Thời gian trôi nhanh như nước chảy, chớp mắt đã mấy tháng trôi qua, bộ phim do Sở Tranh đảm nhận vai chính cuối cùng đã đóng máy, ngày ra mắt cũng đã được ấn định.

Nhờ lối diễn xuất tự nhiên chân thực, vai diễn của Sở Tranh nhận được vô số lời khen, hơn nữa cô còn lọt vào top đề cử ảnh hậu của năm.

Ngày diễn ra lễ trao giải, Sở Tranh cùng Cố Mặc Thâm xuất hiện, cô khoác tay anh, tiêu diêu tự tại đi trên thảm đỏ, mọi ống kính máy quay của phóng viên, hay ánh mắt của fan hâm mộ đều đổ dồn về phía hai người họ.

Trái ngược với Sở Tranh, Giang Tuyết Mạt lại trở nên mờ nhạt, chỉ lưa thưa một vài fan trung thành là chú ý đến, vì thế thân ảnh của cô ta trở nên lẻ bóng và đơn độc.

Giang Tuyết Mạt đương nhiên không chịu khuất phục, dựa vào cái gì mà thế thân như cô lại nổi trội hơn cô ta? Sắc mặt cô ta sa sầm lại, thu lòng bàn tay thành nắm đấm, sải bước chân đi về phía Sở Tranh và Cố Mặc Thâm. Đứng trước ống kính máy quay, cô ta liền ngoác miệng cười, nụ cười đầy sự giả dối, che đậy đi tâm tư sâu xa.

“Sở tiểu thư… chúc mừng…” Giang Tuyết Mạt cố ý nắm lấy tay Sở Tranh, kéo cô về phía mình.

Quá bất ngờ nên Sở Tranh không kịp phản ứng, tay cô tuột khỏi cánh tay Cố Mặc Thâm, cả người nghiêng hẳn về phía Giang Tuyết Mạt.

Cứ tưởng làm thế sẽ khiến Sở Tranh thấy khó chịu nhưng cô lại rất điềm tĩnh, khoé miệng nhếch lên nụ cười nhạt: “Giang tiểu thư… cố gắng tận hưởng đi, kẻo không biết lúc nào đó lại không thể cười được nữa.”

Nét mặt Giang Tuyết Mạt trong phút chốc liền trở nên căng thẳng, lông mày nhíu chặt lấy nhau, cô ta nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cô có ý gì?”

Sở Tranh ghé sát tai Giang Tuyết Mạt nói nhỏ: “Muốn người ta không biết trừ phi đừng làm…”

Cả người Giang Tuyết Mạt đông cứng ngay tức khắc, ánh mắt cô ta nhìn Sở Tranh sắc như dao, nhưng cô chỉ điềm nhiên vẽ lên nụ cười, sau đó xoay người khoác vào tay Cố Mặc Thâm, đi thẳng vào hội trường, ngồi xuống vị trí sớm đã được chỉ định.

Quy trình lễ trao giải trôi qua êm đẹp, ảnh đế của năm thuộc về Tô Tử An, ảnh hậu về tay Sở Tranh. Cả hai cùng sánh bước lên sân khấu nhận giải.

Cầm cúp và hoa trên tay, Sở Tranh rạng rỡ quay sang nói với Tô Tử An: “Tôi đã giữ đúng lời hứa rồi nhé!”

“Ừm… chúc mừng…” Tô Tử An dịu dàng nhìn Sở Tranh, trong mắt loé lên ý cười.

Sau khi phát biểu, Sở Tranh chậm rãi rời khỏi sân khấu, khi đi ngang qua Giang Tuyết Mạt bỗng nhiên cô dừng bước, lạnh lùng đưa mắt nhìn cô ta chằm chằm, khiến cô ta có cảm giác sởn gai ốc.

Giang Tuyết Mạt run rẩy đứng dậy, trừng mắt lại với Sở Tranh: “Cô đừng đắc ý quá sớm…”

“Tôi đương nhiên là đắc ý rồi…” Sở Tranh bước lên mấy bước, hiên ngang đứng đối diện với Giang Tuyết Mạt, khoé môi nhếch lên như cười như không: “Tội cố ý giết người phải ngồi tù khá lâu đó nhỉ?”

Sắc mặt Giang Tuyết Mạt trắng như giấy, toàn thân run lên bần bật, đáy mắt cô ta ngập tràn u tối: “Cô… cô có ý gì?”

Sở Tranh điềm tĩnh nhướng cao chân mày: “Tôi đã tìm ra bằng chứng cô hãm hại tôi ở phim trường khiến tôi rơi từ trên cao xuống, cũng đã giao cho cảnh sát rồi, chắc là họ sắp tới rồi đó…”

Lời của Sở Tranh tựa như những tản đá nặng nghìn cân đè lên đầu Giang Tuyết Mạt khiến cả người cô ta cảm thấy nặng nề, sau một lúc chếnh choáng, cô ta liền ngồi sụp xuống ghế, ánh mắt hoang mang nhìn vào hư vô.

“Thì ra em đã tìm ra bằng chứng, sao không đưa ra sớm? Lại để cho cô ta thảnh thơi lâu như thế?” Giọng của Cố Mặc Thâm từ xa vọng tới, anh sải bước về phía Sở Tranh, choàng tay ôm lấy vai cô, kéo vào trong lòng.

Sở Tranh ngẩng đầu nhìn anh, nở nụ cười tươi như hoa: “Đương nhiên là muốn phim ra mắt đúng hạn, không thể vì một mình cô ta mà ảnh hưởng cả đoàn được…”

Lời Sở Tranh vừa dứt, cảnh sát cũng từ từ đi từ sảnh chính vào: “Ai là Giang Tuyết Mạt, mời theo chúng tôi về đồn…”

Giang Tuyết Mạt bần thần ngồi đó bị cảnh sát còng tay lại dẫn đi trước bao nhiêu ánh mắt và máy quay.

Hình tượng “đoá sen trắng” của cô ta hoàn toàn sụp đổ.

Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc, tản đá đè nặng trong lòng Sở Tranh cuối cùng cũng được tháo bỏ, cô thong thả nắm tay Cố Mặc Thâm dạo bước trên con phố nhộn nhịp, thả hồn mình trong làn gió đêm dìu dịu.

Thành phố thắp sáng đèn lung linh như đom đóm bay giữa bóng đêm.

Hai chiếc bóng một lớn một nhỏ in hằn lên mặt đất, thỉnh thoảng sánh bước cạnh nhau, thỉnh thoảng đè lên nhau, tựa như bức tranh sơn mài đầy tinh tế.

Cả hai đều lặng thing không nói gì, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh ban đêm, thỉnh thoảng lại ngẩng cao đầu nhìn những tấm poster của Sở Tranh được chiếu trên các toà nhà cao ốc…

Dường như mới chỉ hôm qua thôi Sở Tranh vẫn còn là một diễn viên tuyến mười tám vô danh, đứng đối diện với ảnh đế mà không hề hay biết, miệng liên tục nói về hoài bão và ước mơ xa vời vợi. Vậy mà hôm nay hình ảnh của cô đã thắp sáng khắp mọi nơi, khiến nhiều người phải ngước mắt lên nhìn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play