Chú bảo vệ uống cạn cốc bia lớn, thỏa mãn nấc một cái.
Đôi tai nhỏ của Carlos khẽ động, dưới ánh mặt trời hàng mi dài càng hiện lên rõ nét.
Hai bên cứ giằng co mãi không nói gì.
Carlos hít vào mấy hơi nhưng sau đó vẫn chẳng nói nổi một câu.
“Mày câm à? Không xin lỗi mà còn muốn bọn tao cho nước?” Sau một hồi im lặng, thanh niên cao gầy đứng đầu mở miệng, cậu ta là đội trưởng Garcia.
Carlos không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Garcia.
“Không phải mày chảnh lắm sao? Còn dám giơ ngón giữa với bọn tao?”
Đội trưởng hơi tức giận, cậu ta cảm thấy ánh mắt của Carlos mang hàm ý khinh thường.
Carlos thản nhiên nhìn bình thủy tinh, không nói câu nào.
“Nói chuyện!” Garcia tức giận gào lên, “Con mẹ nó! Mày mau xin lỗi bọn tao!”
“Đúng đấy, xin lỗi đi, nhanh lên!”, “Nhóc con mau xin lỗi!”, “Đừng lãng phí thời gian của bọn tao!” Các thành viên khác trong đội đồng loạt lên tiếng.
“Mày là đồ sao chổi, chẳng trách dù ở cô nhi viện hay La Masia cũng chẳng có ai giúp mày!” Garcia nghiêng chiếc chén trong tay, từng giọt nước chảy xuống nền đất nóng, không nhìn thấy rõ.
“Con mẹ nó, đáng đời, đến cả ba mẹ mày cũng không cần mày! Tao không thể cho mày nước, đi mà lấy dưới đất ấy!”. Các thành viên khác trong đội cũng nhao nhao hùa theo, ánh mặt trời Barcelona vốn dĩ rất chói, chỉ một lúc sau chút nước ít ỏi ấy đã bốc hơi không còn lại gì.
“Bây giờ, tao trả lại cái này cho mày. Kẻ thất bại quả là quá đáng thương!”
Garcia ngẩng đầu, tay phải dựng ngón giữa lên chỉ thẳng vào Carlos.
Carlos nhìn hơi nước bốc lên từ dưới đất, hung hăng đẩy Garcia, sau đó cầm chiếc bình đập mạnh vào cột đèn ven đường. Tiếng nước chảy hòa cùng tiếng thủy tinh vỡ vụn. Carlos nhặt quả bóng lên, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Garcia vừa được đồng đội đỡ lấy, lạnh lùng nói: “Tôi không cần các người cũng có thể thành công.”
Cậu quay đầu nhìn cô gái nhỏ mặc váy thể thao đứng kia, đây là lần đầu tiên cậu thấy cô trang điểm xinh đẹp đến vậy, thậm chí cậu vẫn chưa kịp nói lời đó.
Nhưng cậu biết cậu đã khiến cô đau lòng rồi.
Cậu không nói gì, lập tức đi vào trung tâm huấn luyện.
Vào lúc mắc sai lầm việc đầu tiên mọi người nghĩ đến là trốn tránh, trốn vào chiếc mai rùa của bản thân, dùng vỏ bọc kiên cố chống đỡ phong ba bão táp ngoài kia.
Nhưng làm vậy chỉ khiến mọi việc càng thêm hỏng bét mà thôi.
Chồi non đang nảy mầm trong lòng Carlos lặng lẽ khô héo.
Tô Thanh Gia nén nước mắt xuống, cố gắng không bật khóc. Cô khom lưng xin lỗi huấn luyện viên và các thành viên trong đội, sau đó rời đi..
Tóc cô hơi rối, vài sợi nghịch ngợm rơi xuống như vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn.
Cô không thể làm Moses của cậu, trong tay cũng không có quyền lực to lớn gì.
Carlos quay về phòng, cậu không bật đèn, ánh hoàng hôn xuyên qua khe cửa, để lại những vệt sáng mờ nhạt.
Trong lòng giống như có quỷ, làm cậu không thể khống chế nổi cảm xúc.
Rất giống tình trạng xảy ra ở sân bóng hôm ấy, những lời chửi rủa, những tiếng quát lớn, những ánh mắt lạnh nhạt, tất cả mọi người đều cô lập cậu, ánh mắt của họ không có nổi một tia ấm áp.
Cậu từng nghĩ sẽ thử giao tiếp với người khác, kết bạn cùng họ, nỗ lực hòa nhập với mọi người. Những điều Bella muốn làm cậu đều hiểu, đều biết, cậu bằng lòng phối hợp với cô, cậu bằng lòng kìn nén áp lực của mình nhưng cuối cùng lại không làm được.
Cậu chưa từng nói với ai tại sao ba mẹ cậu qua đời, kể cả Bella.
Mùa mưa lớn năm ấy, mặt đường trơn trượt, gia đình họ bất hạnh đâm vào rào chắn, lăn xuống dốc núi. Cậu ở trong ngực mẹ cảm nhận được hương vị tanh mặn của máu.
Sau đó cậu bò ra được, cầu cứu người qua đường, cậu đứng giữa đường chặn từng chiếc xe đi qua nhưng ai cũng đẩy cậu sang một bên rồi lái xe đi mất. Bọn họ đều rất vô cảm, không một ai nguyện ý đưa cậu đến buồng điện thoại để báo nguy hoặc gọi cấp cứu.
Dường như những lời khẩn cầu trong đời cậu đã dùng hết trong khoảnh khắc tang thương đó. Cậu ôm ba mẹ, nghe thấy tiếng máu chảy giống hệt tiếng mưa rơi.
Nỗi đau đớn ấy đã khắc sâu vào trí nhớ, cậu chỉ có thể thu mình lại trong lớp vỏ bọc. Cậu từng nghĩ nếu không có quan hệ với ai thì không ai có thể làm tổn thương mình, không hy vọng sẽ không tan vỡ.
Khi sơ Rosa dẫn đám trẻ ở cô nhi viện đến khu học tập, trong quá trình học “Phúc Âm Matthew”, cậu nhớ rất rõ một câu nói . Dù giai điệu của những bài xướng ca trong lớp đã tan biến từ lâu trong trí nhớ, nhưng câu nói kia, nhiều năm qua cậu không dám quên.
Trong sách nói: “Nếu như đôi mắt của bạn làm cho bạn sa ngã, vậy thì hãy khoét ra rồi vứt đi. Thà mất đi một phần thân thể để được vào cõi sống, còn hơn là toàn thây mà bị ném vào lửa địa ngục. Nếu như đôi tay của bạn làm cớ cho bạn sa ngã, vậy thì hãy chặt và vứt bỏ, thà mất đi một phần thân thể mà được vào cõi sống, còn hơn là toàn thây mà bị ném vào lửa địa ngục.”
Carlos ôm chậu cây nhỏ ngồi cuối giường, có lẽ Bella sẽ không quay lại nữa. Cô gái nhỏ thích mặc váy, thiên thần có mái tóc đen óng như tơ lụa, những ký ức trong tiềm thức dần trở nên ảm đạm. Sau này cô sẽ có nhiều bạn hơn, cô không phải đau lòng, không phải khổ sở vì họ, họ sẽ chọc cô cười, tặng cô nhiều lắc tay đẹp, rồi khi ấy cậu sẽ trở thành quá khứ, một quá khứ không tốt đẹp.
Carlos cười khổ, tựa đầu vào giường. Cậu sẽ chăm sóc tốt cho chiếc cây nhỏ này.
Có một số người không dám quên đi ký ức, một số người lại không muốn nhắc tới quá khứ.
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, không chờ cậu lên tiếng, Oleguer đã bưng mâm cơm đi vào, thuận tay bật đèn: “Muộn thế này rồi còn không chịu ăn cơm, muốn bắt chước thực vật quang hợp à?” Oleguer ngồi xuống bên cạnh, thiếu niên 17 tuổi cao lớn làm không gian trở nên nhỏ hẹp hơn.
Carlos nheo mắt một hồi mới thích ứng được với ánh sáng, cậu im lặng không nói gì.
“Trời, giờ còn im lặng nữa, cơm cũng mang đến rồi, ăn chút gì đi.” Oleguer đưa bát cho cậu.
Carlos chỉ ôm chặt chậu cây nhỏ trong tay.
Oleguer bĩu môi, để mâm cơm xuống đất, cướp lấy chậu cây nhỏ trong ngực Carlos: “Này, chậu cây này có thể làm cơm ăn ư?” Rồi đưa cơm về phía cậu: “Tranh thủ thời gian đấy, mau ăn cơm.”
Oleguer đã quen với việc Carlos ngồi yên không nhúc nhích, cậu lải nhải không ngừng nghỉ: “Ôi, đừng nói với anh em ngồi đây đóng cửa ăn năn đó nhá. Nhóc đừng như vậy, chẳng phải chỉ bị mắng hai câu thôi sao, lúc mới tới đây anh cũng như nước với lửa với đồng đội, sau này lại thấy bình thường!” Cậu đưa tay ra, vỗ đầu Carlos: “Carlos, nói thật nhé, em cứ như vậy sẽ khiến bạn gái em đau lòng đó.”
Oleguer đặt chậu cây nhỏ lại chỗ cũ, vừa đi vừa nói: “Mấy ngày nay không thấy bóng dáng em, ngày nào Bella cũng chạy tới La Masia, ngay cả việc học cũng gạt sang một bên, anh nghe người ta nói, cô bé đã đi thỉnh cầu huấn luyện viên Bernar Jess và những người mà em đắc tội vài ngày trước, mãi mới khiến họ bằng lòng phối hợp giúp em đấy.”
“Em nghĩ họ dễ dàng đồng ý sao?” Oleguer gác chân lên bàn, nhướng mày: “Cô bé phải đi nhặt bóng cho họ hơn mười ngày, ngày nào cũng chạy tới chạy lui dưới trời nắng to, hazz, đến cả anh còn thấy thương xót cho bạn gái em.”
Tay Carlos run lên, Oleguer nhanh mắt đưa tay ra đỡ: “Nhóc kích động đến vậy cơ à? Anh có lòng tốt mang cơm cho em, đừng có đổ đi, đổ rồi không có mà ăn đâu.”
“Mấy ngày này em ấy đều đến La Masia?” Carlos mở miệng, giọng hơi khàn, dường như đã lâu không uống nước.
Oleguer bẻ ngón tay, nói: “Em ăn cơm trước đi, ăn xong anh sẽ kể cho em.”
Carlos cầm thìa bắt đầu ăn cơm, chỉ hai ba phút đã ăn xong. “Anh mau nói cho em biết đi!”
“Cũng không biết nói thế nào cho phải, ngày đó hình như em suýt đánh nhau? Bella đến tìm huấn luyện viên Bernar Jess mấy lần, không biết hai người họ đã nói gì mà sau đó huấn luyện viên lại cho nhóc tham gia thi đấu so tài lần nữa, điều kiện là phải nhận được sự đồng ý của đội trưởng Garcia.” Oleguer thở dài: “Sau đó bạn gái nhỏ của nhóc đã đi tìm họ, Garcia yêu cầu Bella phải nhặt bóng đến khi họ hài lòng mới đồng ý.”
“Hôm nay em đập vỡ cái bình không khác gì đổ hết công sức suốt mấy ngày qua của Bella xuống sông xuống biển.” Oleguer buông tay xuống: “Hôm nay anh cũng nhìn thấy Bella khóc.”
Nghe cậu nói vậy, lòng Carlos chùng xuống, biết được Bella khóc, Carlos hoàn toàn hoảng sợ: “Em ấy… em ấy khóc… em… em đi tìm em ấy.”
Oleguer giữ chặt Carlos: “Này, em định làm gì! Bây giờ em đi tìm Bella thì có ích gì, chỉ khiến cô bé đau lòng hơn thôi.”
Carlos dừng bước, đúng vậy, bây giờ có lẽ người Bella không muốn nhìn thấy nhất là cậu.
Oleguer đứng lên: “Carlos, em cẩn thận suy nghĩ lại đi, vì em, cũng vì Bella.”
Cánh cửa đóng lại, trong phòng trở nên yên tĩnh hơn.
______________
Ngày 27 tháng 8, sau một tháng, Tô Thanh Gia lại vào La Masia lần nữa. Bầu trời vẫn xanh như hôm nào, chú bảo vệ vẫn uống bia như nước.
Hai ngày trước Tô Thanh Gia nhận được thư chuyển phát nhanh mời đến xem trận đấu đối kháng của U14.
Cô nhìn thật lâu, lâu đến mức sắp xuyên thủng thư mời.
Tô Thanh Gia đắn đo suy nghĩ không biết có nên đi hay không? Sau đó cô bắt đầu rối rắm không thôi.
Kỳ nghỉ hè nằm lì trên giường kết thúc, cô mau chóng ngồi dậy, lựa chọn quần áo nửa ngày, cuối cùng mặc một chiếc áo chiffon tay lỡ phối với váy lụa. Vết thương phơi nắng vẫn chưa khỏi hẳn, cô không muốn bị trầy da thêm lần nữa.
Chào chú bảo vệ xong, Tô Thanh Gia lập tức vào trong.
Ngồi trên khán đài, liếc mắt một cái cô đã thấy Carlos đang làm nóng người ngoài sân. Hết cách rồi, cậu bé tóc vàng vốn đã nổi bật, huống chi hôm nay hình như cậu còn cố ý tắm rửa, chải chuốt sạch sẽ.
“Này, Bella.” Oleguer chạy tới từ lối đi bên phải, mặt không đỏ, thở không mạnh, ngồi xuống cạnh Tô Thanh Gia: “Bé đẹp thật, nhóc tóc vàng kia may mắn quá. Em nhận được thư mời nên tới sao?”
Tô Thanh Gia giơ thư mời trong tay lên: “Đúng vậy, thư mời đây, anh muốn xem không?”
“Thật là, anh xem làm cái gì, thư mời này anh đã xem qua không biết bao lần, nói cho em biết, lúc tên nhóc tóc vàng kia lén lút viết đã bị anh phát hiện, ha ha, còn giấu không cho anh xem mới sợ chứ!!!!” Oleguer chỉ về phía Carlos đang khởi động: “Nhóc con này là một người bụng dạ đen tối, chẳng phải chỉ lấy ra xem chút thôi sao? Ai ngờ nó lại tố cáo việc anh bỏ tập trốn ra ngoài cho huấn luyện viên biết, hại anh bị mắng cả ngày. Này, Bella, ngàn vạn lần em đừng để nó lừa nhé.”
Tô Thanh Gia khó khăn nén cười: “Được rồi, em biết mà, em sẽ cẩn thận. Có điều em không hay kể xấu người khác giống anh đâu.”
Oleguer giả vờ tức giận: “Anh đâu có có kể xấu, anh toàn nói điều tốt mà!! Mấy đứa xấu xa các em chỉ biết bôi nhọ người tốt! Hứ, uổng công anh giúp đỡ bọn em!”
Tô Thanh Gia: “……”
Bên kia, Oleguer lải nhải dài dòng xen lẫn oán giận vì Carlos không trượng nghĩa, còn bên này cậu bé tóc vàng đã làm nóng người xong, các thành viên đội Vàng và đội Đỏ vây quanh sân, lắng nghe huấn luyện viên dặn dò.
Nói không quan tâm là giả, Tô Thanh Gia rướn cao cổ nhìn xung quanh.
Ngoài dự liệu của Tô Thanh Gia, tất cả thành viên đội Vàng đều hô vang cố lên. Mười một cầu thủ và Bernar Jess cùng giơ tay hô khẩu hiệu, tiếng hô “vamous” (cố lên) đồng loạt vang lên khi những bàn tay được hất lên trời.
“Này, cứ như vậy em sẽ biến thành hươu cao cổ đó, mau rụt lại đi.” Oleguer ghét bỏ nói.
Tô Thanh Gia liếc cậu một cái: “Rụt gì mà rụt, cổ dài cũng là cổ trên người em, anh quản được ư?” Cuối cùng đã tập hợp xong, các cầu thủ đi vào sân bóng, Carlos nhìn về phía khán đài, mỉm cười nhàn nhạt.
Tô Thanh Gia lơ đãng nhìn chằm chằm đôi mắt xanh xám quyến rũ của cậu, mặt cô hơi nóng lên, cố gắng thu hồi tầm mắt nhưng không may lại bị Oleguer xấu xa bắt được, cô tức giận nói: “Cổ em mỏi rồi, nghỉ một lát đây. Ngồi xem như vậy cũng được, khá vừa tầm mắt.”
Càng giải thích càng loạn, Tô Thanh Gia cố tình xem nhẹ tiếng cười của Oleguer, khuôn mặt nóng ran, hậm hực rất lâu, vừa mới bắt đầu một lúc mà bà dì quái dị như cô đã bị một cậu nhóc vị thành niên làm cho đỏ mặt, thật sự quá tội lỗi.
Nhưng mà đôi mắt đó thật sự rất đẹp, muốn gào khóc quá! Mái tóc vàng càng làm nổi bật vẻ ngoài điển trai! Khuôn mặt quá tinh xảo, muốn gào khóc thêm lần nữa!
Chỗ Tô Thanh Gia đang xảy ra cuộc đấu tranh đầy tội lỗi trong tâm trí, còn trên sân tiếng còi đã được thổi lên, trận đấu bắt đầu.
Nửa hiệp 1 hai đội ngang tài ngang sức, dò xét lẫn nhau, không hẹn mà đều áp dụng lối chơi phòng ngự phản công, Carlos chỉ hoạt động ở phạm vi nhỏ là khu vực trung tâm. Tới nửa hiệp 2, đột nhiên thế trận biến hóa, sau khi dưỡng sức Carlos bắt đầu hoạt động liên tục, tạo ra những tình huống bứt phá đầy hiệu quả, dựa vào tốc độ và sức bật, Carlos dẫn đầu đội Vàng bắt đầu tấn công quyết liệt.
Tốc độ của Carlos vô cùng nhanh, nháy mắt dã xẹt qua hàng tiền đạo đội Đỏ, khi bóng đến vùng cấm cậu như báo săn mồi, chuẩn xác và tinh ranh đến đáng sợ!
So với nhóm cầu thủ U14, Carlos đủ cao nhưng không đủ khỏe. Carlos hết sức thông minh và tinh quái, lợi dụng sự linh động, nhỏ bé của mình để luồn lách lấy bóng, quan sát hướng bóng và hướng di chuyển của đồng đội, không hề va chạm trực tiếp với đội Đỏ, sau đó tăng tốc chạy về phía khung thành đội bạn.
Tốc độ dắt bóng của cậu có thể so sánh với tia chớp, tóc vàng trên trán bị thổi bay, thiếu niên này cho các thành viên trên sân và khán giả được thưởng thức một màn biểu diễn kỹ thuật xuất sắc, lưu loát.
Cùng lúc đó, hậu vệ đội Đỏ lao đến chặn lại, cậu ta dùng lực mạnh, nhanh chóng sóng vai với Carlos. Carlos không hề do dự, dùng động tác đạp xe đạp hóa giải đòn vươn chân phá bóng của hậu vệ đối phương.
Trong lúc hai người kẻ truy người đuổi, những thành viên khác trong đội Vàng bắt đầu triển khai thế trận, tạo nên ba tuyến tấn công, nhưng Carlos không hề chuyền bóng cho đồng đội.
Nỗi lo trong lòng Tô Thanh Gia dâng tới cổ họng, chuyền đi, mau chuyền đi! Carlos, anh mau chuyền bóng đi!
Carlos đang chạy vội trên sân bóng sao có thể nghe được tiếng lòng của cô. Trung vệ đội Đỏ nỗ lực cướp bóng, Carlos phải hứng chịu trở ngại lớn, thế nhưng khi trung vệ chuẩn bị cướp được bóng, Carlos lại dùng chân trái chài bóng! Chiêu này đã giúp Carlos dễ dàng vượt qua cậu ta, tiếp tục chạy nhanh về phía trước!
Khoảnh khắc đó dường như tất cả mọi người đều đứng dậy vỗ tay cho cậu, những biểu hiện của thiếu niên này có thể nói là quá xa hoa lộng lẫy!
Thủ môn đội Đỏ cũng bị cậu thanh niên này làm cho chấn động, dáng người cao to duỗi đôi tay dài, mồ hôi trên trán to bằng hạt đậu thi nhau rơi xuống, cậu ta hơi hốt hoảng.
Lúc này Carlos đang dẫn bóng, thủ môn dùng hết sức lực tập trung phán đoán góc độ cậu sút, nhưng mà ngoài dự đoán, bóng lại được chuyền tới chân Garcia.
Cầu thủ trẻ tuổi này từ bỏ cơ hội ghi bàn, bắn mũi tên mê hoặc lòng người, chuyền bóng đến cho đội trưởng Garcia, người luôn đợi sẵn ở bên phần sân đội Đỏ!
Không thể phủ nhận chiêu này rất độc, nếu vừa rồi sút thì khả năng ghi bàn rất lớn. Tuy nhiên chạy trên sân một thời gian dài có thể khiến cậu phán đoán sai lầm, vì vậy cậu quyết định chuyền cho đồng đội đang ở vị trí tốt. Đó không chỉ khẳng định sự thành thục, biết phán đoán và lựa chọn của một cầu thủ, mà còn thể hiện được cậu là một tiền vệ có tầm nhìn tuyệt vời. Cậu chỉ mất vài giây phán đoán để chuyền bóng cho đồng đội có năng lực nhất. Phải là một người có đầu óc tinh tế và tầm nhìn tốt thì mới nắm chắc được vị trí của các đồng đội.
Garcia, người nhận được đường chuyền không làm Carlos cùng các đồng đội thất vọng. Ngay sau đó, đội trưởng chọn góc và sút mạnh. Vàooooooo!
Garcia chạy đến ôm chặt Carlos, các cầu thủ khác của đội Vàng cũng vui mừng chạy tới, mười một người vây quanh nhau.
Bọn họ làm động tác chụm tay lại, tiếng hô “vamous” (cố lên) làm cho mắt Tô Thanh Gia ươn ướt.
Hai tháng trước, trong lúc thi đấu Carlos còn phải chịu xa lánh, dường như một mình đơn thương độc mã chọi với 21 người, vậy mà giờ đây, thiếu niên tóc vàng đang lộ ra nụ cười sáng lạn trong vòng ôm của đồng đội.
Trận đấu kết thúc, đội vàng đánh bại đội đỏ với tỉ số 1:0, lần trước thi đấu chưa phân thắng bại, và lần này cuối cùng cũng có kết quả.
Carlos đi về phía khán đài, vươn hai tay làm động tác ôm. Cậu nhìn Tô Thanh Gia mỉm cười, má lúm đồng tiền trên gương mặt như chứa đựng đôi mắt màu hổ phách.
Tô Thanh Gia nuốt nước mắt vẫy tay, nhìn về phía cậu nở nụ cười thật tươi. Hai tháng qua đi, mây đen che kín tâm trạng tựa như đã biến thành tro bụi, chôn vùi đồng cỏ, hóa thành dinh dưỡng cho đất đai.
Ánh mắt trong veo của Carlos phản chiếu bầu trời ngày hè quang đãng, xanh thẳm tựa ngọc bích.
Ngoài phòng thay đồ, Bernar Jess tặng Carlos một cái ôm, ông ôm chặt đến nỗi Carlos không thở nổi: “Làm tốt lắm Carlos, thầy biết em sẽ không làm mọi người thất vọng! Thầy rút lại lời nói lần trước, Carlos, em rất phù hợp với bóng đá, em sẽ sáng tạo ra một lối đá, một quan niệm thuộc về riêng em!” Đáy mắt ông toát ra ý cười, nếp nhăn ở khoé mắt hiện rõ: “Còn nữa, Carlos, xin lỗi nhé.”
Carlos nắm chặt tay phải, đấm nhẹ vào lồng ngực huấn luyện viên: “Huấn luyện viên, cảm ơn thầy!” Lúc rút tay lại, cậu nói thêm: “À với cả, huấn luyện viên, thầy rèn luyện cơ thể rất tốt.”
“Ha ha, thằng nhóc này.” Bernar Jess dở khóc dở cười, kéo khóa áo khoác lên: “Đã lợi dụng lại còn khoe mẽ.”
Garcia cũng đấm nhẹ một cái vào ngực huấn luyện viên: “Dáng người của huấn luyện viên chuẩn như vậy, tại sao thầy không cởi áo ăn mừng?”
Thấy dáng vẻ tôn thờ trinh tiết, thề sống thề chết bảo vệ ngực của Bernar Jess, các thành viên đội Vàng ôm bụng cười to.
Oleguer và Tô Thanh Gia đi tới, Oleguer nhảy nhót từ xa rồi gào lên: “Ơ, huấn luyện viên, thầy vẫn chưa nói rốt cuộc nhóc tóc vàng có được gia nhập U14 hay không!”
Tiếng cười ngừng lại, Bernar Jess nhìn các thành viên đội Vàng một lượt. Ông đặt tay lên vai Carlos, giúp cậu chỉnh lại bộ đồ thể thao hơi xộc xệch: “Chúc mừng em, Carlos, em đã thành công, thầy rất mong chờ vào sự bùng nổ của em”. Nói xong lập tức vỗ vai Carlos một cách nặng nề: “Mấy người trẻ tuổi các em nói chuyện đi, thầy đi chuẩn bị thủ tục gia nhập cho em.”
Garcia bước đến trước mặt Carlos, cậu nhìn thiếu niên có chiều cao tương đương mình, cởi đồng phục ra: “Đến đây đi ông vua bóng đá của cô nhi viện, chúng ta đổi áo.” Giọng nói của cậu mang theo ý cười, không khí căng thẳng trước đây không còn nữa.
Carlos ngây ra một lúc, sau đó nhanh chóng cởi áo của mình ra: “Giúp đỡ nhau nhé, đội trưởng U14.”
Quần áo đá bóng màu Vàng được hai người trao đổi và mặc lên người đối phương.
Đổi áo là một cách thể hiện tình hữu nghị giữa các cầu thủ trong đội, đôi khi là để kỷ niệm, nhiều lúc đơn giản chỉ để thưởng thức, không mang theo bất kì ý đồ nào khác.
Mặc quần áo đẫm mùi mồ hôi của đối phương biểu hiện sự tôn kính đối với đối thủ.
Garcia nhún vai: “Carlos, xem ra các huấn luyện viên phải điều chỉnh thực đơn dinh dưỡng cho cậu. Còn có…”
Garcia nắm giơ tay phải lên, Carlos nhướng mày giơ theo. Các thành viên khác cũng lần lượt cụng tay với Carlos.
“Gặp lại sau, bọn tôi về tắm trước, toàn mùi mồ hôi, ngộp chết mất.” Garcia thở ra một hơi, nhìn về phía Tô Thanh Gia: “Hô hô, không quấy rầy cậu và bạn nhỏ. À, cô gái Trung Quốc, xin lỗi vì đã bắt em nhặt bóng. Lần sau bọn tôi sẽ mời em ăn kem.”
“Muốn mời cũng là tôi mời.” Carlos đẩy cậu ra: “Đi thì đi đi, lải nhải nhiều quá.”
Carlos vội vàng tiễn đồng đội, kìm nén hành động vò đầu, tai phải ngọ nguậy, mặt cũng đỏ bừng.
Tô Thanh Gia im lặng đứng đó, mắt chớp liên tục.
“Hai đứa làm gì thế, chưa làm hòa sao?” Oleguer đúng là kiểu người hoàng thượng không vội mà thái giám đã gấp, nghĩ sao nói vậy, “Carlos, em đó, lúc nào cũng mong mỏi cô bé tới, giờ đứng đó lại còn ngại ngùng, mau qua xin lỗi đi.”
Mặt Carlos càng đỏ hơn, giống hệt một chú tôm luộc, đã vậy còn âm thầm rụt cổ. Cậu từ từ ngước mắt nhìn Tô Thanh Gia nhưng vẫn không dám nhúc nhích.
Một lát sau, Tô Thanh Gia đi qua, chặn cái miệng vẫn đang huyên thuyên của Oleguer lại: “Anh im đi, không phải chuyện của anh. Anh không đi ra em sẽ mách huấn luyện viên việc hai hôm nay anh trốn ra ngoài.”
Oleguer trừng mắt: “Anh…… anh đâu có, em đừng đổ oan cho người tốt!”
“Vậy ai là người nói với em chuyện có đàn em mới tới từ Tấn Thành?” Tô Thanh Gia nghiêng đầu nhìn cậu ấy: “Cẩn thận em nói hết bí mật đen tối của anh ra đấy.”
Khóe miệng Oleguer khẽ giật, nhanh chóng nhảy ra, cách Tô Thanh Gia ba mét: “Trời ạ, không thể ngờ được tâm địa của em lại xấu xa như vậy, giống hệt bạn trai nhỏ. Tóm lại, tóm lại, không là người một nhà thì không vào cùng một cửa. Cuối cùng anh cũng hiểu rõ đạo lý này.”
Thấy Carlos đang ngây ngốc, Oleguer oán giận nói: “Carlos, em là đồ trọng sắc khinh bạn, xem như chúng ta tuyệt giao! Hừ!”
Cậu ngẩng đầu hừ hừ mấy tiếng rồi nhìn về phía Tô Thanh Gia: “Tuyệt giao, tuyệt giao, tuyệt giao!!!”
Tô Thanh Gia:……
Carlos:……
Carlos cảm thấy rất nóng, mặt cậu vừa đỏ vừa nóng như bị ánh nắng thiêu đốt.
Cuối cùng, cậu thiếu niên 17 có nhiều hooc – môn “lải nhải” đã chịu rời đi, Tô Thanh Gia cầm thư mời lên quạt nhẹ, mắt quan sát khắp nơi nhưng nhất quyết không chịu nhìn vào đôi mắt mong chờ giống hệt Labrador [*] của người nào đó.
[*] Labrador: Thường được gọi với tên thân thuộc là Lab, là một giống chó săn phổ biến ở Mỹ chúng thuộc nhóm chó săn mồi (gundog) và thường dùng để tha các con mồi về cho chủ trong các cuộc săn.
Labrador căng thẳng không dám mở miệng, chỉ có thể ngọ nguậy tai.
Thấy ánh mắt đáng thương giống nàng dâu nhỏ mới về nhà chồng của Carlos, Tô Thanh Gia không đành lòng lạnh nhạt, từ từ bước về phía trước.
Carlos vội vàng nhảy lên, mắt lấp lánh mang theo gợn sóng xanh thẳm, mái tóc vàng bay lên hạ xuống như đang đón gió..
“Anh nhảy lên làm gì? Sợ em ăn thịt anh chắc?” Tô Thanh Gia quạt nhẹ, lòng thấy phiền muộn, chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao càng lúc càng nóng thế này?
Carlos lẳng lặng rút chân về, mỗi bước đi đều liếc nhìn Tô Thanh Gia một cái, thấy Tô Thanh Gia không phản ứng gì mới dám bước bước tiếp theo. Quá trình quay về chỗ cũ diễn ra tương đối vất vả, “Em……”
Giọng cậu nhỏ như tiếng ruồi bay, Tô Thanh Gia cố gắng lắng nghe một lúc lâu nhưng vẫn không nghe rõ, “Anh nói gì? Vừa rồi em nghe không rõ, anh có thể nói lại lần nữa không?”
“Em……” Giọng nói càng nhỏ hơn, yết hầu chỉ phát ra tiếng ưm a a giống như bị ai dó chặn họng.
Tô Thanh Gia hoàn toàn bất lực, đành phải buông tay: “Chàng trai, anh nói to hơn được không? Ít nhất em cũng phải nghe được vài tiếng chứ.”
Khí nóng trong lòng Tô Thanh Gia từ từ dâng lên, trời nóng khiến thế xác và tinh thần đều nóng theo.
Carlos ngẩng đầu, cố gắng hít sâu vài hơi, dáng vẻ giống hệt người sắp bước lên đoạn đầu đài, ngay cả khí trong phổi cũng bị cậu điều ra. Vừa định hé miệng thì thấy Tô Thanh Gia nhìn mình không chớp mắt, cậu vô thức thốt lên: “Em đẹp quá!”
Ít nhất lần này cũng nói rõ ràng từng chữ, tuy khá nhỏ nhưng vẫn đủ để Tô Thanh Gia cảm thấy ấm lòng. Không hiểu tại sao lòng cô bỗng mát rượi, bao bực bội nóng nảy đều được xua tan, thấm vào ruột gan.
“Cảm ơn lời khen của anh, màn trình diễn của anh rất tuyệt vời.” Mặt Tô Thanh Gia lập tức nóng lên, âm thầm khinh bỉ bản thân, đã là bà dì quái gở mà còn bị mấy câu khen ngợi của một cậu nhóc làm cho ngượng ngùng.
Đúng thật là……
Thật đáng xấu hổ ^*(–)*^
Carlos nhìn cô bé chỉ cao đến ngực cậu, chiếc váy chiffon màu vàng tôn lên làn da mềm mại, mái tóc đen dài xõa ngang eo bị gió thổi bay tạo thành một độ cong đẹp như cầu vồng, đôi mắt hổ phách không còn thất vọng và buồn bã, ngược lại tràn ngập vui vẻ, hạnh phúc.
Cậu lặng lẽ chuyển tầm mắt xuống cánh tay, lòng dấy lên áy náy, không biết vết thương do phơi nắng của Bella đã đỡ chưa. Tất cả đều tại cậu không tốt, nếu cậu suy nghĩ thông suốt sớm hơn thì Bella đã không phải nhặt bóngvà bị thương.
Chuyện này hoàn toàn không phải là lỗi của Carlos, da Tô Thanh Gia vốn dĩ non mịn như trẻ con, ngày nào cũng dùng kem dưỡng. Qua nhiều năm tháng tự do bay nhảy, làn da tuyết ấy càng mịn màng hơn, chỉ cần phơi người trong nắng một lúc sẽ bị rạn da, chứ đừng nói tới việc nhặt bóng dưới ánh nắng gay gắt.
Tuy rằng lần nào ra ngoài Tô Thanh Gia cũng thoa một lớp nước hoa hồng, sau đó phủ kem nhài và sơn trà lên, cuối cùng mới thoa kem chống nắng, nhưng da vẫn dễ bị tổn thương.
Việc làm lần trước của Carlos quả thật không đúng, không ai có thể chịu nổi hành động mang tính sỉ nhục như vậy. Vì thế cô mới đồng ý đi nhặt bóng cho nhóm Garcia trong vòng 2 tuần để đổi lấy cơ hội cho Carlos. Mặc dù có vài thành viên cố tình đá bóng bay xa nhưng Tô Thanh Gia vẫn không oán trách nửa lời.
Sau khi về nhà, Tô Thanh Gia chăm sóc kỹ càng nhưng vẫn không cải thiện được, da cổ và da tay đều bị rạn, mặt nhờ đội mũ nên chỉ hơi rát nhẹ.
Nghe Oleguer nói ngày nào Bella cũng đi nhặt bóng, Carlos lập tức lo cho làn da của Bella. Ở cạnh nhau lâu như vậy, dù không hiểu gì về phái nữ, cậu vẫn biết rằng da của Bella vô cùng mềm mại, chỉ sử dụng lực hơi mạnh cũng đủ khiến tay Bella hồng lên. Lần nào ra ngoài chơi Carlos cũng chọn chỗ có mái chắn và giúp Bella che bớt ánh nắng.
Với thị lực tốt, Carlos hoàn toàn có thể nhìn thấy da của Tô Thanh Gia qua lớp vải chiffon trong suốt. Cậu nghiêm túc ngắm nhìn Tô Thanh Gia một hồi, đến khi xác định mặt không ửng đỏ mới rời mắt.
Bị Carlos nhìn một cách nghiêm túc và mãnh liệt, Tô Thanh Gia cảm thấy mặt như bốc cháy, vội vàng quay đi, “Mấy ngày không gặp mà anh đã biết nói lời ngon tiếng ngọt khen các bạn gái, đúng là không biết xấu hổ.”
Lời nói vô tư này làm Carlos căng thẳng hơn, cậu nhanh chóng kéo góc áo của Tô Thanh Gia: “Anh… Anh không phải như vậy, anh không có. Anh… Anh chỉ cảm thấy em rất xinh đẹp.”
“Lại bảo không có, nói dối nhiều hơn nói thật.” Tô Thanh Gia lùi một bước, góc áo mỏng manh đáng thương thoát khỏi bàn tay Carlos.
Carlos sửng sốt một lúc, nói dối nhiều hơn nói thật? Rốt cuộc là nói dối hay nói thật chứ? Cậu nhóc tóc vàng bắt đầu rối loạn. Có điều Bella xinh thật, nói được lời khen ngợi ấp ủ bao lâu nên lòng cậu cũng thoải mái hơn nhiều.
Ông trời đã tặng cho cậu một cô búp bê Tây Dương tóc đen xinh đẹp, tất cả mờ ảo như một giấc mộng.
Carlos suy nghĩ miên man một lúc mới đi vào vấn đề chính: “Bella, cảm ơn em đã đồng ý tới xem anh thi đấu. Thật sự cảm ơn em nhiều lắm.”
Tô Thanh Gia bị đôi mắt xanh thẳm, dịu dàng như in đậm cảnh vật Địa Trung Hải thu hút. Cô mau chóng gạt suy nghĩ về đôi mắt của cậu, “Không cần cảm ơn đâu, anh đã mất công viết thiệp mời, sao em có thể không tới?”
Lúc này, Carlos đột nhiên vươn tay vò đầu, cười ngốc nghếch: “Hì hì, hì hì, đúng vậy, thiệp mời, thiệp mời, anh viết thiệp mời.”
Tô Thanh Gia cảm thấy bản thân hình như đang bị con chó to xác, ngốc nghếch trước mặt vít mất đầu óc. Cô liếc một cái rồi nhét thiệp mời vào ngực cậu: “Còn giả bộ viết thư mời, gọi điện thoại nói với em một tiếng không được à, thật là… anh cho rằng em không quan tâm tới anh nữa sao?”
Carlos cầm thư trong ngực, liên tục vò đầu: “Anh… Anh chỉ sợ em không bao giờ quan tâm đến anh nữa. Bella, Bella…”
“Ừm, có chuyện gì vậy?” Tô Thanh Gia bị gọi đến nỗi mất tự nhiên, giọng điệu của cậu rất nhẹ nhàng như đang làm nũng?
“Bella, em tha thứ cho anh nhé?”
Carlos dùng đôi mắt xanh thẳm ngập tràn mong đợi nhìn chằm chằm vào Tô Thanh Gia, thấy Tô Thanh Gia quay mặt đi, cậu bắt đầu nóng nảy, miệng không ngừng lẩm nhẩm: “Bella, anh biết tại anh không tốt, anh không nên ném vỡ cái bình kia, anh không nên tức giận lung tung. Mấy ngày nay anh đã cố gắng nghiêm túc hòa nhập với họ, em cũng thấy rồi đấy, giờ anh và họ đã thành bạn bè. Anh thật lợi hại.”
Sợ Tô Thanh Gia không tin, cậu còn cố gắng kéo áo bóng đá trên người: “Em nhìn này, Bella, anh với Garcia còn trao đổi áo đá bóng nữa, em nói đi, biểu hiện hôm nay của anh có phải rất tốt không? Huấn luyện viên đã đồng ý cho anh gia nhập U14, anh thành công rồi. Bella, em đừng giận anh nữa được không?”
Tình bạn của con trai cũng giống như con gái, lúc mới bắt đầu sẽ không thể hiểu rõ, đôi khi đánh nhau loạn xạ một trận rồi trở thành bạn tốt. Bỏ qua việc Carlos đã thuyết phục Bernar Jess thế nào để được tham gia thi đấu, cũng gạt chuyện Carlos kết bạn với nhóm Garcia sang một bên. Tất cả những điều này Tô Thanh Gia đều muốn nhìn thấy.
Tô Thanh Gia khoanh tay trước ngực, nói một cách rõ ràng: “Được được, em tha thứ cho anh đấy, không giận anh nữa đâu.” Nói xong, cô lại đẩy ngực Carlos: “Anh cách xa em ra, trời hè oi bức mà đứng gần thế, nóng muốn chết.”
Carlos cầm thư mời bắt đầu quạt quạt, cười ngốc nghếch: “Bella, anh quạt giúp em, có đỡ hơn không?”
Tô Thanh Gia nghĩ tới điều gì đó, lấy từ trong balo ra một cái hộp: “Hôm nay là 27 tháng 8, quà sinh nhật của anh này.”
Tay cậu nhóc tóc vàng từ từ chậm lại, cuối cùng ngừng hẳn, cậu đưa hai tay ra nhận hộp quà.
Trên sân bóng, gió thổi tới mang theo hơi nóng hầm hập nhưng Carlos lại cảm thấy rất tuyệt. Cậu đứng một lúc lâu mới đưa một tay lên ôm Tô Thanh Gia vào ngực, động tác nhanh nhẹn, nhẹ nhàng, Tô Thanh Gia có thể cảm nhận được tâm trạng của cậu lúc này.
Nước mắt người nào đó rơi xuống cổ Tô Thanh Gia, vải chiffon nhanh chóng bị thấm ướt.
Khi Tô Thanh Gia đáp trả cái ôm của cậu, giọng nói nhẹ tựa lông chim rơi ngang vùng nước cạn của Địa Trung Hải đột nhiên truyền đến bên tai.
“Bella, em có thể tới đây chính là món quà sinh nhật tốt nhất đối với anh.”
Thời tiết rất nóng, nhưng lần này Tô Thanh Gia không muốn đẩy cậu bé này ra chút nào, cô cứ lẳng lặng chìm trong vòng tay cậu, trong lòng giống ăn mơ chua, có chút vị chua chua ngọt ngọt.
Không biết Carlos học nói lời ngon tiếng ngọt ở đâu, nếu mạnh dạn nói cho mấy cô bé nghe, chắc chắn sẽ có một xe tải chở các cô bé bằng lòng chết chìm trong vũng nước biển đến.
Một lúc lâu sau, Carlos mới buông cô ra, mặt cậu không còn nước mắt, chỉ thấy lông mi ướt nhẹp đọng lại một giọt nước trong suốt.
Dường như tất cả tổn thương lúc trước đều bị vùi lấp, hai người anh một câu em một câu, hai tháng xa cách không hề làm tình cảm nhạt đi, ngược lại còn có rất nhiều điều muốn kể cho nhau nghe.
Ừm, có điều đa số thời gian đều là Tô Thanh Gia nói, Carlos thích làm nhiệm vụ lắng nghe và trả lời hơn.
Sau khi tiễn Tô Thanh Gia về, Carlos trở lại ký túc xá, cẩn thận mở hộp ra, bên trong là một chiếc hộp nhạc màu xanh da trời, có mười người tí hon đang xoay tròn trên nền giai điệu bài hát “El Cant Del Barca” [*] quen thuộc.
[*] El Cant Del Barca: Bài hát truyền thống của CLB Barcelona
Carlos ngắm nhìn từ trên xuống dưới một hồi mới đặt lên tủ đầu giường.
Cậu suy nghĩ một lúc, cởi áo đấu trên người xuống, gấp lại rồi bỏ vào một cái hộp khác, kèm theo tờ giấy nhỏ: “Chiếc áo bóng đá đầu tiên trao đổi, nhận từ đội trưởng U14 La Masia – Garcia”.
Đây không phải chiếc áo bóng đá duy nhất được trao đổi trong sự nghiệp của cậu, mà chính là chiếc khởi đầu.
Tắm rửa xong, Carlos nghiên cứu tỉ mỉ hai cây kẹo mút cầu vồng trên bàn, cuối cùng xé vỏ đặt chồng lên nhau.
Có lẽ việc Oleguer thích nhất là tặng kẹo mút cho người khác, một cây an ủi lúc cậu chìm xuống đáy vực, một cây là quà sinh nhật – y hệt năm trước.
Carlos thầm nguyền rủa xưởng sản xuất kẹo mút mau đóng cửa.
Đúng là ngọt đến sâu răng.