Kể từ ngày Phong Lâm Vũ áp giải Kỳ An từ Thụy Sĩ trở về Bắc Kinh và giao lại cho phía lực lượng cảnh sát thì anh đã bị giam giữ tại trại giam Bắc Thành đến nay đã hơn hai tháng.
Triệu Nhiên vừa trông thấy Kỳ An đang được người quản giáo dẫn giải đến gặp người nhà trong thời gian thăm nuôi thì đã không kiềm được những giọt nước mắt nghẹn ngào.
Hiện tại Kỳ An đang ngồi phía đối diện với Triệu Nhiên và vị luật sư đi cùng nhưng gương mặt anh tuyệt nhiên không có một chút biến sắc,râu tóc anh đều đã mọc dài hơn tạo nên bộ dạng phờ phạc và trông già thêm mấy tuổi nhưng vẫn không buồn cắt tỉa gọn gàng.
Triệu Nhiên cố gạt đi nỗi xót xa đang dâng lên nghẹn lòng giới thiệu với Kỳ An người ngồi cạnh bên mình:
- Kỳ An…Đây là luật sư Đường!Người sẽ đồng hành cùng anh trong phiên tòa sơ thẩm sắp tới!
Vị luật sư nhìn Kỳ An rồi tiếp lời:
- Chào cậu Kỳ An!Tôi chính là luật sư do cô Triệu Nhiên đích thân mời bào chữa cho cậu trong thời gian thụ lý vụ án!Tôi đã xem qua bảng cáo trạng từ tòa án và được biết trước đây Bạch Tử Kỳ đã phạm phải nhiều tiền án tiền sự liên quan đến việc tàng trữ mua bán trái phép chất ma túy,bắt cóc tống tiền và trộm cắp tài sản!Tôi sẽ dựa vào những hành vi phạm tội trước đó của hắn cố gắng biện luận trước tòa và giúp cậu giảm thi hành án ở mức thấp nhất!
Triệu Nhiên nhìn về Kỳ An động viên:
- Kỳ An!Luật sư Đường rất nổi tiếng trong giới tố tụng hình sự và sẽ giúp anh có nhiều lợi thế tại phiên tòa xét xử sắp tới!
Kỳ An không trả lời mà chỉ lặng nghe những lời nói từ phía Triệu Nhiên và vị luật sư với gương mặt lãnh đạm không biểu hiện cảm xúc.
Đến hết thời gian đối thoại thì người quản giáo trại giam dẫn giải Kỳ An rời đi.Triệu Nhiên chỉ có thể lặng nhìn theo bóng lưng Kỳ An xa khuất và nhẹ rơi những giọt nước mắt nghẹn ngào.
Triệu Nhiên rất muốn báo với Kỳ An mình đã hạ sinh cho anh một bé gái đáng yêu vừa tròn hai tháng tuổi nhưng khi nhìn về thái độ lãnh cảm hiện tại của anh thì ả nghĩ những thông tin liên quan đến đứa bé sẽ trở nên dư thừa.
Trước khi ra về cùng vị luật sư Triệu Nhiên không quên chìa về phía người quản giáo trại giam phong bì nặng trĩu kèm theo lời gửi gắm:
- Phiền anh hãy quan tâm đến anh ấy nhiều hơn!Tôi không muốn nhìn thấy anh ấy phải lao động nặng nhọc hoặc có cuộc sống vất vả nơi trại giam!
Quản giáo trại giam nhận lấy phong bì của Triệu Nhiên rồi khẽ gật đầu:
- Triệu tiểu thư hãy yên tâm!Anh ấy sẽ được đối xử đặt cách so với những phạm nhân khác!
Triệu Nhiên nhìn về cánh cửa nơi Kỳ An vừa rời khỏi rồi khẽ gọi tên:
“Kỳ An…Bằng mọi giá em sẽ sớm đưa anh quay về bên mẹ con em…”
…
Tại biệt phủ Phong gia,Nam Thành.
Phong Lâm Vũ nhìn thấy thím Trương đang chuẩn bị nguyên liệu sơ chế thức ăn thì liền bước đến dọ hỏi:
- Thím Trương đang chuẩn bị bữa sáng cho Châu Tuệ đúng không?
Thím Trương liền trả lời:
- Dạ vâng!Tôi đang chuẩn bị nấu món cháo sườn non rau củ cho tiểu thư!
Phong Lâm Vũ liền xắn ống tay áo hớn hở nói:
- Để tôi nấu bữa sáng cho cô ấy!Thím cứ làm tiếp những việc khác đi!
Thím Trương liền tỏ vẻ ngần ngại:
- Phong thiếu gia có thể tự nấu ăn không cần đến tôi hổ trợ đúng không ạ?
Phong Lâm Vũ liền gật đầu:
- Đúng rồi!Tôi sẽ tự tay nấu món cháo tràn đầy tình yêu thương và sự quan tâm cho Châu Tuệ thưởng thức!
Thím Trương nghe Phong Lâm Vũ nói thế thì khẽ mỉm cười rồi lui ra phía sau tiếp tục dọn dẹp những công việc còn lại của mình.
Phong Lâm Vũ đeo chiếc tạp dề đứng ở gian bếp loay hoay với các bước chuẩn bị nguyên liệu cho món cháo đến nay đã hơn 30 phút đồng hồ vẫn chưa thể nào hoàn tất các công đoạn sơ chế.
Phong Lâm Vũ vừa thái cà rốt thành nhiều hình dạng to nhỏ ngắn dài khác nhau vừa lẩm bẩm:
- Giá như việc nấu ăn cũng dễ dàng như việc điều hành kinh doanh thì tốt biết mấy!
Cuối cùng thì sau một giờ đồng hồ thì Phong Lâm Vũ cũng đã hoàn thành xong món cháo sườn non rau củ,hắn hí hửng bê lấy tô cháo mà mình đang rất tâm đắc bước lên phòng rồi gọi vang lên:
- Châu Tuệ à anh đã nấu xong món cháo cho em rồi đây!
Lúc này Châu Tuệ đang ngồi bên khung cửa sổ ngẩn ngơ nhìn những chậu sen đá phơi mình trong những ánh nắng buổi sớm mai.
Phong Lâm Vũ bê lấy tô cháo ngồi cạnh bên rồi nhìn cô cười tít mắt:
- Anh bón cháo cho em ăn nhé cùng thưởng thức tài nghệ nấu nướng của anh nào!
Phong Lâm Vũ đưa thìa chào lên miệng thổi bớt đi độ nóng rồi bón cho Châu Tuệ thìa đầu tiên nhưng khi cô vừa ăn xong thì đã nhàn nhạt nhận xét:
- Dở…
Phong Lâm Vũ đưa tay gãi gãi đầu:
- Nếu không ngon thì anh nấu lại phần cháo khác vậy!
Phong Lâm Vũ quay trở lại gian bếp và hơn 30 phút sau hắn lại bê tô cháo mới lên phòng bón cho Châu Tuệ nhưng lần này lại nhận thêm từ cô lời đánh giá không khá hơn lần trước:
- Tệ…
Phong Lâm Vũ đến nước này thì đã hết cách liền tìm đến thím Trương gãi đầu ấp úng:
- Thím Trương…Thím trở vào nấu món cháo giúp tôi nhé!
Thím Trương liền tươi cười đáp:
- Được rồi tôi sẽ nấu ngay đây!
Khi Châu Tuệ được Phong Lâm Vũ bón từng thìa cháo thơm dẻo do thím Trương nấu thì ăn rất ngon lành.Phong Lâm Vũ lấy khăn giấy lau đi vết lem thức ăn trên khóe môi của Châu Tuệ rồi mỉm cười nhìn cô dịu dàng:
- Châu Tuệ…Khi ăn xong anh sẽ đưa em đến thăm một nơi thật đặc biệt!
…
Tiếng động cơ xe Bugatti dừng lại trước cổng khắt tên Lạc Châu Viên.
Phong Lâm Vũ dìu Châu Tuệ xuống xe rồi nhìn về cô mỉm cười:
- Em có nhận ra nơi này không?Đây là Lạc Châu Viên nơi đã lưu giữ lại nhiều ký ức của em cùng gia đình mình!Anh đã dựa vào bản thiết kế cách đây 20 năm để khởi công và khôi phục lại Lạc Châu Viên đúng với nguyên mẫu trước đó!Công trình đã hoàn thành cách đây hơn một tháng nhưng đợi đến khi sức khỏe em ổn định hơn anh mới đưa em đến tham quan Lạc Châu Viên…
Phong Lâm Vũ nắm lấy tay Châu Tuệ dạo quanh khuôn viên rộng lớn của Lạc Châu Viên và nhìn về phía cô thăm dò trạng thái.
Châu Tuệ đưa mắt nhìn về những mái nhà lợp ngói đỏ au,những cánh cổng hình vòng cung lát đá cẩm thạch cổ kính,từng luống rau xanh mướt trong sân vườn và đàn cá vàng tung tăng bơi lội giữa ao sen dù có cảm giác quá đỗi thân quen nhưng cô vẫn không thể nào thốt nên lời mà chỉ lặng lẽ rơi những giọt nước mắt.
Phong Lâm Vũ nắm chặt lấy tay Châu Tuệ đi dạo quanh những cảnh sắc ở Lạc Châu Viên rồi vuốt lên tóc cô khẽ hỏi:
- Châu Tuệ…Em nhận ra nơi này đúng không?
Nhìn thấy những giọt nước mắt nhẹ rơi của Châu Tuệ nhưng không kèm theo bất kỳ phản ứng nào khác Phong Lâm Vũ vội ôm lấy cô vào lòng động viên tinh thần.
Mặc dù Lạc Châu Viên là một hồi ức đã gắn liền với tuổi thơ cùng gia đình trong suốt quãng thời gian dài nhưng Châu Tuệ vẫn nhìn về nó với ánh mắt xa xăm thể hiện rõ sự lạc lõng trong tâm hồn cô lúc này.
Dự định ban đầu của Phong Lâm Vũ là đưa Châu Tuệ đến thăm Lạc Châu Viên với hy vọng những ký ức tuổi thơ sẽ giúp cô khôi phục lại trạng thái và sẽ có nhiều tiến triển trong quá trình điều trị bệnh tâm lý hiện tại nhưng nhìn về biểu cảm hiện nay của Châu Tuệ thì Phong Lâm Vũ hiểu được cô vẫn chưa thể nào tự tin bước qua những nỗi sợ hãi để một lần nữa chạm tay về phía ánh sáng.
Phong Lâm Vũ dường như đã không thể nào chạm đến cánh cửa nơi Châu Tuệ đang ngày qua ngày tự giam cầm mình trong bóng tối.
Từng cơn gió thoảng qua làn tóc mây của Châu Tuệ vương cả giọt nước mắt của Phong Lâm Vũ cùng những tiếng lòng thổn thức:
- Châu Tuệ…Hãy nói cho anh biết anh cần phải làm như thế nào để có thể giúp em trở lại như xưa?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT