- Thím Trương ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe!Mộ phần của mẹ con nhờ thím thường lui đến chăm sóc giúp con!
Thím Trương đưa tay lau đi giọt nước mắt bịn rịn:
- Tiểu thư yên tâm!Chăm sóc cho mộ phần lão phu nhân là trách nhiệm của tôi mà!Tiểu thư qua bên đấy cũng nhớ bảo trọng sức khỏe cho thật tốt!Thi thoảng nhớ về Bắc Kinh thăm chúng tôi!
Tạm biệt thím Trương xong thì Châu Tuệ bước đến Kỳ An rồi nhoẻn miệng cười:
- Kỳ An!Ôm một cái nào!
Kỳ An vội giấu đi giọt nước mắt vòng tay ôm lấy Châu Tuệ:
- Tiểu thư nhớ bảo trọng sức khỏe!Đến New York hãy gọi về cho tôi ngay nhé!
Châu Tuệ vỗ nhẹ lên lưng Kỳ An động viên:
- Tôi biết rồi!Anh ở lại cũng nhớ bảo trọng sức khỏe!
Sau khi gửi lời chào tạm biệt đến thím Trương và Kỳ An thì Châu Tuệ kéo va li đến quầy soát vé làm thủ tục check in.
Kỳ An đứng nhìn về bóng lưng Châu Tuệ khuất dần ở phía cổng an ninh thì mới quay gót rời đi khỏi sân bay cùng thím Trương trở về.
Chỉ vừa mới chia xa Châu Tuệ mà Kỳ An đã tràn ngập những nỗi niềm thương nhớ khôn nguôi.Đồng hành cùng nhau từ thời thơ bé đến khi trưởng thành,chỉ có khoảng thời gian gián đoạn gặp gỡ giữa Kỳ An và Châu Tuệ là khi cô sang Úc du học 4 năm.
Đối với anh đó là khoảng thời gian lâu nhất không được gặp mặt Châu Tuệ,còn lần này cô sang New York định cư không biết bao giờ mới gặp lại,thời gian không thể hứa hẹn hay ấn định trước từ cô càng khiến Kỳ An buồn lòng hơn.
…
Trưa nay Kỳ An ghé vào tiệm mỳ mà khi bé anh cùng Châu Tuệ vẫn hay ghé đến ăn,chỉ có những lúc như thế này anh mới có thể ôn lại kỷ niệm thời thơ ấu và có cảm giác cô vẫn còn ở bên cạnh mình.
Bà Lạc Hà rất kỹ tính trong việc chăm con nên thường là sẽ nghiêm khắt không cho Châu Tuệ ăn uống ở những quán vỉa hè ven đường vì sợ hàng quán không đảm bảo vấn đề thực phẩm.Chỉ có những khi Châu Tuệ vì quá thèm ăn món mỳ khoái khẩu mới thường rủ rê Kỳ An len lén mẹ đến đây ăn.
Hôm nay Kỳ An vẫn kêu một phần mì trộn bỏ thật nhiều hành và ớt như cái cách Châu Tuệ thường gọi khi đi cùng mình.Anh hạnh phúc đưa từng đũa mì lên miệng ăn ngon lành cảm giác như đang có cô ngồi cạnh bên mình.
Đến khi tính tiền cho chủ quán chuẩn bị ra về thì bước chân Kỳ An chợt khựng lại khi nghe những lời bàn tán râm ran của những vị thực khách ở bàn lân cận:
- Này nghe tin gì chưa?Các trang mạng đồng loạt đăng tin hot nam phi công của hãng hàng không China Airlines đăng bức tâm thư tuyệt mệnh trên trang cá nhân mọi người đang thay nhau chia sẻ liên tục rồi kìa!
- Tưởng chuyện gì giật gân lắm hóa ra chỉ là một kẻ chán sống thôi mà!
- Hắn muốn chết một mình thì ai nói làm gì?Vấn đề ở đây là chuyến bay do hắn ta lái đã khởi hành sáng nay và cất cánh được hơn 4 tiếng đồng hồ rồi!Có tổng cộng là 265 hành khách cùng phi hành đoàn!Đó là hắn muốn chôn mọi người cùng một huyệt với mình đấy!
- Ôi trời ơi sợ thế?Sao tên phi công ấy lại điên thế nhỉ?
- Nghe bảo hắn ta vì bao nuôi bồ nhí mà tán gia bại sản vợ chồng thì ly hôn,đến nay cô bồ bỏ hắn sang Mỹ lấy chồng giàu có bên đấy!Cô ta cũng có mặt trên chuyến bay hắn ta lái sáng nay nên hận tình muốn cô bồ cùng chết với mình!
- Vậy thì xúi quẩy cho hành khách ngồi trên máy bay của tên phi công điên ấy rồi!Chỉ sợ chốc nữa đây báo đài sẽ đồng loạt đăng tin chẳng lành thôi!
Kỳ An nghe qua những lời bàn tán râm ran từ những vị thực khách thì chỉ cho đó là những tin tức của bọn người rảnh rỗi xúm lại nói chuyện phím nên chẳng để tâm đến.
Hiện nay tâm trí anh chỉ nghĩ đến dự định sẽ sang New York thăm Châu Tuệ trong vòng ba tháng tới,anh đã nghĩ đến việc sẽ mua những đặc sản gì ở quê nhà để mang sang đấy cho cô.
Anh còn nhớ rõ năm Châu Tuệ du học từ Úc về dáng người gầy đi trông thấy,anh có hỏi cô về nguyên nhân thì cô bảo là thức ăn ở trời Tây vốn không hợp khẩu vị mình,Kỳ An hiểu rõ điều đó nên sẽ mua thật nhiều đặc sản ở quê nhà cho cô dự trữ trong chuyến sang New York thăm cô sắp tới.
Cũng trong tối hôm đó báo đài lần lượt đưa tin về chuyến bay AH317 của hãng hàng không China Airlines đã gặp sự cố trong quá trình di chuyển khiến Kỳ An không thể không chú ý.
Anh dõi theo thông tin của biên tập viên trên đài truyền hình cập nhật vào lúc này:
“Vào lúc 3 giờ chiều hôm nay chuyến bay AH317 của hãng hàng không China Airlines do cơ trưởng Dương Triết Hùng điều khiển đã mất liên lạc với tổ điều khiển và đến giờ vẫn chưa rõ được nguyên nhân!Chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhật thông tin trong thời gian sớm nhất!”
Kỳ An bỗng thấy lồng ngực mình chợt nhói lên nỗi bất an mơ hồ,anh nhớ lại chuyến bay mà Châu Tuệ khởi hành lúc 9 giờ sáng nay cũng là của hãng China Airlines.
Anh vội xua đi suy nghĩ trong đầu lúc này và tự trách bản thân mình đang nghĩ đến thứ quái gở gì vậy?Làm sao có sự trùng hợp như thế cơ chứ?Châu Tuệ rồi sẽ hạ cánh xuống sân bay an toàn cả thôi!
Mặc dù tự trấn an bản thân là vậy nhưng tối hôm ấy Kỳ An không tài nào chợp mắt được.
Anh nhẩm tính thời gian máy bay cất cánh từ Bắc Kinh đến New York là từ 12-15 tiếng đồng hồ.Châu Tuệ khởi hành từ lúc 9 giờ sáng thì tầm khoảng 11 giờ khuya nay theo giờ Bắc Kinh sẽ đến nơi.
Kỳ An thao thức đến hơn 2 giờ sáng rồi nóng lòng gọi nhiều cuộc điện thoại cho Châu Tuệ.Số máy liên tục báo khóa không thể liên lạc khiến trống ngực Kỳ An đập liên hồi trong sự hỗn loạn đầy lo âu.
Anh nhớ lại những lời bàn tán từ những vị thực khách ở tiệm mỳ lúc sáng nay về tên phi công hận tình làm liều và đối chiếu với những thông tin báo đài cập nhật thì không tránh khỏi những nỗi bất an kéo dài dai dẳng.
Cứ thế thao thức suốt một đêm đến sáng hôm sau khi mở tivi lên xem thì Kỳ An lại nghe được hung tin đài truyền hình thông báo lúc này:
“Thông tin mới nhất về chuyến bay AH317 của hãng hàng không China Airlines!Vào lúc 7 giờ sáng nay đội cứu hộ đã tìm được mảnh vỡ rơi ra từ phần đuôi máy bay AH317 trên quần đảo Madeira thuộc Đại Tây Dương!Thông tin ban đầu cho thấy toàn bộ 265 người bao gồm tất cả hành khách và phi hành đoàn đã thiệt mạng!Theo ghi nhận ban đầu của chúng tôi nguyên nhân dẫn đến vụ tai nạn thảm khốc có liên quan đến bức thư tuyệt mệnh do cơ trưởng Dương Triết Hùng đã đăng tải trên trang cá nhân trước đó!”
Kỳ An đến lúc này khi nghe thông tin từ máy bay AH317 thì càng bất an gấp bội và gọi liên tục vào số máy của Châu Tuệ chỉ nhận được tín hiệu không liên lạc được.Anh lần dò vào danh bạ của Triệu Nhiên và hỏi thăm tình hình trong lòng khấp khởi mong nhận được tin tốt lành từ cô ta.
Nhận được cuộc gọi của Kỳ An thì Triệu Nhiên nhanh chóng bắt máy:
- Kỳ An!Không thể tin được là hôm nay anh lại chủ động gọi cho em!
Kỳ An vội vã hỏi ngay:
- Triệu Nhiên!Châu Tuệ đã đáp sân bay đến New York rồi đúng không?
Triệu Nhiên trả lời:
- Em cũng đang định hỏi anh đây!Em không liên lạc được gì với chị ấy cả!Chị ấy bảo là sẽ đáp chuyến bay sớm nhất đến New York nhưng tối qua em và mẹ đứng đợi hơn 4 tiếng đồng hồ ở sân bay chẳng thấy chị ấy đâu cả!
Kỳ An run giọng hỏi thêm:
- Có khi nào Châu Tuệ đã quá cảnh ở nước khác rồi không?
Triệu Nhiên liền phủ nhận:
- Chuyến bay của hãng China Airlines đều là đường bay thẳng đến New York nên không có chuyện quá cảnh tại nước khác đâu!Em cũng đang rất nóng lòng đợi chị ấy đây!
Kỳ An vội gác máy điện thoại khiến Triệu Nhiên không kịp nói thêm điều gì.Cảm giác quặn thắt nơi lồng ngực khiến anh phải tức tốc lái xe đến sân bay Đại Hưng để dọ hỏi thêm thông tin về chuyến bay của Châu Tuệ ngày hôm qua.
Kỳ An chạy vội đến quầy cung cấp thông tin ở sân bay rồi vội vã hỏi nhân viên:
- Phiền cô tra cứu danh sách hành khách trên chuyến bay lúc 9 giờ sáng từ Bắc Kinh đến New York của hãng China Airlines ngày hôm qua giúp tôi!
Nhân viên liền đáp:
- Dạ vâng!Cảm phiền anh đợi một chút ạ!
Khoảng 10 phút sau thì nhân viên in ra bảng danh sách tất cả các hành khách có mặt trên chuyến bay của hãng China Airlines mà vừa Kỳ An yêu cầu.
Trái tim Kỳ An như chết lặng khi nhìn thấy Châu Tuệ có tên trong bảng danh sách những hành khách chuyến bay AH317 của hãng hàng không China Airlines đã khởi hành vào lúc 9 giờ sáng hôm qua.
Người nhân viên quầy cung cấp thông tin ở sân bay nhìn thấy gương mặt thất thần không còn tơ máu của Kỳ An thì liền an ủi:
- Từ sáng đến giờ người nhà của những vị hành khách có mặt trên chuyến bay AH317 cũng đến yêu cầu chúng tôi cung cấp thông tin như anh đây!Thành thật chia buồn cùng anh!Hãng hàng không China Airlines chắc chắn sẽ có những đền bù thỏa đáng!
Kỳ An không còn muốn quan tâm những lời người nhân viên nói nữa!
Anh lê từng bước rệu rã rời khỏi sân bay, hai hàng nước mắt lăn dài trên gương mặt run rẩy gọi vào số máy của Châu Tuệ kèm theo lời khẩn cầu trong vô vọng:
- Châu Tuệ…Em làm ơn…Làm ơn bắt máy…Làm ơn cho anh nghe được giọng nói của em…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT