Yêu Thầm Đâu Phải Chuyện Của Một Người

Chương 1: Con đường nào cũng có lối rẽ, nhưng gặp được nhau ở một điểm nào đó thì là định mệnh đã an bài.


7 tháng


Trời bắt đầu bừng sáng. Thiên Ân mệt mỏi mỉm cười chào những vị khách cuối cùng của chuyến bay. Cô thở phào nhẹ nhõm bởi đây là chuyến bay đầu tiên trong đêm từ Việt Nam sang Nhật của cô gặp bão lớn giữa đường. Cô đã cảm thấy rất lo sợ nhưng sau cùng, tất cả đều đã an toàn.

-Chào, còn nhớ tôi chứ, Thiên Ân? -Một người đàn ông xa lạ với bộ quần áo sport đi đôi giày Nike đắt đỏ hướng cô mỉm cười, khiến cô giật mình ngơ ngác có lẽ bởi cô chưa từng thấy người nào đẹp như vậy.

- Tôi... quen anh?- Cô lưỡng lự nói khi nhìn qua đôi giày anh đang mang theo và bộ đồ sport thời thượng nhưng không kém phần năng động, trẻ trung.

Người đàn ông xa lạ kia như bị bùa phép yểm, đứng yên như một pho tượng đẹp hoàn mĩ đến từng chi tiết.

- Khụ... đừng nói là cậu không nhớ người bạn chí cốt của mình nhé.- Người đàn ông nở nụ cười tỏa nắng.

- ... Anh là ai?- Cô mơ màng nhìn anh, không phải cô chết đứng vì nụ cười rực rỡ kia mà vì cô không hề nhớ cô từng gặp qua ai như vậy: thân hình mảnh dẻ nhưng vô cùng gợi cảm, săn chắc; mái tóc thoảng mùi cam thảo thơm ngọt,… mang đến cho người ta cảm giác thân quen đến lạ lùng.

- Cậu… không nhớ tôi?- Khi nghe câu “ hỏi” của cô, gương mặt của người đàn ông xa lạ biến sắc.

- Không quen. – Cô ra sức lắc đầu, khiến mớ tóc mai trước trán bay tán loạn.

Tia sáng bình minh đã xuyên qua những ô cửa kính cỡ đại rồi chiếu thẳng đến chỗ cô đứng.

- Trời sáng rồi! Lần đầu tiên tôi thấy ở Nhật mặt trời xuất hiện liền sau cơn bão lớn như vậy- Cô ngẩn ngơ nhìn những tia nắng mặt trời đầu tiên, nhưng yếu ớt kia mà thốt lên.

- Phải, trời sáng rồi!!- Anh tươi cười nhìn cô.

Câu nói đó cứ như một luồng điện thế cao áp, khiến tâm của cô tê dại.

-…………. Ngô Hải Đăng?- Cô bắt chợt kêu tên anh như một đứa trẻ vừa được cho một chiếc kẹo ngọt ngào.

Anh vừa ngạc nhiên, vừa giật mình. Ai nghĩ cô gái nhỏ, mảnh khảnh có thẻ thét to tên anh ngay giữa sân bay đông người qua lại như vậy.

- Oh… Not false, Ân Ân !!- Nét u ám trên gương mặt anh dường như biến mất. Nụ cười của anh dường như rạng rỡ hơn bao giờ hết.

Lần này, cô thật sự đã chết đứng bởi nụ cười chết người của anh. Nước mắt dường như xuất hiện nơi khóe mi, nhưng lại bị cô kìm vào, chỉ đọng lại chút dấu vết đã khô trên gương mặt cô.

- Đồ mít ướt!! Bao năm gặp lại cậu vẫn mít ướt như thế!! Thật đáng khen cho chị đại lừng danh một thời!!- Anh ngây ngô, vui vẻ lè lưỡi chọc cười cô.

- Câm miệng đi!! Đừng có động vào tôi không thì liệu hồn nhà cậu nhá! Ít nhất mười năm rồi có liên lạc gì đâu.- Tâm trạng cô dường như đã tốt hơn khá nhiều.

- Chậc, vẫn chằn như khi nào!! Thế mà vừa nãy tôi còn tưởng sau mười năm gặp lại cậu thành bánh bèo rồi! Hóa ra là giận dỗi nên giả vờ không quen tôi.- Anh vô tư chọc ghẹo cô.

- Giờ cậu làm gì!!- Cô lườm anh, trực tiếp chuyển chủ đề.

- À…- Mắt anh thoáng hiện qua tia gian xảo.- Vẫn còn ở nhà ăn bám bố mẹ thôi!!

Có trời mới tin, ăn mặc kiểu này không đại gia thì cũng là người giàu, khá giả! Còn đi khoang hạng sang. Thằng nhãi này được, nói dối không chớp mắt, nhưng….cô suýt tin thì phải!!

- Thế hả, tốt quá còn gì!

- Giờ cậu làm gì thế??- Anh chớp đôi mắt tò mò nhìn cô.

- Đừng nhìn tôi với ánh mắt như thế!!- Cô ảo não xoa đầu trước chiêu mỹ nam kế của anh.- Giờ nhìn tôi là biết đang làm gì thôi! Tôi trở thành tiếp viên chính thức của VA. -Vẻ mặt cô tràn đầy tự hào.

-Thế giờ có bạn trai chưa mà lên mặt?

Thiên Ân trừng mắt nhìn anh, rồi cô khẳng định:

-Nếu có chắc chắn tốt và đẹp trai hơn người nào đó rất rất nhiều lần!

-Bạn nói thế thì chịu rồi.- Anh cười chế giễu cô.

Thấy nụ cười của anh, lửa giận của cô phừng phừng bốc cháy. Đột nhiên, điện thoại của cô reo lên. Lửa giận vừa bốc lên liền bị dập tắt. Cô bất đắc dĩ nghe điện thoại. Giọng của trưởng nhóm vang lên:

-Em chạy đi đâu rồi?  Mọi người đang đi tìm em đấy!

-Em gặp bạn cũ mà nói chuyện không để ý thời gian. Chị với mọi người cứ nghỉ ngơi trước đi. Giờ em đến liền ạ.- Cô bình tĩnh đáp lại, nhìn sang thì thấy anh đang đăm chiêu suy nghĩ.

-Ừ, nhanh mà còn nghỉ, không mệt.- Nói xong, trưởng nhóm liền cúp máy.

Cô thở phào, chị trưởng nhóm vốn nổi tiếng khó tính nhưng lại làm việc rất tốt nên cô cực kì kính phục chị.

-Thôi, tôi phải đi đây. Bye bye.- Dứt lời, cô liền quay đầu rời đi. Nhưng rất nhanh tay lại bị giữ lại.

-Không tò mò sao tớ sang Nhật à?- Giọng anh ủ rũ hẳn.

Cô lắc đầu, chờ anh nói tiếp.

-Thôi, cậu đi đi. Bye.-Anh thả tay cô ra, ánh mắt xao động dữ dội nhưng lại bị che dấu rất nhanh.

-Kì quái, khi nào về Hà Nội gọi chị, chị bao nhóc một chầu. Ok?- Cô nhón gót, xoa đầu anh như đang vỗ về một đứa trẻ to xác, vụng về.

Anh gật đầu, nhìn cô rời đi. Anh biết, trong lòng anh vô cùng đau khổ. Anh luôn nhận sự quan tâm của cô như một chuyện hiển nhiên. Đến lúc mất đi rồi mới phát hiện ra tình cảm của mình với cô không còn đơn giản như anh vẫn nghĩ.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play