Tại phòng trang điểm dành riêng cho nữ chính, Giang Tuyết Mạt phát điên hất văng đống đồ trang điểm trên bàn xuống đất, sau đó ngẩng đầu soi mình trong gương, ánh mắt hiện lên dáng vẻ ác quỷ, chỉ thấu hận không thể lập tức bóp chết Sở Tranh ngay lập tức.
Giang Tuyết Mạt phải mất bao nhiêu thời gian và công sức mới có thể giàn dựng nên những tin đồn trên mạng, khiến tất cả mọi người đều tin Cố Mặc Thâm là vị hôn phu của cô ta, vậy mà anh lại ở trước mặt mọi người vứt bỏ cô ta sang một bên chạy tới bên cạnh Sở Tranh.
Giang Ninh không chịu được nên đã lên tiếng phàn nàn: “Anh rể có phải bị điên rồi không? Tại sao lại quan tâm đến con khốn Sở Tranh đó chứ? Em nhất định sẽ cào mặt con đó ra cho hả giận…”
“Chị sẽ không tha cho cô ta…” Giang Tuyết Mạt vốn dĩ là một người kiêu ngạo, làm sao mà cô ta có thể nuốt trôi cục tức này được.
Nhưng khi thấy Cố Mặc Thâm xuất hiện, vẻ mặt của Giang Tuyết Mạt lập tức thay đổi, trở nên hoà nhã và dịu dàng hơn hẳn.
Cố Mặc Thâm không vào trong mà đứng ngay cửa, lạnh lùng nói: “Xin lỗi vì chuyện ban nãy, nhưng mà đó là hành động xuất phát từ bản năng. Vì thế tôi hi vọng cô sẽ sớm cùng tôi giải thích rõ ràng mọi chuyện, tránh để người khác hiểu nhầm thêm.”
Nghe xong những lời mà Cố Mặc Thâm vừa nói, lòng của Giang Tuyết Mạt lập tức nguội lạnh như tro tàn.
Anh đây là đang ngấm ngầm thừa nhận rằng Sở Tranh rất quan trọng đối với mình ư?
Không, không thể, Giang Tuyết Mạt sao có thể thua một đứa thế thân được.
Cô ta nhất định phải cướp Cố Mặc Thâm trở về, anh chỉ là đang giận dỗi chuyện cô ta năm xưa ra đi không lời từ biệt nên mới nói ra những lời như thế, trong lòng anh vẫn còn cô ta mà, đúng không?
Thu lòng bàn tay thành nắm đấm, Giang Tuyết Mạt cười gượng đầy khó khăn: “Chuyện giải thích hãy để sau khi bộ phim này kết thúc đi, hiện tại em đang rất bận, không có thời gian.”
“Sẽ không mất nhiều thời gian của cô đâu! Nếu còn kéo dài thì danh tiếng của cô cũng sẽ bị ảnh hưởng đó.” Thanh âm lạnh tựa hàn ngọc dưới lòng đất, hoàn toàn không có một chút hơi ấm nào.
Giang Tuyết Mạt vẫn cố chấp không chịu nghe: “Nếu anh còn muốn em lên tiếng giải thích thì hãy làm theo ý em, nếu không em sẽ khiến mọi người tin rằng hai chúng ta đang ở bên nhau.”
Cố Mặc Thâm cũng không thể làm gì hơn, chỉ có thể bất lực gật đầu thoả hiệp.
Anh thừa nhận, Giang Tuyết Mạt có ảnh hưởng lớn trên các nền tảng xã hội, lượng fan của cô ta đông đảo, chưa kể nếu như xử lý không tốt mọi chuyện sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của Cố Thị, thậm chí đám fan cuồng của cô ta không biết sẽ làm ra những chuyện gì nữa.
Mấy ngày sau đó, Cố Mặc Thâm không còn tới phim trường phim nữa. Mặc dù người ngồi ở văn phòng làm việc nhưng thần trí lại không ở đó, lòng anh luôn luôn thấp thỏm lo âu, sợ Sở Tranh sẽ bị Giang Tuyết Mạt bắt nạt.
Châu Khải thấy anh ngồi thất thần liền đi đến gõ hai cái trên bàn, phát lên âm thanh “cộc… cộc…”: “Sao thế? Muốn đến trường quay thì đi đi…”
“Không đi…” Mặt Cố Mặc Thâm nhăn lại như đít khỉ, chẳng có chút sức sống nào.
Thông qua nhiều ngày quan sát, cuối cùng Châu Khải cũng hiểu ra, người trong lòng Cố Mặc Thâm lúc này chính là Sở Tranh: “Lo nàng có chuyện thì đi xem thử, kẻo hối hận không kịp đâu!”
“Có phải công việc của cậu ít quá không?” Cố Mặc Thâm sắc lạnh liếc Châu Khải một cái.
“Nghe nói hôm nay diễn viên đóng thế cho nữ chính sẽ có cảnh bị đánh và nhảy lầu… rất nguy hiểm…” Châu Khải cố ý khích bác, đập tan đi ý chí phòng thủ lỏng lẻo của Cố Mặc Thâm.
Quả nhiên anh đã bị lay động nhưng miệng vẫn cứng như đá: “Tôi mà còn quan tâm đến cô ấy thì sẽ là chó.”
Châu Khải kinh ngạc nhướng mày: “Nghe nói cảnh đánh sẽ dùng gậy thật…”
“Cái gì? Ai dám…?” Cố Mặc Thâm tức giận đập bàn, ánh mắt như muốn cắn nuốt người khiến Châu Khải cảm thấy sởn tóc gáy: “Đi… tới đoàn phim xem thử…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT