Anh Là Của Đất Nước, Em Là Của Anh

Chương 1


6 tháng


01
Nghe người ta nói người đã làm phù dâu ba lần thì sẽ không thể kết hôn, ha ha, đây là lần thứ chín tôi làm phù dâu rồi.

Tuổi càng lớn, bạn bè tôi càng có ít cô gái chưa chồng, bạn cùng phòng thời đại học vẻ mặt vui mừng vỗ nhẹ vào vai tôi.

"Cậu bây giờ cũng coi như công đức viên mãn*, bảy người trong phòng chúng ta cậu đều là phù dâu, khi nào thì làm phù dâu cho mình?"

*功德圆 满[ công đức viên mãn] theo mình biết thì để chỉ đức hạnh của một cá nhân chu toàn không khiếm khuyết á

Tôi cũng muốn vậy nhưng trước hết tôi phải có một người đàn ông.

Khi tôi còn là sinh viên, mẹ tôi đã dỗ dành tôi rằng chỉ cần tôi chăm chỉ học tập thì nhà nước sẽ cho tôi một người bạn đời khi tôi lớn lên. Kết quả là phải đến khi tôi tốt nghiệp thạc sĩ, mẹ tôi mới chợt hỏi, tại sao tôi không yêu đương?

Vẻ mặt tôi mê mang.

"Con đang đợi mẹ giới thiệu đối tượng cho con, không phải mẹ nói nhà nước sẽ cho sao?"

Mẹ tôi nhìn tôi như thể bị thiểu năng, rồi bất lực quay sang bố tôi và nói: " Thôi xong rồi! Con gái mình là kẻ ngốc, con phải trả giá cho việc đó."

Lời mẹ nói đã thành sự thật, đến năm ba mươi tuổi tôi vẫn chưa tìm được đối tượng phù hợp.

Nhìn bạn học ngày xưa có đôi có cặp, lòng tôi tràn đầy chua xót.

Cũng không phải nói tôi rất muốn kết hôn, chỉ là hiện tại tôi như lang như hổ...,à không phải,là tuổi phong nhã hào hoa, có đôi khi cũng có một chút thèm đàn ông.

Tôi uống vài ly rượu vang đỏ, lên tàu vẫn còn tỉnh táo, nhưng được một lúc thì tôi đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng.

Tôi nghĩ tất cả cô gái chưa chồng như tôi đều bị ảo giác à?

Trước mắt tôi là cái gì thế này? Một hàng dài các anh trai mặc quân phục, tất cả đều cao lớn, chân dài lưng thẳng, đứa nào cũng tràn đầy sinh lực hơn đứa kia.

Đặc biệt là anh chàng ngồi ở hàng thứ hai bên trái, với đôi lông mày kiếm sắc sảo và đôi mắt đầy sao, sống mũi thẳng tắp, toàn thân toát ra vẻ nam tính mạnh mẽ khiến DNA của tôi phải rung động.

Có nhiều đàn ông như vậy lại chẳng có ai thuộc về mình, tôi thấy cực tủi thân.

Tôi đứng dậy, lảo đảo đi tới, ôm lấy cánh tay của ông chú trung niên vừa nhìn đã biết là lãnh đạo phía trước khóc ròng nói:

"Huhuu..hu, lãnh đạo, nhà nước rốt cuộc khi nào thì phát đối tượng cho tôi chứ!"

Ông chú sửng sốt, cười nói: "Cô bé muốn tìm đối tượng sao? Cháu bao nhiêu tuổi rồi?"

Tôi đem bằng cấp nghề nghiệp của mình và tổ tông tám đời đều khai báo hết sạch, ánh mắt ông chú nhìn tôi nhất thời càng hòa ái hơn.

"Thật trùng hợp, ta vừa vặn có một người thích hợp làm đối tượng cho cháu."

"Trần Hoài, ra khỏi hàng!"

Sau đó, tôi nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai với đôi lông mày kiếm và đôi mắt sáng ngời đứng dậy, bước đến gần tôi và chào kiểu quân đội.

"Báo cáo chính ủy!"
...
__________
Hôhô nu9 " thèm " đàn ông lắm rùiiii!!!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play