06.
Thục phi cuối cùng bởi vì tức giận mà bỏ đi.
Khóc đến khi trời đất tối sầm.
Chờ đến khi Thục phi đi rồi, Tần Quân nhìn về phía Hoàng Hậu.
Ánh mắt kia của hắn, có chút phức tạp.
Phỏng chừng là nghe được một ít tiếng lòng không người nào biết của Hoàng Hậu.
“Hoàng Hậu vất vả.” Tần Quân nói.
Hoàng Hậu nghe vậy cười đáp: “Thần thiếp đứng đầu Lục cung, đây là chuyện thần thiếp nên làm.”
Hoàng Hậu cho rằng Tần Quân đang nói đến chuyện hôm nay, nhưng ta lại cảm thấy, cái Tần Quân nói có lẽ là kiếp trước trong trí nhớ của Hoàng Hậu.
Đáng tiếc, lời này không thể nói rõ.
“Không có việc gì thì Hoàng Hậu cứ đi về trước đi.” Tần Quân nói xong, còn ra lệnh cho đại thái giám đứng ở bên cạnh, “Ta nhớ rõ Vân Châu đã gửi một đống đồ sứ mới tới làm cống phẩm, ngươi chọn lựa chút thứ đồ thú vị rồi đưa đến cung Hoàng Hậu đi.”
Hoàng Hậu là người của Vân Châu.
Nàng ấy sửng sốt một chút.
Nhưng rất nhanh liền khôi phục đạm nhiên và cười tạ ơn, chỉ là trong mắt cũng không có vẻ vui mừng.
Chờ đến sau khi Hoàng Hậu rời đi, Tần Quân cho cung nhân bên cạnh lui ra, trong phòng liền chỉ có ta và Tần Quân.
Tần Quân thở dài: “Hoàng Hậu…… Aizz, ta kiếp trước là bị mỡ lợn làm mờ mắt sao?”
Ta lười phản ứng hắn.
“Không có việc gì thì ta quay về đây.” Ta vừa nói vừa đi ra ngoài.
Nhưng động tác của Tần Quân lại càng mau.
Hắn giữ chặt ta xong kéo ta sang một bên.
“Cũng đã tới rồi, tán gẫu chút đi.”
Ta: “……”
Ta không hé răng, chỉ là tầm mắt nhìn tấu chương trên bàn bên cạnh.
Tần Quân lập tức hiểu ra, hắn hắng giọng, nói có sách mách có chứng: “Làm việc phải kết hợp với nghỉ ngơi.”
Được rồi, ngươi là Hoàng Thượng, ngươi có quyền quyết định.
“Mấy lượng bạc đây?” Ta hỏi.
Tần Quân: “……”
“Hai chúng ta là mối quan hệ gì?” Tần Quân hỏi ta.
Ta nhìn hắn, không hé răng.
Tần Quân hết cách với ta nên đành moi móc khắp người.
Hắn không có tiền bèn lấy ngọc bội tùy thân xuống và đưa tới trước mặt ta.
Ta lập tức vui vẻ ra mặt.
“Được rồi, Hoàng Thượng, chàng muốn nói về chuyện gì?” Ta cười hỏi.
Tần Quân lại thở dài, hỏi ta: “Nàng nói xem, ta của kiếp trước rốt cuộc nghĩ như thế nào? Ta tuy rằng không có tình cảm với Hoàng Hậu, nhưng nhà nàng ấy đã giúp đỡ ta rất nhiều, thân là quốc mẫu của một đất nước, nàng ấy cũng không làm gì sai, ta thật sự nghĩ không rõ, sao ta lại khiến nàng ấy rơi vào kết cục thảm khốc như vậy cơ chứ.”
Sao ta biết được?
Tần Quân còn đang tự lẩm bẩm: “Hơn nữa, cho dù đầu óc ta có bị động kinh đi nữa thì cũng không có khả năng là vì Thục phi, ta không thích loại hình giống như nàng ta.”
Ta nghĩ đến tính tình và phong cách hành sự của nàng Thục phi kia cộng với giọng nói nũng nịu đó thì liền rùng mình trước.
Rốt cuộc ai nói nàng ta là thế thân của ta?
Ta làm gì có bộ dáng đó!
Lòng ta vừa nghĩ tới đây, giây tiếp theo, ta liền phát hiện Tần Quân dùng vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn ta.
Ta sửng sốt một chút.
Ta quên mất tên này có thuật đọc tâm.
Quả nhiên, Tần Quân ba trấm mở miệng: “Đúng vậy, Hoàng Hậu ở kiếp trước cư nhiên cảm thấy Thục phi là thế thân của nàng, ta cuối cùng còn thích thế thân đó, chuyện này không có khả năng!”
“Nàng ta không giống nàng chút nào cả, sao có thể so sánh với nàng được?”
Ta vừa nghe, hihi, Tần Quân đôi lúc vẫn biết nói tiếng người.
Nhưng câu tiếp theo, hắn liền tự khen bản thân.
“Một người anh minh thần võ như ta sẽ làm ra chuyện dùng thế thâ sao? Đây quả thực là vũ nhục phẩm đức tốt đẹp của ta.” Tần Quân nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Ta vẫn hiểu biết tính tình của Tần Quân.
Đây cũng là lý do vì sao sau khi ta nghe được chuyện Hoàng Hậu trọng sinh từ trong miệng Tần Quân mà lại không tin.
Tần Quân không phải là người như vậy.
Tần Quân vẫn đang khen bản thân.
Vương bà bán dưa*, cũng không khen thái quá như hắn.
(*) Vương bà bán dưa, tự bán tự khen. Ý nói mèo khen mèo dài đuôi.
Mắt thấy hắn trong chốc một lát cũng sẽ không ngừng nghỉ, ta chủ động mở miệng nói sang chuyện khác.
“Câu chàng vừa nói với Thục phi hồi nãy rất mới mẻ, học từ đâu vậy?” Ta hỏi.
Nếu không phải ta biết Tần Quân cố ý thì hắn thật đúng là cực phẩm trong đám cặn bã.
“Câu gì cơ?” Tần Quân hỏi.
“Cái câu mà ngươi chỉ là té ngã một chút, ta gì đó ấy ấy.” Ta đáp.
Đó không giống như là phong cách nói chuyện của Tần Quân.
Tần Quân không để bụng: “À, học từ chỗ Quý phi ấy.”
Ta chớp chớp mắt.
“Quý phi rất thú vị, suy nghĩ trong lòng không bao giờ dứt, hơn nữa đều hiếm lạ cổ quái, tuy rằng đầu óc không được tốt lắm, nhưng cũng khá thú vị, mỗi khi ta nhàm chán liền sẽ tới tìm nàng ấy tán gẫu.”
Ta vừa nghe xong liền nhấc lên hứng thú.
Hậu cung này, thật sự có hơi nhàm chán.
Nhưng mà ta không có thuật đọc tâm.
Vậy phải làm sao đây?
Ta còn chưa nghĩ ra được cách gì thì không ngờ rằng lại ngẫu nhiên gặp phải Thục phi.
Thục phi bởi vì ăn mệt nên đã ghi hận ta.
Ta chân trước vừa đến Ngự Hoa Viên, Thục phi liền theo sau tới.
Ta bất đắc dĩ, đành phải làm bộ làm tịch uốn gối hành lễ với nàng ta: “Thục phi nương nương.”
Thục phi trực tiếp cất cao giọng: “Làm càn, một mỹ nhân nho nhỏ như ngươi, thấy bổn cung còn dám không quỳ!”
Ta: “……”
Tuy rằng ta biết vị phân* của ta tương đối thấp, quỳ trước nàng ta là đúng.
(*) Vị phân: chức vị phi tần trong cung.
Nhưng con người ta ấy à, không thích cái quy củ đó.
Nếu không phải sợ Tần Quân bị người ta hại chết thì ta cần gì từ bỏ những ngày lành ở bên ngoài mà phải tiến cung? Lòng ta còn đang nghẹn khuất đây.
Ta mặc kệ Thục phi vui hay không vui đấy.
Ta trực tiếp đứng thẳng dậy và đáp: “Thục phi nương nương, Hoàng Thượng có lệnh, bởi vì thân mình của thiếp thân không tốt nên đã đặc biệt cho phép thiếp thân có thể không hành lễ với bất kỳ kẻ nào.”
Thục phi đồng tử trừng lớn: “Vớ vẩn.”
“Thiếp thân cũng cảm thấy vớ vẩn, chi bằng nương nương tự mình đi tìm Hoàng Thượng, làm Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra đó đi?” Ta “có lòng tốt” kiến nghị.
Thục phi tức giận không chịu được.
“Thịnh Liên Nghi, Hoàng Thượng chỉ là cảm thấy ngươi nhất thời mới mẻ, ngươi thật sự cho rằng có thể dựa vào sự sủng ái của Hoàng Thượng mà không coi ai ra gì ở trong cung?” Thục phi nói.
Ta liên tục gật đầu: “Nương nương hiểu đúng rồi đó.”
Nam nhân mà đáng tin thì heo mẹ cũng có thể trèo lên cây.
Ta từ trước đến nay không dựa vào Tần Quân mà chỉ dùng vũ lực để nghiền áp.
Thục phi tức giận xanh mặt, cãi không hơn ta mà lại không nuốt trôi cơn tức này, cuối cùng lạnh lùng nói: “Thịnh mỹ nhân dĩ hạ phạm thượng, vả miệng cho bổn cung!”
Ta bất đắc dĩ.
Sao lại bày ra cái trò dĩ hạ phạm thượng kia vậy nhỉ?
Tần Quân rõ ràng thiên vị ta, đương nhiên, có lẽ Thục phi cảm thấy Tần Quân hiện tại không ở đây nên có thể khiến ta chịu chút ủy khuất trước.
Nhưng trên thực tế ——
Ta thở dài: “Nương nương, người đã quên thiếp thân bị bệnh gì rồi sao?”
Ta chưa nói dứt lời, mới mở miệng, Thục phi lại càng tức giận.
“A a a a! Vả miệng cho bổn cung!”
Thục phi giống như phát điên, cung nhân phía sau nàng ta cũng bắt đầu tiến về phía ta.
Kết quả tất nhiên là không có gì đáng phải lo.
Ta, một mỹ nhân bình thường chẳng có gì đặc biệt, trực tiếp dựa vào giá trị vũ lực đánh ngã các nàng ấy.
Thục phi vừa khóc vừa chạy đi, trước khi đi còn buông lời tàn nhẫn với ta: “Thịnh Liên Nghi, bổn cung sẽ không bỏ qua cho ngươi, bổn cung muốn khiến ngươi sống không bằng chết!”
Ta không để ở trong lòng, ngược lại đi hướng núi giả bên cạnh.
Vừa nãy khi nói chuyện với Thục phi, ta liền nhận thấy được có người đang ở gần.
Chỉ là, ta không ngờ rằng người này lại là Quý phi.
“Oa, bạch nguyệt quang lợi hại như vậy sao!”
“Trời ơi, bạch nguyệt quang ngầu quá, Thục phi quá yếu, không được không được, ta muốn đứng về phe của bạch nguyệt quang.”
Ta: “?”
Quý phi vừa nói thầm vừa quay đầu, đột nhiên đối diện với tầm mắt của ta, nàng ấy trực tiếp chao đảo do giật mình.
“Thịnh…… Thịnh mỹ nhân.” Khi nói chuyện, Quý phi còn cẩn thận dè dặt lui về phía sau một bước.
Ta: “……”
“Kỳ thật ta không thường đánh người khác.” Ta nói.
Quý phi nghe vậy, lập tức vui vẻ ra mặt: “Thật vậy chăng?”
Ta gật gật đầu, tâm tình phức tạp.
Mà Quý phi đã tự quen thuộc tiến lên, hơn nữa còn ôm lấy cánh tay của ta: “Thịnh mỹ nhân, có thể kể câu chuyện tình yêu trước đây giữa ngươi và Hoàng Thượng cho ta nghe được không?”
Ta: “?”
“Chỉ có điều, Thịnh mỹ nhân, nam nhân dám tìm thế thân thật sự không được.” Quý phi nhỏ giọng nói.
Ta bất đắc dĩ: “Đó chỉ là lời đồn đãi mà thôi, Hoàng Thượng không phải người như vậy.”
“Ừm ừm ừm.” Quý phi trả lời cho có lệ, chỉ một lòng một dạ hỏi ta, “Thịnh mỹ nhân, Hoàng Thượng vì ngươi mà thủ thân như ngọc, ngươi không cảm động sao?”
Ta sắc mặt phức tạp.
Tiểu cô nương, ngươi đừng dễ bị lừa như vậy.
Ngại với lời đồn đãi là do Tần Quân truyền ra, ta không thể phá bỏ nên chỉ có thể uyển chuyển nói: “Ta và hắn là thanh mai trúc mã.”
Quý phi nghe vậy, đôi mắt sáng lên: “Oa, vậy đu* càng tốt.”
(*) Đu cp á mn:)))
Đu…… Là có ý gì?
07.
Tần Quân nói không sai.
Quý phi là một người thú vị.
Nàng ấy cũng rất dễ bị lừa.
Tóm lại, nàng ấy tựa hồ nhất kiến như cố* với ta, từ sau lần đõ sẽ đến chơi với ta bất cứ khi nào nàng ấy không có việc gì làm.
(*) Nhất kiến như cố: vừa thấy như đã quen.
Thời gian lâu dần, ta cũng học được rất nhiều từ ngữ mới mẻ từ nàng ấy.
Quý phi nhàn rỗi nhàm chán, còn bắt đầu viết truyện.
Quyển đầu tiên là câu chuyện lấy bạch nguyệt quang làm nhân vật chính, rời xa tra nam và thế thân, đạt được cuộc sống tốt đẹp.
Quý phi không chỉ cho ta xem, nàng ấy còn phát tán khắp hậu cung.
Phát tới phát lui, quyển truyện đó liền truyền tới tay Hoàng Hậu.
Thời điểm Hoàng Hậu triệu kiến Quý phi, Quý phi nhanh chóng tới tìm ta.
“Liên Nghi, nếu Hoàng Hậu tìm ta gây phiền toái thì ngươi nhưng nhất định phải giúp ta đấy nhé.” Quý phi nói vô cùng đáng thương.
Ta bất đắc dĩ nhìn nàng ấy: “Người là Quý phi, còn ta chỉ là một mỹ nhân.”
Quý phi thản nhiên nói: “Nhưng ngươi có chỗ dựa đó.”
Ta: “……”
Thật có đạo lý.
Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể bồi Quý phi đi gặp Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu không hề gây khó xử cho Quý phi, chỉ là hỏi một ít về quyển truyện.
Cuối cùng, Hoàng Hậu còn rất vui mừng mở miệng: “Lời thoại này, viết rất khá, nếu Quý phi thích thì sau này viết nhiều lên chút.”
Quý phi nghe được lời này xong đôi mắt liền toả sáng.
Nàng ấy xông lên trước, nắm lấy tay Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu nương nương, người thật là tốt, ta trước kia còn thầm nói xấu người ở sau lưng rằng người hay ra vẻ, thật sự là ta đem bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”
Hoàng Hậu: “……”
Ta cũng bất đắc dĩ đỡ trán.
Cô nương ngốc, ngươi kỳ thật không cần nói ra.
Cũng may, Hoàng Hậu cũng không tính toán so đo.
Đơn giản mà nói, Hoàng Hậu chỉ có thù oán với mỗi Thục phi, còn đối xử với những người khác đều rất tốt, trước khi trọng sinh, Hoàng Hậu chính là một quốc mẫu tốt tính.
Tần Quân có nói một câu không sai.
Hắn bị mỡ lợn làm mờ mắt nên mới có thể giúp đỡ Thục phi, hãm hại Hoàng Hậu, còn làm Hoàng Hậu rơi vào kết cục ôm hận mà chết và phải trọng sinh báo thù?
Ta không khỏi nhìn về phía Hoàng Hậu.
Đây rốt cuộc là Hoàng Hậu bị rối loạn tâm thần, hay là còn có ẩn tình gì khác?
Hoàng Hậu dường như nhận ra tầm mắt của ta nên ngước mắt nhìn lại.
Khi đối diện với tầm mắt của Hoàng Hậu, ta cười cười thân thiện với nàng ấy.
Hoàng Hậu sửng sốt, sau đó cũng bày gương mặt tươi cười với ta.
Lòng ta ghi nhớ chuyện này, chờ đến tối khi Tần Quân tới tìm ta, ta liền chủ động mở miệng dò hỏi.
“Chàng đã nghe được bao nhiêu chuyện về kiếp trước từ Hoàng Hậu vậy?”
Tần Quân có chút kinh ngạc: “Sao nàng lại đột nhiên tò mò chuyện này?”
Ta không hé răng, chỉ duỗi chân đạp hắn một chút.
Tần Quân lập tức ngoan ngoãn đáp lại: “Đại khái chính là ta coi Thục phi thành thế thân, sau đó trong quá trình ở chung dần dần yêu Thục phi, vì để Thục phi làm Hoàng Hậu và bất mãn với nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu thế lớn nên liền diệt trừ nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu, mà Hoàng Hậu cũng bị ta xử tử xong lập Thục phi làm hậu.”
Ta: “?”
Hướng phát triển của câu chuyện này, ngoại trừ khả năng Hoàng Hậu bị rối loạn tâm thần ra thì ta không thể tìm được lý do nào giải thích hợp lý hơn.
Tần Quân dường như nghe được suy nghĩ trong lòng ta, trên mặt hắn lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm có: “Không phải bị rối loạn tâm thần.”
Ta nhìn về phía hắn.
“Hoàng Hậu sau khi trọng sinh không chỉ suy nghĩ những cái ấy mà nàng ấy còn nhớ rõ một ít sự kiện quan trọng, mà những chuyện đó đích xác đã xảy ra giống như suy nghĩ trong lòng nàng ấy.”
Khi nói lời này, trong ánh mắt Tần Quân khi nhìn ta cư nhiên hiện lên một tia đau đớn.
Ta đột nhiên sửng sốt, cứ cảm thấy Tần Quân hẳn đã che giấu ta một số chuyện.
Nhưng Tần Quân rất nhanh đã thu hồi chút cảm xúc đó xong cười ha hả nói: “Yên tâm đi, với trí thông minh của Thục phi kia thì cũng không gây ra được chuyện gì lớn.”
Nhưng ta lại không yên tâm.
Mặc dù Hoàng Hậu trọng sinh sẽ mang đến một loạt biến hóa, lịch sử chưa chắc sẽ tái diễn, nhưng Tần Quân trong trí nhớ của Hoàng Hậu quá cổ quái.
Cổ quái đến mức khiến ta cảm thấy, có lẽ trong đó có ẩn tình gì khác.
Mà ta cũng không ngờ rằng, ta còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận ẩn tình trong đó thì tất cả đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Một âm mưu nhằm vào Tần Quân, có liên quan đến tiền triều và hậu cung đánh cho chúng ta trở tay không kịp.
Mọi người, đều không chỗ để trốn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT