Tôi thề, đây hoàn toàn là lần đầu tiên tôi làm nũng, dù là với ai cũng vậy.
Từ bé đến lớn tôi không cần làm nũng vẫn có thể dễ dàng đạt được thứ mình muốn, đến cả cái ý nghĩ "muốn có" còn chưa kịp xuất hiện là tôi đã có tất cả rồi, mọi lần đều do bọn họ thấy tôi sở hữu nó nên cũng muốn được như tôi.
Điều đầu tiên tôi "muốn có" được là anh tôi.
Vào năm mười sáu tuổi, cuộc đời tôi đảo lộn.
Lúc ấy là buổi tổ chức khám sức khỏe đầu tiên khi vào cấp ba, mẹ tôi như thường lệ gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm, bà đề nghị việc khám sức khỏe của tôi sẽ được thực hiện tại bệnh viện tư nhân của nhà tôi sẽ uy tín và tiên tiến hơn, hồi nhỏ khi tôi bị bệnh và khi khám sức khỏe đều sẽ được thực hiện ở bệnh viện gia đình, trước đây giáo viên chưa bao giờ từ chối đề nghị để tôi khám sức khỏe một mình.
Nhưng lần đó mẹ tôi bị từ chối, giáo viên nói kết quả khám sức khỏe ở trường trung học phổ thông có ảnh hướng đến kỳ thi đại học nên phải do nhà trường sắp xếp.
Tôi và Trần Chí Viễn đều không quan tâm mấy đến việc này, nhưng phản ứng của mẹ tôi rất dữ dội, thậm chí bà còn yêu cầu chuyển trường.
Trần Chí Viễn không bị ngu, dưới sự kiên trì vô lý của mẹ tôi, ông ta đã dẫn tôi đi làm giám định DNA.
Tôi hôm đó anh tôi về nhà, lúc anh bước vào thì mẹ tôi ngã xuống cạnh sô pha, tóc bị nước mắt làm dính bết lên mặt. Tôi bị Trần Chí Viễn bóp cổ, vài giây trước mẹ tôi muốn cướp tôi khỏi tay Trần Chí Viễn nhưng bị ông ta giận dữ đá văng.
Tôi đã quên lúc ấy rốt cuộc là tôi sợ Trần Chí Viễn hay cái chết, hay là sợ hãi ảo ảnh về một cuộc sống tốt đẹp đã vỡ nát.
Nhưng tôi vẫn nhớ khi đó tôi cảm thấy mình là một diễn viên tận tâm hành nghề. Tôi đang đóng một vở kịch mà kết cục đã được định trước là bi kịch, tôi đã hoàn toàn dung nhập vào vở kịch, tôi không muốn diễn chút nào. Suýt chút nữa tôi đã chết trong tay Trần Chí Viễn, hoặc nên nói tôi vốn đã chết trong tay Trần Chí Viễn rồi.
Một giây sau anh tôi đẩy cửa bước vào, lặng lẽ đứng ở huyền quan nhìn tôi.
Anh tựa như bông hoa giữa đồng hoang.
Không biết cách miêu tả này có phù hợp không, nếu anh biết tôi miêu tả anh thành bông hoa thì chắc chắn sẽ nổi giận. Nhưng tôi thật sự đã nhìn thấy cánh đồng hoang vu không một ngọn cỏ, mặt đất trơ trụi với cát vàng và cành khô khắp nơi. Nhưng lại trồng một bông hoa, tôi tự nói với bản thân: đó là bông hoa duy nhất và đẹp nhất trong nơi hoang vu này, mày đến hái nó đi.
Khi ấy tôi mới bừng tỉnh, giơ tay muốn tách tay Trần Chí Viễn ra, dùng giọng nói đã không phát ra tiếng gọi anh, "Anh."
Việc làm ăn của Trần Chí Viễn phụ thuộc vào nhà họ Liễu, ông ta không thể bóp cổ tôi đến chết cũng không thể ly hôn với mẹ tôi.
