Nhân lúc không có người, Sở Tranh định tìm cách chạy trốn, rút lui an toàn.
Nhưng khi cô xuống tới phòng khách, đột nhiên bị một bàn tay túm lấy cổ áo kéo lại, khiến bước chân của cô không cách gì rục rịch thêm nữa.
“Em muốn đi đâu?” Thanh âm lạnh lùng quen thuộc vang lên bên tai.
Sở Tranh bất đắc dĩ thở dài, cố cười gượng một tiếng: “Muộn rồi… em phải về đây.”
“Mấy ngày này em tạm thời ở lại đây dưỡng thương, chờ khỏi rồi hẵng đi.” Cố Mặc Thâm nói như ra lệnh, hoàn toàn không phải thoả hiệp, mà là thông báo.
Thở dài một tiếng, Sở Tranh chậm rãi quay đầu lại, ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào hai mắt Cố Mặc Thâm, giống như muốn xuyên thấu linh hồn của anh vậy: “Cố tổng… không lẽ anh đã quên thân phận của hai chúng ta rồi ư?”
Cố Mặc Thâm nhếch môi cười cợt, cúi thấp đầu xuống gần Sở Tranh: “Chúng ta có thân phận gì?”
Hơi thở nam tính của anh phả lên khiến mặt cô đỏ lửng, giống như có một ngọn lửa đang đốt cháy trong người cô vậy: “Chúng ta… bây giờ không là gì của nhau cả.”
“Ừm…” Cố Mặc Thâm nhướng cao mày, thong dong gật đầu một cái, vẻ mặt lãnh đạm thường ngày tiêu biến đi đâu mất, chỉ còn lại sự cợt nhả và phong thái tiêu dao giống như hiệp khách: “Nhưng tương lai thì chưa chắc…”
Sở Tranh giống như bị dồn vào chân tường, không thể tiến lên cũng chẳng thể lùi lại, chỉ có thể bất giác thốt lên bốn chữ: “Anh thật vô sỉ…”
Cố Mặc Thâm đã đạt được mong muốn thì không trêu chọc cô nữa, nắm lấy tay cô dẫn vào phòng ăn: “Nào… đi ăn tối trước đã…”
Bước chân của cô đi theo anh bằng bản năng, ánh mắt cô đảo quanh nhìn một lượt, tất cả mọi thứ vẫn giữ nguyên giống như trước kia, không hề có bất cứ thay đổi gì.
Những đồ vật trong nhà vẫn được dùng theo sở thích của cô trước đây, ngay cả những đồ dùng nhỏ nhặt trong nhà bếp cũng được anh giữ gìn cẩn thận, hầu như không có bất cứ thứ gì mới mẻ cả.
Thấy Sở Tranh lơ đễnh, Cố Mặc Thâm gần như đọc được suy nghĩ trong cô: “Từ lúc em rời đi, anh vẫn giữ nguyên mọi thứ, lười thay đổi.”
Giật mình quay về thực tại, Sở Tranh tự giễu với lòng mình: “Hoá ra chỉ là anh lười thay đổi mà thôi! Không có một chút gì quyến luyến về em cả…”
Sau khi Sở Tranh rời đi, Cố Mặc Thâm đã thuê một người giúp việc theo giờ, phụ trách việc dọn dẹp và ăn uống, với yêu cầu phải rời đi trước khi anh trở về.
Cho nên hiện tại trong biệt thự chỉ còn lại hai người, bầu không khí ngượng ngập khiến lòng người có chút bất an.
Mới chỉ mấy tháng cách đây không lâu, hai người còn vui vẻ ngồi chung một mâm cơm, thoải mái gắp thức ăn cho đối phương. Vậy mà giờ đây khoảng cách giữa hai người giống như hai kẻ xa lạ, chỉ lặng lẽ cúi đầu ăn phần của riêng mình, không trò chuyện, cũng không quan tâm, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn nhau một cái, do dự muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại sợ khiến không khí ngột ngạt thêm nên đành thôi.
Trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng, có nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Sau khi dùng xong bữa, Sở Tranh muốn rời đi, mà Cố Mặc Thâm một mực không chịu, hai bên dùng dằng mãi, không ai chịu nhường ai, cuối cùng anh đã vác thẳng cô lên phòng, đặt nằm trên giường, dữ tợn hăm doạ: “Nếu như em tự ý rời đi thì anh sẽ khiến em không thể nào đi nổi nữa… không tin thì cứ thử xem…”
Trước bầu không khí đầy ái muội này, Sở Tranh muốn vùng vẫy cũng không thể, chỉ đành miễn cưỡng gật đầu tỏ ra ưng thuận.
“Ngủ đi, lát anh qua phòng khách ngủ…” Cố Mặc Thâm thâm tình nhìn vào mắt cô, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mượt của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT