- Ủa sao cậu biết hay zữ zậy - Trạch Dương mở to mắt hỏi cô với vẻ hiếu kì
Doãn Kì hốt hoảng, vội khua tay múa chân rồi bịt mồm thằng bạn lại. Cậu đang định tiến tới giải thích.
ngôn tình hàiUyển Hạ nói: “Cậu không cần hoảng loạn”. Rồi cô lướt lướt vào mục ảnh của mình tìm kiếm thông tin nào đó…Sau 2 phút, cuối cùng cũng tìm ra bức ảnh trong số 1200 bức ảnh cô lưu…Trong bức ảnh là cô gái và chàng trai đang mặc quần áo kỉ yếu, tay cầm bằng khen, họ cười với nhau như 1 cặp đôi ngọt ngào
Doãn Kì thấy vậy thì hoảng loạn. Đám bạn cùng chú đầu vào xem nội dung bức ảnh đó, quả thực đôi trai tài gái sắc
Sara hốt hoảng, nhìn ảnh rồi nhìn chàng trai đang bối rối, nhìn đi nhìn lại tại sao vẫn thấy giống người tronh bức ảnh
Quán Nhĩ hiểu vấn đề, lập tức cầm chiếc điện thoại chứa bức ảnh đấy lên, ghì sát vào mặt chàng trai kia: “Ồ, chẳng phải là cậu Doãn Kì đây sao?”
Phi Mạn thêm dầu vào lửa, hất mái tóc dài ra, châm biếm nói: “Ôi, chẳng phải người con gái bên cạnh là Thư Dung hoa khôi trường mình kia sao? Sao 2 người lại chụp kỉ yếu với nhau vậy?”
Doãn Kì vẫn biện minh, mồ hôi ướt đẫm trên khuôn mặt điển trai của cậu, từng giọt mồ hôi đều thể hiện số lần bất an của cậu ngay lúc này…: “Không phải…Chỉ là bạn thôi…”
Sara đánh mạnh vào vai Doãn Kì, cáu lên “Lại còn chối? Tình tứ chụp kỉ yếu thế kia lại còn kêu là bạn? Nam nữ ai lại nhìn nhau với ánh mắt như thế?”
- Không phải mà… - Doãn Kì vẫn cứng miệng, cậu liền nhìn đám bạn của mình giúp đỡ, nhưng họ lại huýt sáo, quay mặt đi không nói được gì…
Quán Nhĩ thuận thế phản công, cô dí sát mặt mình vào mặt chàng trai, miệng vẫn phát ngôn, từng lời nói của cô như muốn đánh gục mọi người ngay lúc này…
- Đừng biện minh, chuyện tình của cậu và cô hoa khôi đấy còn lan đến tận trường của tôi cơ mà…Với lại, trước cô hoa khôi ấy thì cũng còn nhiều người khác cơ, cậu nổi tiếng là đào hoa mà…
Uyển Thần đang uống nước nghe thấy vậy cũng bị sặc…Ghé sát vào 2 thằng đang ngồi cạnh mình: “Tôi mới chơi với cậu ấy, không ngờ Doãn Kì lại có tiền sử như vậy…Hâm mộ”
Phi Mạn thuận nước đẩy thuyền, bắt tay với Quán Nhĩ làm sáng tỏ chuyện cũ, cô nói: “Ủa…Vậy cậu tiếp cận Uyển Hạ nhà chúng tôi là mong muốn được trở thành người yêu thứ n tiếp theo của cậu à?”
Câu nói này như đánh vào tai mọi người có mặt ở hiện trường ngay lúc đó…Ai cũng đều ngạc nhiên vì câu nói của cô gái này
- Tôi…
Doãn Kì chần chừ một hồi lâu, cậu không thể nói được lời nào…Lập luận của Phi Mạn sắc bén đến thế, cộng thêm quá khứ của cậu, mới chia tay được 4 tháng đã tiếp cận cô bạn mới, chẳng phải là gay go hay sao? Cho dù bây giờ có nói cũng chẳng thể làm được gì, sự thật rành rành ra. Lúc này, cậu chỉ biết cúi đầu không dám nhìn thẳng vào người con gái đang lướt điện thoại kia
Uyển Thần thấy việc không được ổn, liền bảo Cao Lãng lên lôi Doãn Kì về cho cậu bớt thấy khó xử
Trạch Dương liền tiến tới chỗ mấy cô gái giảng hoà, cậu nhìn các cô với vẻ mặt đầy thuyết phục: “Ờ…chuyện này tôi cũng không có ý kiến…Vậy nên bọn tôi xin phép đi về kí túc trước nhé!”
Trạch Dương nói xong thì rón rén đi về phía đám bạn đang đi trước
- Không cần - Uyển Hạ tắt điện thoại, nhét vào túi quần, lấy dây buộc lại tóc hoàn chỉnh - Nếu mà đến gần đến nơi rồi, không cần khiến các cậu khó xử, cùng đi mua đi
Nghe thấy giọng nói này, Doãn Kì lập tức quay phắt đầu lại, thấy Uyển Hạ đang cười với mình, cậu tưởng Uyển Hạ đã không nghi ngờ, sẵn sàng tha thứ cho mình
Nhưng cậu đã lầm, 1 lát sau Uyển Hạ cất nụ cười, trưng ra bộ mặt thản nhiên, tay vuốt lấy mái tóc dài của mình
Dưới ánh trăng, khuôn mặt cô lạnh lùng đến đáng sợ, đám con trai chẳng ai dám nghĩ rằng 1 người ít nói, luôn nở nụ cười rực rỡ như ánh nắng chói chang lại có bộ mặt lạ lẫm đến như vậy. Uyển Hạ dưới góc độ của mọi người lại trở nên xa cách
Thấy đám bạn như vậy, cô cất tiếng nói, nhưng giọng nói lại trầm hơn, khác xa so với giọng nói vốn hay, trời sinh đã ngọt của mình
- Các cậu không cần nhìn tôi như thế…Với lại chuyện của Doãn Kì cũng không liên quan đến tôi, tôi và Doãn Kì cũng chẳng qua là một người bạn bình thường…
Từng câu, từng chữ của cô như khoét vào trái tim đang nhói đau của cậu, cậu nhìn cô với ánh mắt tha thiết, miệng vẫn nở nụ cười chỉ dành riêng cho cô, lần nửa hỏi “Cậu…Là thật sao?”
- Tôi không thích nhắc lại lần thứ 2…Tôi biết tỏng chuyện của cậu từ hồi gặp cậu rồi cơ…Hôm qua cô hoa khôi đó nhắn tin cho tôi đấy, bảo tôi tránh xa cậu ra…Tôi nghĩ thế thì cũng tốt, tôi cũng chẳng dám dây dưa gì đến một người như cậu…