Anh tôi có hơi tiếc nuối, tự pha cho mình tách cà phê. Tiếc nuối tội ác chưa bị trừng trị thích đáng, cuộc sống mỗi người cứ thế tiếp tục.
Lúc tôi lên tầng tìm anh, Trần Chí Viễn và mẹ tôi đều đã kiệt sức, Trần Chí Viễn trở về phòng, mẹ tôi không dám vào phòng gặp Trần Chí Viễn, cũng không dám lên tầng gặp anh tôi nên chỉ có thể cuộn mình thiếp đi trên sô pha
Và đã không biết bao lần nước mắt tôi chảy dài, cạn khô trên mặt rồi lại bắt đầu khóc, khóc mệt rồi lại khô, làn da bị kéo căng. Tôi có cảm giác mọi thứ đều là giả, cuộc sống là giả, ba mẹ là giả, ngay cả tôi cũng là giả, trên đời này chỉ có anh tôi là thật. Tôi ngưỡng mộ anh mang họ Châu chứ không phải họ Trần, ngưỡng mộ anh từ bé đã lớn lên ở địa ngục chứ không phải từ thiên đường rơi xuống, ngưỡng mộ anh có thể thờ ơ làm khán giả của trò hề này.
Tôi không kiềm được run lên khi anh nắm cổ tôi, hình ảnh Trần Chí Viễn và anh tôi chồng chéo lên nhau, nhất thời tôi không phân biệt được bọn họ, chỉ cảm thấy tôi đang không ngừng thu nhỏ còn thế giới thì phóng đại vô hạn. Nhưng ngón cái chỉ xoa nhẹ lên vết hằn đỏ, trong giọng anh đè nén thứ gì đó tôi không phân biệt được, giọng nói trầm đến mức chỉ có tôi mới có thể nghe thấy.
"Đau không?"
Tôi không nói nổi nữa, không kiềm được muốn dựa vào lòng ngực anh tôi nhưng bị anh nhẹ nhàng đẩy ra. Tôi liền bật khóc, nước mắt đã khô trên mặt lại sống dậy, tay phải túm chặt góc áo anh, dù thế nào cũng khống muốn buông tay, lắc đầu nguầy nguậy, thầm nói.
Anh ơi, anh không được rời bỏ em.
Làm ơn, chỉ có anh mới không được rời bỏ em, em nhất định phải có anh hai, Châu Bạc Tân, em phải có anh hai.
Có thể đúng như Tống Diệc Vi nói, giữa tôi và anh tôi có sự hiểu lầm nào đó.
Có thể là hiểu lầm gì đây? Tôi nhớ lại về năm mười sáu tuổi khi anh thay đổi thái độ với tôi.
Anh khi đó từ trên cao nhìn xuống tôi, dáng vẻ tôi coi anh như cọng rơm cứu mạng không khác gì thằng hề, anh ghét tôi, nếu không phải tôi xuất hiện trong bụng mẹ tôi, là lợi thế để ép Trần Chí Viễn ly hôn với mẹ anh và đẩy mẹ anh vào vực thẳm của cái chết.
Dù cho tôi không phải con của Trần Chí Viễn đi nữa.
Ánh mắt anh lúc nắm cổ tôi trông như thế nào? Thương hại, vui vẻ, nuối tiếc, kiềm chế.
Giữa chúng tôi khi đó sẽ có hiểu lầm gì? Sự thương hại của anh vì tôi và anh cùng có một cuộc sống bi thảm, anh vui vẻ vì gia đình ly tán trong biệt thự Lệ Thủy Uyển, nuối tiếc vì tôi, Trần Chí Viễn và Liễu Phường đều còn đang sống tốt, sự kìm chế của anh là vì không thể tự mình bóp cổ tôi đến chết.
Chẳng lẽ không phải vậy sao?
Tôi không có căn cứ, nhưng không hiểu sao lại cảm nhận được tim mình đập nhanh hơn. Nếu những cảm xúc đó của anh không phải vì anh ghét tôi, vậy là vì điều gì?
Anh tôi ngồi phía đối diện đã ăn hết đĩa mì Ý, đầu nĩa khẽ đặt lên vành đĩa phát ra một tiếng vang rất nhỏ nhưng vẫn khiến răng tôi ê ẩm.
Tôi lấy đồ xong cũng chưa ăn được mấy miếng, chỉ ăn hai cái sủi cảo chiên, còn anh tôi ăn gần hết cả đĩa mì Ý nguội lạnh.
Vừa nãy tôi mãi đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không có tâm tư đâu quan sát sắc mặt của anh tôi. Anh vừa đặt nĩa xuống thì tôi liền căng thẳng, còn thận trọng hơn lúc còn học tiểu học nghe được tiếng chuông vào lớp, tôi nghiêm túc ngồi đó, chỉ thiếu điều đặt hai tay lên đầu gối.
Tôi lén nhìn biểu cảm của anh tôi, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thì xém nữa tự mình dọa mình, nếu nhận thức của tôi về biểu cảm con người là chính xác vậy tôi luôn cảm thấy tâm tình hiện tại của anh tôi cũng không đến nỗi tệ.
Tốt hơn trước khi tôi làm nũng với anh.
Anh có ý gì? Tôi cảm thấy cái nhà hàng này sắp không chứa nổi tôi nữa rồi, giây tiếp theo tôi sẽ phóng lên tận vũ trụ đó! Anh tôi đang cười!
Thôi được rồi, cái này ở trên người bình thường cũng không tính là đang cười, ngay cả khóe miệng cũng không nhếch lên, chỉ là dựa theo hiểu biết của tôi về anh, cảm giác áp bức nặng nề trên người anh tôi đã nhạt đi bớt, tuy gương mặt vô cảm nhưng luôn cho tôi một loại ảo giác như đang cười.
Trần Lễ Trần Lễ, mày bình tĩnh lại chút, đừng quên lần trước khi anh đang có tâm trạng tốt mà mày lại hành xử ngu ngốc cỡ nào đi, thẳng tay đánh bay cảm xúc.
Tôi điên cuồng tự mắng mình trong lòng, cố gắng trấn tĩnh lại, suy nghĩ kỹ lại từng chữ trước khi nói đã dùng đúng chưa.
Chết tiệt, rốt cuộc tôi cũng biết vì sao người đàn ông ban nãy ngồi nói chuyện với anh lại phải thận trọng như vậy, chắc chắn là do có yếu tố sợ hãi anh tôi rồi, nhưng anh tôi thật sự rất giống kiểu NPC có thể chậm rãi công lược để tăng điểm thiện cảm, mặc dù so với NPC thì anh vui giận bất thường hơn nhiều, người bình thường càng không biết anh nghĩ gì, muốn gì.
Nhưng nhìn anh từ trạng thái quanh năm đều thờ ơ và thiếu kiên nhẫn sang trạng thái vui vẻ thậm chí là tức giận đều sẽ khiến người khác cảm thấy con mẹ nó quá có cảm giác thành tựu!
"Tôi mua túi xách cho cô ấy?" Anh tôi nói, giọng điệu nhàn nhạt không nghe ra cảm xúc gì, nếu không phải tông giọng có hơi nghi hoặc thì tôi đã tưởng anh là đang khoe khoang.
Tôi vội mở khóa điện thoại, đẩy đến trước mặt anh, ngoan ngoãn ngồi đó.
Anh tôi liếc nhìn một cái, im lặng.
......
Thế thôi? Không nói gì nữa?
Anh tôi nhất định là NPC khó công lược nhất quả đất, có một không hai.
Đang lúc tôi vắt hết óc không biết nên nói gì để tăng thiện cảm, anh tôi lại nói.
"Vẫn đang qua lại với cô ấy?"
Hả? Tôi á? Cô ấy là ai cơ? Cúc Lộ Lộ? Tôi vội vàng lắc đầu, thầm nghĩ hai người đã đạt đến giai đoạn thể hiện tình cảm thế này rồi sao còn hỏi tôi vấn đề này nữa. Tôi vô thức cảm thấy tính chiếm hữu của anh quá mạnh, không thích người tình vẫn còn qua lại với bạn trai cũ.
Trong lòng tôi buồn bực, thành thật lắc đầu, "Không có, chia tay lâu rồi."
"Ồ." Anh nhàn nhạt nói đáp một tiếng, "Cậu theo dõi cô ấy."
Tôi sửng sốt vài giây mới kịp nhận ra anh đang nói về việc tôi theo dõi weibo của Cúc Lộ Lộ. Tôi lập tức nổi giận! Nhưng tôi không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể tự kìm nén. Tính chiếm hữu mạnh quá rồi đó, tôi theo dõi weibo cô nàng có chút là anh đã ghen rồi!
Tôi ghen tị muốn chết, tức giận ấn về trang chủ trước mặt anh, ấn mở danh sách theo dõi của tôi, nhấn nút hủy theo dõi Cúc Lộ Lộ.
Ánh mắt anh vẫn dán trên màn hình điện thoại của tôi.
Tôi nhìn theo tầm mắt anh, đột nhiên nhận ra trong danh sách theo dõi của tôi vẫn còn Mễ Kiều.
Mễ Kiều.
Tôi thật sự không thể kìm nén được cảm xúc của mình, một Cúc Lộ Lộ coi như xong, bây giờ còn lòi thêm một Mễ Kiều. Công lược anh tôi khó quá đi mất, tôi vĩnh viễn sẽ không biết được anh đang nghĩ gì trong đầu, nỗi chua xót trong lòng sắp trào ra khỏi hốc mắt, não bổ hình ảnh đám làm gái đó bám lấy anh, anh kéo cà vạt, cởi áo trước mặt bọn họ.
Đm, không được, anh là của tôi.
"Anh, em làm được không?" Tôi nhìn vào mắt anh.
Anh không hiểu tôi nói gì, vì ngồi trên ghế nên chênh lệch tầm mắt cũng không nhiều, gần như có thể coi là ngang tầm, điều này khiến tôi gan dạ hơn nhiều.
Tôi nhấn hủy theo dõi Mễ Kiều, ấn tắt màn hình điện thoại rồi cất điện thoại vào lại trong túi.
Thành thật mà nói thì tôi và anh tôi không có chút quan hệ máu mủ nào. Nếu hai người không có quan hệ máu mủ thì làm sao phán đoán được việc thích? Tình cảm gia đình là thích mà tình yêu cũng là thích.
"Nếu anh không muốn em làm em trai của anh, vậy em có thể làm người tình của anh không? Anh có chấp nhận nam giới không?"
"Em có thể làm mọi thứ, làm tình cũng được, đánh mắng em cũng sẽ không giận, em cũng sẽ không nói cho ai biết. Cúc Lộ Lộ và Mễ Kiều làm được thì em cũng làm được."
"Đừng từ chối em, xin anh đấy. Em ghen với mấy cô ấy muốn chết rồi, anh chưa bao giờ đối xử tốt với em như vậy, rõ ràng em mới là người thích anh nhất mà."
Tôi chăm chú nhìn vào mắt anh, độ khó tất nhiên là NPC cấp bậc địa ngục, tôi thật sự không biết nên công lược anh kiểu gì. Nhưng tôi luôn cảm thấy lời nói của Tống Diệc Vi giống như đã mở ra cho tôi cánh cửa đến thế giới mới, tôi có dự cảm những lời chị nói nhất định là đúng.
Có lẽ anh tôi không ghét tôi đến thế.
Vì để anh không rời khỏi tôi, tôi tự khiến bản thân thành tội nhân thiên cổ, tốt hơn hết là cả đời tôi cũng sẽ không thể chuộc hết tội lỗi với anh.
Bấy giờ đột nhiên tôi không muốn phải tiếp tục làm tội nhân nữa, tôi muốn được làm người tình của anh tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT