Khi đầu anh tựa lên vai Doãn Đình, cô bỗng giật nảy mình. Lát sau nhìn lại, người đàn ông bên cạnh đã ngủ gật mất rồi. Doãn Đình nhịn không được bật cười, tình cảnh này như khi đang ngồi trên xe buýt, hành khách bên cạnh vô tình ngủ thiếp đi vậy. Doãn Đình để mặc trí tưởng tượng của mình bay thật xa, trạm xe đã ngay phía trước rồi, tài xế đột nhiên thắng gấp, bọn họ có phải bị lắc lư chút không? Bỏ đi, thôi không diễn nữa, nhất định là anh rất mệt.
Nhưng anh đã mệt rồi, có nên gọi anh dậy để anh về giường ngủ không? Nhưng gọi như vậy, anh có lúng túng ngại ngùng không? Chắc anh sẽ nói, không sao, không mệt, tôi có ngủ gật đâu. Rồi lại nói, lát nữa tôi còn phải đưa cô về nên bây giờ chưa ngủ được.
Nói như vậy thì cô phải nhanh chóng ra về thôi, không thì làm phiền anh quá. Nhưng như vậy, anh sẽ phải đưa cô về, không thể nghỉ ngơi. Thế vẫn để anh ngủ ngon như vậy thêm một lát cũng được.
Doãn Đình không dám động đậy cứ để vai mình đỡ lấy đầu Cừu Chính Khanh. Dưới bàn tay cô là tiếng mèo Đại Đại đang nũng nịu rên hừ hừ, trên bả vai, là tiếng hít thở nhẹ nhàng đều đặn của Cừu Chính Khanh. Doãn Đình ngồi đó, trong lòng vừa cảm thấy yên bình vừa thỏa mãn. Nếu như sau này, cô có thể có một cuộc sống hạnh phúc như vậy thì tốt biết bao. Tìm được một người chồng yêu thương mình, có tinh thần trách nhiệm, yêu động vật, họ cùng nuôi một con mèo, một con chó, nuôi thêm hai đứa con. Nhà không cần quá lớn, như căn nhà hiện tại của Cừu Chính Khanh cũng tốt lắm rồi. Mỗi ngày họ đều vui vẻ, thế thì tuyệt vời biết bao.
Chẳng qua cô không biết nửa kia của mình đang ở đâu, sẽ là người thế nào?
Thật muốn được yêu đương quá đi. Doãn Đình rất ngưỡng mộ những người có bạn trai để được làm nũng, được cùng đi xem phim, du lịch, hàng ngày cùng đi ăn những món ngon. Đợi khi bạn bè hẹn đi chơi, cô cũng có thể hào hứng nói: “Không rảnh, hôm nay mình và bạn trai đi hẹn hò rồi”, còn có thể nói: “Phải, mình trọng sắc khinh bạn đó.”
Nhưng đến nay ước mơ này của cô vẫn chưa thành hiện thực, toàn là người khác nói như vậy với cô thôi. Còn cô là người khổ sở gọi điện thoại: “Hôm nay cậu rảnh không? Chúng mình cùng đi ăn đi! Cái gì? Lại hẹn hò à, sao ngày nào cũng gặp mặt bạn trai mà không thấy chán vậy? Cậu đúng là đồ trọng sắc khinh bạn!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play