2.
"Trần Hoài, cậu đã trưởng thành rồi, phải giải quyết vấn đề cá nhân mới có thể cống hiến hết mình cho đất nước."
Chính ủy đưa ra vài chỉ thị nghiêm túc rồi chỉ vào tôi.
“Tổ chức ra lệnh cho cậu hẹn hò với cô ấy, cậu có chấp nhận không?”
Trần Hoài nheo mắt nhìn từ trên xuống dưới, khi tôi đi tới trước mặt anh, tôi mới nhận ra anh cao hơn tôi nghĩ. Bóng anh bao trùm lấy tôi, tôi cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Tôi chợt tỉnh táo lại và cảm thấy có chút tiếc nuối.
Chuyện này là sao? Có lẽ anh ấy cảm thấy tôi giống như một cô bé mới lớn, chưa hiểu sự đời. Những người lính khác bên cạnh vẫn ngồi im, nhưng họ đều lén nhìn chúng tôi, cố nén nụ cười.
Tôi càng xấu hổ hơn, đá mũi giày và cười ngượng.
“Cái đó, tôi...”
"Báo cáo chính ủy, vâng!"
? ? ?
Tôi chết lặng, chuyện này đơn giản vậy sao?
Hóa ra mẹ tôi không hề lừa dối tôi, nhà nước thật sự đã phát đối tượng cho tôi!
Cả toa tàu vang lên tiếng cười, binh lính vỗ tay hoan hô.
"Hôm nay là ngày gì vậy? Tiểu đoàn trưởng ra ngoài nhặt được bạn gái."
"Báo cáo chính ủy, tôi cũng muốn có bạn gái. Khi nào tổ chức sẽ giải quyết cho tôi?"
"Đi đi, tiểu tử cậu mới 20 tuổi, chưa đến tuổi có bạn gái!"
Giữa tiếng cười ầm ĩ của mọi người, mặt tôi đỏ bừng, ngượng ngùng cúi đầu xuống, rồi tôi nhìn thấy một bàn tay đưa ra trước mặt mình. Móng tay được cắt tỉa gọn gàng, các ngón tay dài và cân đối.
"Xin chào bạn gái, tôi là Trần Hoài."
Giọng nói rõ ràng và từ tính, khiến tôi cảm thấy tê dại.
Tôi ngơ ngác nhìn anh một lúc rồi mới nhận ra mình đang làm gì, vội vàng bắt tay anh.
"Xin chào, tôi là Hạ Thanh."
3.
Quê tôi là một thành phố ven biển, vào mùa hè hàng năm đơn vị của Trần Hoài đều đến đây bốn tháng huấn luyện trên biển. Tôi và Trần Hoài để lại số điện thoại cho nhau, thêm tài khoản WeChat. Chúng tôi cùng nhau xuống tàu cao tốc, Trần Hoài lên xe quân sự, vẫy tay với tôi.
“Cuối tuần tới anh được nghỉ một ngày, anh sẽ đến tìm em”
Tôi đứng đó nhìn chiếc xe quân sự rời đi, con đường đầy bụi, khuôn mặt của Trần Hoài thấp thoáng như một giấc mơ.
Về đến nhà, tôi vẫn còn bối rối.
Mẹ tôi thấy tôi lơ đãng liền động viên tôi.
"Tiểu Nha cũng đã kết hôn, trong ký túc xá chỉ còn lại mình con. Nhìn thấy người ta có đôi có cặp, con cũng không cần phải vội".
Tôi lắc đầu.
"Mẹ ơi, con có bạn trai rồi."
Mẹ tôi: “Haha, con đừng có lừa mẹ, bạn trai con ở đâu ra vậy?”
Tôi: “Nhà nước cấp cho con.”
Mẹ tôi trợn mắt.
"Trời vẫn chưa tối sao con lại nằm mơ thế."
Tôi cũng có cảm giác như mình đang mơ, vội vàng lấy điện thoại ra xem, ở cột đầu tiên của bạn bè WeChat, vẫn hiện thị một cái tên: "Trần Hoài."
Tôi nhấp vào ảnh đại diện và xem qua vòng bạn bè của anh ấy.
Kéo xuống bên dưới đều là tin tức thời sự, có chút nhàm chán. Tôi định thoát thì thấy bài đăng mới của anh.
Tôi vội vàng nhấp vào lần nữa.
"Tôi đã có bạn gái."
Trong ảnh, tôi mặc váy trắng từ xa vẫy tay với anh, khuôn mặt mơ hồ, chắc do anh chụp vội lúc xe chuẩn bị chạy.
Tôi chợt thấy tim mình đập như trống, mặt đỏ bừng, nhìn điện thoại cười ngốc nghếch.
Anh ấy thật sự nghiêm túc sao?
Vậy chuyện vừa xảy ra không phải là một giấc mơ.
Mẹ tôi bưng trái cây đi ra, nhìn thấy tôi như thế, bà nhìn tôi khinh bỉ.
"Này, nhìn mặt con kìa, trong điện thoại có trai đẹp hay sao mà nhìn ngốc thế."
4.
Tôi phớt lờ bà ấy, cầm điện thoại chạy về phòng và nhấp vào giao diện trò chuyện với Trần Hoài.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, rồi nhắn "Anh có ở đó không?"
Tôi gửi đi nhưng không có gì xảy ra, cứ vài phút tôi lại xem nhưng vẫn không nhận được tin nhắn trả lời của anh.
Mấy ngày tiếp theo vẫn không có tin tức gì từ Trần Hoài, lúc đầu trong lòng tràn đầy mong đợi, nhưng dần dần lại nản lòng.
Quên đi, chắc anh ấy chỉ đùa tôi thôi.
Cuối tuần, tôi và bạn đi ăn khuya cùng nhau, bạn thân Vương Phương kéo tay áo tôi với vẻ mặt mê mẩn.
"Bên kia có một anh chàng đẹp trai, cực kỳ đẹp trai. Hạ Thanh, để tao xin thông tin liên lạc của anh ấy cho mày nhé?"
Tôi quay đầu lại thì thấy anh chàng này mặc một chiếc quần đùi màu trắng đơn giản, áo ngắn gọn gàng, khá đẹp trai, nhìn có chút quen mắt.
Tôi lắc đầu, chợt nhớ tới Trần Hoài.
"Không cần, tao không có hứng thú."
"Ồ, đừng có như vậy, mày đã độc thân bao lâu rồi? Tao nói cho mày nghe, phải biết nắm bắt cơ hội."
Vương Phương là một người hướng ngoại, cô ấy xắn tay áo đi sang bàn bên cạnh, không biết nói chuyện gì và thỉnh thoảng chỉ vào tôi. Tôi ngượng ngùng cúi đầu, không dám nhìn về hướng đó.
Một lúc sau, anh chàng đẹp trai đứng dậy và đi về phía tôi.
"Hạ Thanh?"
Nghe thấy giọng nói quen quen gọi tên mình, tôi ngẩng đầu lên và ngây người nhìn anh ấy một lúc lâu mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
"Anh là Trần Hoài?"
Trần Hoài cau mày.
“Em không nhận ra tôi nữa à?”
“Anh mặc quần áo vào, tôi không nhận ra anh.”
Tôi vừa dứt lời, mọi tiếng ồn ào đột nhiên im bặt.
"Không, không, ý tôi là, anh mặc quần áo bình thường nên tôi nhận không ra."
Trước mắt càng lúc càng tối, mặt tôi đỏ bừng, bạn cùng bàn nhìn chúng tôi và cười trêu trọc.
Trần Hoài nhướng mày.
“Chỉ nhận ra quần áo mà không nhận ra người?”
Anh nắm lấy tay tôi rồi đi về phía bãi biển.
"Vậy thì anh cần phải làm tăng thêm ấn tượng với em mới được."
5.
Nước biển và bầu trời xám xịt hòa làm một, sóng đánh vào bờ với tốc độ cực chậm, lặng lẽ thấm vào lòng bàn chân.
Tim tôi đập như trống.
"Trần Hoài, chân tôi ướt rồi, anh buông tôi ra đi."
Lòng bàn chân tôi ướt đẫm nước, cát dính vào phần trên của đôi giày. Anh nắm chặt tay tôi, bàn tay rộng, ấm áp, nóng hổi, nóng đến mức tôi không thể cảm nhận được chuyện gì nữa.
Trần Hoài cười nhẹ một tiếng, thả tay ra.
“Hôm nay anh gọi điện cho em, sao em không nghe máy?”
"Hả? Điện thoại của tôi hết pin rồi."
Tôi bực bội vỗ đầu, hôm nay ra ngoài quên không sạc pin, sau đó Vương Phương dẫn tôi đi mua sắm lâu quá nên tôi quên mất.
Trần Hoài thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy à, anh còn tưởng em tức giận. Anh phải ra ngoài huấn luyện một tuần, trước khi đi phải nộp điện thoại di động, anh không cố ý không trả lời tin nhắn của em."
Tôi quên mất, công việc của Trần Hoài đặc biệt, khó khăn lắm chúng tôi mới gặp được nhau nhưng đến lúc tôi phải về.
“Xin lỗi, Trần Hoài, bây giờ đã muộn rồi...”
"Vẫn chưa muộn."
Trần Hoài ngắt lời tôi, giọng anh khàn khàn, nhưng ánh mắt lại sáng ngời nhìn chằm chằm vào tôi.
Anh hơi nghiêng người về phía trước và đến gần tai tôi, hơi thở nóng hổi của anh phả vào tai tôi.
“Vẫn chưa muộn đâu, vẫn còn thời gian để làm bất cứ điều gì em muốn...”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng và tôi hoảng sợ lùi lại một bước. Chân tôi run rẩy, Trần Hoài vội vàng vòng tay qua eo tôi.
Hơi nóng kinh người xuyên qua lớp áo mỏng, tôi và Trần Hoài ở gần nhau, tim đập loạn xạ, không biết là của anh hay của tôi.
“Tuần này anh phải trông chừng xe tăng. Không phải ra biển, cũng không phải nộp điện thoại di động”.
"Em nhắn tin anh sẽ trả lời."
Trần Hoài ôm chặt lấy tôi, sau đó buông ra, nắm lấy tay tôi.
"Đi thôi, muộn rồi, anh đưa em về."
Tôi vẫn còn ngây người.
"Đây chính là điều anh muốn nói sao?"
Mẹ ơi, sao con lại vô tình nói ra những điều trong lòng?
Trần Hoài kinh ngạc nhướng mày, trong mắt anh hiện lên ý cười.
"Bạn gái tôi không hài lòng? Muốn tiến xa hơn?"
"Tôi không có, tôi không có, anh đừng nói bậy!"
Tôi buông tay Trần Hoài, chạy về phía trước.
6.
Đơn vị của anh ở gần bãi biển, đó là một dãy gara có nhiều xe tăng đậu, nhiệm vụ của Trần Hoài là dẫn người canh gác những chiếc xe tăng này. Nói là sẽ đưa tôi về, nhưng anh chỉ đưa tôi đến chỗ Vương Phương, rồi nhìn chúng tôi rời đi.
Tôi miễn cưỡng vẫy tay chào anh, xe đã đi rất xa, tôi vẫn nhìn về phía Trần Hoài.
"Ôi trời ơi, tao không ngờ được. Hai người yêu nhau nóng bỏng quá đi”.
Đang lái xe, Vương Phương ghé sát vào tôi.
"Vừa rồi cảnh đó rất mãnh liệt, nhưng thời gian có chút ngắn."
“Mày đang nói vớ vẩn gì vậy? Bọn tao chỉ nói chuyện một lúc thôi."
"Không phải chứ, chỉ nói chuyện thôi sao? Hạ Thanh, mày thật là lãng phí tài nguyên!"
Vương phương hét lên một tiếng, rồi tiếp tục nói, khiến đầu tôi tràn ngập những nội dung không đứng đắn.
Tôi lấy tay bịt tai rồi bước ra khỏi xe như thể đang chạy trốn.
Về đến nhà, tôi vội cắm sạc, quả nhiên điện thoại hiện lên một loạt tin nhắn của Trần Hoài.
Tôi vui vẻ đọc từng cái một, điện thoại rung lên, có một tin nhắn mới.
Trần Hoài: "Hạ Thanh, em về đến nhà chưa?"
Tôi: "À, tôi về rồi."
Trần Hoài: "Được rồi, ngủ sớm đi, ngủ ngon."
Chỉ thế thôi? Thậm chí còn không có một biểu tượng cảm xúc.
Tôi hơi thất vọng, nhưng trong đầu lại nhớ đến cái ôm lúc nãy.
Bờ vai anh rộng, lúc ôm Trần Hoài tôi chưa kịp cảm nhận cẩn thận, bây giờ nghĩ lại, tôi chỉ có thể cảm nhận được cơ bắp cứng rắn dưới lớp quần áo, toàn thân anh toát ra hơi thở nam tính.
Không phải tối nay tôi chẳng được gì, tôi cười khúc khích rồi ôm gối lăn vài vòng trên giường.
7.
Rõ ràng, ý của Trần Hoài khi nói không bận và điều tôi hiểu là không bận là hai khái niệm khác nhau.
Tin nhắn tôi gửi luôn không nhận được trả lời, dù có trả lời thì anh ấy cũng nói rất ít, một trai thẳng điển hình.
Tôi bất lực và có khi tôi thầm hờn dỗi một mình.
Sau khi gửi một tin nhắn WeChat khác mà không thấy anh trả lời, tôi bực mình và trực tiếp gọi video cho Trần Hoài.
Sau khi đổ chuông nhiều lần, điện thoại bất ngờ được kết nối.
Hai gương mặt xa lạ xuất hiện trong video, nhìn rất trẻ, tầm 18 hoặc 19 tuổi.
"Ồ, phụ nữ!"
“Mày đang nói nhảm gì vậy, chị dâu, chị dâu không sao đâu.”
"Xin chào mọi người, Trần Hoài có ở đây không?"
Tôi chào họ, cả hai đều hào hứng vẫy tay chào tôi, sau đó video bắt đầu thay đổi góc quay, một lúc sau thì hình ảnh bị đơ.
Trong video, một chiếc xe bọc thép khổng lồ xuất hiện, một người đàn ông cởi trần, mặc quần rằn ri, đi ủng quân đội đang cọ rửa bánh răng, dáng người cao lớn, dũng mãnh và bất khả chiến bại.
Tôi thề là tôi muốn nói đến chiếc xe.
Làn da rám nắng, tấm lưng rộng, cơ bắp cuồn cuộn hai bên, lưng hơi trũng xuống, giống như một ngọn núi. Đặc biệt là phần eo, lướt xuống dưới, sau đó là mông...
Phi, không được, không được
"Hai đứa nhóc các cậu làm việc thật kém. Các cậu nhìn thấy không? Phải lau như vậy"
Trần Hoài bước tới, cơ bụng tám múi đập vào ống kính.
"Đang nhìn gì thế? Các cậu ngứa da hay sao mà dám nhận điện thoại của tôi"
Một lúc sau, khuôn mặt của Trần Hoài xuất hiện trong video, má hơi đỏ và vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
"Hạ Thanh?”
Tôi thậm chí còn mất tự nhiên hơn, đỏ mặt và gật đầu.
"À, vừa rồi tôi đã gửi tin nhắn WeChat cho anh nhưng không thấy trả lời nên tôi đã gọi video."
Vừa nói, tôi vừa nhìn xuống, cố gắng nhìn cơ thể trần trụi của Trần Hoài qua màn hình điện thoại. Tôi vô thức hếch cằm lên và mím miệng thành một đường thẳng.
"Cơ bụng của tôi trông có đẹp không?"
"Đẹp!"
Tôi vừa dứt lời, tiếng cười trong trẻo của Trần Hoài vang lên, tôi đỏ mặt không nói nên lời.
"Lần tới gặp, tôi sẽ cho em nhìn thoải mái."
Tôi chưa kịp nói gì thì Trần Hoài đã cúp máy. Tôi ném chiếc điện thoại, xấu hổ chết mất thôi.
Aaaa, tại sao dáng người của hắn lại hoàn hảo đến vậy? Tôi sẽ tha thứ cho Trần Hoài vì đã không trả lời tin nhắn WeChat của tôi.