Sở Tranh mở to hai mắt nhìn Cố Mặc Thâm không chớp, trong tình hình hiện tại đối với cô mà nói thật không biết nên khóc hay cười: “Cố tổng… anh biết em là ai không?”
“Sở Tranh, sao thế?” Cố Mặc Thâm tỉnh bơ đáp lại: “Em có bị thương ở đâu không?”
“Không phải… vị hôn thê của anh là Giang Tuyết Mạt kia kìa, anh phải đi quan tâm cô ấy mới đúng.” Sở Tranh nhíu mày, vẻ mặt loãng ra như bùn không trét được tường.
“Cô ấy không phải…” Cố Mặc Thâm nhỏ giọng giải thích.
Điều đó càng khiến Sở Tranh mù mờ hơn: “Hả? Anh nói gì?”
“Không có gì…” Không nghe được thì thôi, bỏ đi. Dù sao thì đối với cô, anh cũng chẳng quan trọng một chút nào, giải thích hay không cũng vẫn như thế cả, nếu không thì vì sao cô lại chặn số anh.
Sau khi xác nhận Sở Tranh không có vấn đề gì, Cố Mặc Thâm mới quắt mắt nhìn sang phía Giang Tuyết Mạt.
Đạo diễn nhận ra sự kì quái giữa bọn họ nên đã nhanh miệng giải vây: “Cố tổng yên tâm cô Giang không sao cả…”
Cố Mặc Thâm không nói gì, trực tiếp đỡ Sở Tranh đứng lên, kéo cô một mạch ra khỏi hậu trường, đi đến nơi không người, liền dồn ép cô vào trong góc tường, tím mặt trách móc: “Sở Tranh… em mê tiền tới mức không cần mạng nữa à? Em có biết công việc hiện giờ của mình là rất nguy hiểm không hả?”
Sở Tranh cố ý né tránh ánh mắt Cố Mặc Thâm, cô sợ một khi bản thân sa vào trong đôi mắt anh là không cách gì khống chế được cảm xúc của chính mình, đau lòng đáp lại: “Cố tổng… phiền anh làm rõ mối quan hệ của chúng ta có được không? Xin anh đừng tới làm phiền cuộc sống của tôi nữa. Anh cứ đi quan tâm vị hôn thê của mình đi, còn tôi sống hay chết cứ mặc xác tôi…”
Những lời đó tựa như những nhát dao đâm vào tim Cố Mặc Thâm vậy.
Anh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ, cõi lòng tan nát, cổ họng khô khan khàn khàn cất tiếng: “Sở Tranh… em có cần nói ra những lời khó nghe như thế không?”
Sở Tranh nuốt nước mắt chảy ngược vào lòng, ngẩng đôi mắt trong suốt như thuỷ tinh lên nhìn Cố Mặc Thâm: “Nếu như anh không muốn nghe thì cảm phiền anh sau này tránh xa em ra một chút…”
“Được… như em mong muốn. Sau này, nếu anh còn để ý đến em thì anh sẽ không mang họ Cố nữa.” Cố Mặc Thâm giận tím mặt, gương mặt lạnh điềm tĩnh thường ngày cũng đang dần chuyển sắc.
Sau đó, anh xoay người rời khỏi, bước đi rất nhanh, rất vội vàng, không một cái ngoái đầu nhìn lại.
Sở Tranh đưa mắt nhìn theo bóng lưng anh mãi cho tới khi khuất hẳn, lòng cô đau đớn giống như lưỡi dao cùn đang cắt xén từng chút một. Thu lòng bàn tay thành nắm đấm, cô run rẩy lùi về sau, dựa lưng vào tường, nước mắt tuôn rơi như mưa.
Người đàn ông đó đi rồi, mang theo cả trái tim cô đi mất.
Đoạn tình cảm này đã đến lúc có một cái kết cho riêng nó, cô không thể tiếp tục lún sâu vào đó được nữa, bởi vì cô sợ bản thân sẽ không thể thoát ra khỏi.
Bây giờ cô không phải chỉ có một mình, cũng không thể sống cho riêng mình được, tiền viện phí khổng lồ của mẹ vẫn chờ cô kiếm, tiền nhà hàng tháng không hề rẻ, chưa kể nhiều khoản chi khác cũng cần dùng đến tiền.
Lau khô nước mắt, hít thở một hơi thật sâu, cong khoé môi mỉm cười một cái, xốc lại tinh thần, sau đó Sở Tranh nhanh chóng quay lại, bắt đầu chuẩn bị cho những cảnh quay tiếp theo
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT