Tịch Nguyên ngủ đã liền tự tỉnh, cô cũng không biết mình ngủ quên từ lúc nào.
Cô đưa tay lên dụi mắt, ngẩng lên nhìn lấy cây xanh mắt ngoài cửa sổ, ánh nắng sớm mai chiếu xuống qua từng kẻ lá còn có tiếng chim ríu rít bên tai.
Vì không muốn đánh thức cô nên Hạ Phong đã cùng cô ngủ lại trong xe.
Tịch Nguyên nhìn sang bên cạnh thấy anh vẫn còn ngủ thì thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện tối qua thật sự quá kích thích, trái tim của cô đến tận bây giờ vẫn còn đang đập thình thịch.
Cô có thể cảm nhận được lớp rào cản mơ hồ giữa cô và Hạ Phong sắp bị phá huỷ rồi…
Nhỡ đâu đến lúc đó phải nói toạc ra thì cô không biết nên làm thế nào mới phải…
Ôi mẹ ơi!
Hình như tối qua,Hạ Phong đã nói riêng gì đó với Trình Đông.
Anh ấy nói gì vậy nhỉ?
Liệu mối quan hệ giữa cô và Hạ Phong có bị tên kia khai ra không?
Tịch Nguyên cắn móng tay, đầu óc hỗn loạn, bên tai vang lên giọng nói khàn khàn:
“ Nghĩ gì thế?”
Tịch Nguyên bị giọng nói kia làm giật mình,cô theo phản xạ bật dậy, đầu bị đập vào nóc xe.
Ơ! Nhưng sao không đau nhỉ!
Tịch Nguyên ôm lấy đỉnh đầu thì đụng phải bàn tay to lớn cô vội vàng rụt tay lại.
Hạ Phong sợ cô đau nên đã để tay lên đỉnh đầu cho cô. Anh bóp trán, mở cửa:
“ Vào nhà thôi! Ăn xong thì theo tôi đến công ty.”
Oa! Anh ấy đẹp trai quá đi mất! Đẹp đến từng chi tiết trên gương mặt luôn.
Tịch Nguyên say đắm nhìn người đàn ông tuấn mĩ trước mặt đến sững người.
Hạ Phogn đưa tay gõ nhẹ lên trán cô. Tịch Nguyên đỏ mặt vội vã đi vào trong.
Anh khoanh tay nhìn cô gái nhỏ chạy mất dép thì khẽ cười.
Một ngày nào đó, em sẽ thành vợ tôi!
Ăn sáng xong xuôi, Tịch Nguyên lên lầu thay quần áo.
Ngày hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm nên nhất định phải để lại ấn tượng tốt trong lòng mọi người.
Cô bước xuống lầu với dáng vẻ một sinh viên thực tập, quần tây đen cùng áo thun trắng được sơ vin gọn gàng, tóc búi gọn, đi đôi cao gót màu trắng khoảng chừng năm phận.
Cô nhí nhảnh đứng trước mắt Hạ Phong: “ Thế nào? Thế nào? Trông có trưởng thành hơn không?”
Khoé miệng anh nhếch lên: “ Ừm”
“ Ài… tôi cũng thấy mình khác nữa ấy! Không có du côn như ngày thường” Đôi mắt cô ảm đạm đi nhiều.
Hạ Phong vò vò đầu cô: “ Không cho phép em nói bản thân như thế.”
“ Được rồi! Đi thôi.”
Tịch Nguyên theo Hạ Phong vào công ty, mọi người đều nhìn cô bằng con mắt nghi vấn như vì có Hạ Phong ở đây nên cũng không ai dám bàn tán.
Hạ Phong sắp họp nên để Hướng Viễn đi với cô.
“ Quản lý Diệp, đây là Tịch tiểu…… à…cô ấy là Tịch Nguyên sẽ là thư ký Tổng giám đốc, chị đưa cô ấy đi làm quen nhé!”
Hướng Viễn giới thiệu Tịch Nguyên cho một vị quản lý đứng tuổi, trông vẻ mặt vô cũng khó tính lại còn thêm đôi kính gọng vàng nhìn thôi cũng thấy sợ.
Quản lý Diệp dùng ánh mắt sắc lẹm quét từ đầu đến chân Tịch Nguyên rồi đẩy nhẹ gọng kính,gật đầu:
“ Cô…mau đi theo tôi.”
Hướng Viễn ghé sát vào Tịch Nguyên nhỏ giọng: “ Tịch tiểu thư, cô chịu khó nhé! Tôi đi đây.”
Tịch Nguyên gật gật đầu rồi đi theo Diệp Minh Phương.
Cô đi một vòng làm quen với tất cả mọi người trong công ty,cứ ngỡ hôm nay sẽ để lại ấn tượng tốt đẹp trong mắt mọi người nhưng mà không ngờ chỉ việc cô đến đây vài lần sau đó lại đi cùng Hạ Phong vào công ty nên tất cả mọi người đều có thành kiến với cô.
Thảm rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT