đến mức này, theo lý thuyết, ta hẳn là sẽ hỏi một câu vì sao.

Nhưng ta đã biết nội tình a.

Cho nên, ta lại nhàn nhạt gật gật đầu, còn nói lời cảm ơn với Hoàng Hậu: “Thiếp thân đa tạ Hoàng Hậu.”

Hoàng Hậu: “……”

Hoàng Hậu đoán chắc không đợi được sự phối hợp của ta nên đành phải tự mình nói toạc ra.

Nàng ta nắm lấy tay ta, tận tình khuyên bảo: “Muội muội, việc này cũng là do Hoàng Thượng hồ đồ, trước đây muội không ở trong cung, mới tìm Thục phi có vài phần giống muội. Hiện giờ thì tốt rồi, muội vào cung, Hoàng Thượng tự nhiên phân biệt được đâu là trân châu đâu là mắt cá, chỉ có điều Thục phi kia, sợ là sẽ oán hận muội, muội cũng không cần kinh hoảng, tóm lại có ta và Hoàng Thượng che chở muội.”

Ta nghe xong lại gật gật đầu, chân tình nói lời cảm tạ lần nữa: “Thiếp thân đa tạ Hoàng Hậu.”

Sau đó, hết rồi.

Hoàng Hậu: “……”

Ngay lúc Hoàng Hậu sắp bị ta chọc tức chết, không còn cách nào khác thực hiện được, thì tiểu cung nữ ở bên ngoài vội vã chạy vào trong.

“Hoàng Hậu nương nương, tiểu chủ, Thục phi nương nương vọt vào rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play