Sở Tranh giống như con thỏ con run rẩy trước thú dữ, hai mắt mở to ra như đang đề phòng, vẻ mặt mang một nỗi uỷ khuất không thể nói thành lời.
Cố Mặc Thâm lại rất đắc ý, cong môi cười nhẹ, sau đó ngồi thẳng dậy ngay bên cạnh cô: “Mau ngủ đi, anh canh tới lúc em ngủ rồi anh sẽ đi.”
Tâm tình Sở Tranh lúc này cực kì phức tạp, cô không hiểu Cố Mặc Thâm có ý gì, chẳng lẽ anh đã thích cô rồi ư?
Không, không thể, bạch nguyệt quang trong lòng anh từ trước tới nay chỉ có Giang Tuyết Mạt mà thôi!
Cô không thể biết đó là hố đen nhưng vẫn nhảy vào được.
Hàng nghìn suy nghĩ cứ bủa vây lấy tâm trí Sở Tranh giống như hàng nghìn sợi tơ phiền não, khiến cô không cách gì ngủ nổi, chỉ có thể giả vờ nhắm mắt, chờ đến khi Cố Mặc Thâm rời đi, cô mới dám mở mắt ra.
Trước khi đi, Cố Mặc Thâm đã nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán cô, khiến trái tim cô bất thình lình đập loạn nhịp.
Trong căn phòng ngập tràn bóng tối, một tia sáng giọi từ bên ngoài vào qua bức rèm cửa phe phất, đọng lại một chút mờ nhạt trên gương mặt đầy suy tư của Sở Tranh.
Cô chưa từng trải qua chuyện yêu đương, không thể hiểu yêu là gì, càng không biết cách yêu như thế nào cho đúng. Nhưng cô biết đàn ông luôn có hứng thú với điều mới lạ, có thể Cố Mặc Thâm chỉ là đang để ý đến sự thay đổi trên người cô, qua một thời gian nữa sẽ cảm thấy nhàm chán ngay thôi!
Cũng có thể đó là bản chất mà người đàn ông nào cũng có, khi có được không biết cách trân trọng, tới lúc mất đi rồi mới hốt hoảng đi tìm. Người ở bên cạnh cho dù nổi trội tới đâu cũng rất khó để nhìn thấy, chỉ tới khi ánh sáng đó đang dần mất đi mới khiến người ta cảm nhận được bóng tối đang bao trùm, dẫn tới trong lòng hoang mang và sợ bản thân lạc lối.
Thao thức tới nửa đêm vẫn không thể ngủ được, Sở Tranh đành lẻn ra phòng khách uống nước, nhưng lại bất cẩn trượt chân ngã.
Nghe thấy tiếng động, Cố Mặc Thâm hoảng loạn đẩy cửa phòng khách chạy ra, bật sáng đèn, đi đến đỡ Sở Tranh dậy.
“Sao lại ngã thế?” Thanh âm có chút gấp gáp và lo lắng.
Sở Tranh đau đến mức nhíu chặt mày nhưng vẫn cứng miệng đáp: “Không sao đâu! Chỉ là sàn nhà hơi trơn nên mới bị ngã một cái thôi!”
Cố Mặc Thâm vừa cẩn thận bế cô về phòng vừa lầm bầm: “Đúng là đồ ngốc… em không biết mở miệng gọi người giúp à?”
“Em tưởng là anh ngủ rồi… nên mới không dám làm phiền…” Sở Tranh chột dạ cúi đầu đáp.
Đúng là cô hoàn toàn không có ý định nhờ anh giúp đỡ, thậm chí là muốn tránh xa anh càng xa càng tốt, chỉ là không ngờ bản thân lại ngã một cú đau như thế!
Sau khi đặt Sở Tranh xuống giường, anh nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người cô, sau đó bản thân cũng nằm xuống ngay bên cạnh.
Sở Tranh kinh ngạc thốt lên: “Sao anh lại nằm đây? Mau về phòng của anh ngủ đi…”
Cố Mặc Thâm cau mày nhìn cô: “Anh ở đây sẽ tiện hơn, em cần gì có thể nói với anh. Đừng lo, chân em đang bị thương anh sẽ không làm gì cả đâu!”
Im lặng một lúc, Sở Tranh lại hỏi: “Này… Cố Mặc Thâm… anh…”
Ngọn lửa tình trong người Cố Mặc Thâm đang bùng cháy, khiến anh rất khó để kiểm soát, lại thêm Sở Tranh cứ ở bên thổi gió vào, khiến bụng dưới của anh nóng ran, sắp không xong rồi.
“Em im lặng cho anh, ngoan ngoãn ngủ đi. Nếu không anh không dám đảm bảo sẽ xảy ra chuyện gì đâu!” Giọng Cố Mặc Thâm khàn khàn.
Sở Tranh sợ hãi thu người lại: “Được… em ngủ ngay đây…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT