Xuyên Thành Cá Mặn Hào Môn

Chương 7: Chuẩn bị làm cá muối (7)


6 tháng

trướctiếp

Bàn tính nhỏ trong đầu Khương Tri Ngôn đã bùm bùm vang lên 2 ngày, cô tính toán liền vui vẻ, tính toán liền muốn cười, thậm chí đã bắt đầu tính toán mua nhà ở đâu làm bà chủ nhà cho thuê.

Thủ đô chắc chắn không được, giá hàng quá cao, không khí cũng tàn tàn, nhưng nhà có thể trực tiếp bao cho bên môi giới cho thuê, cô lấy tiền là được, trung gian thiếu mất mấy trăm một ngàn Khương Tri Ngôn cũng không thèm để ý.

Lấy nhu cầu vật chất của cô, tồn 200 vạn vào ngân hàng chẳng sợ là ấn lãi suất thấp nhất là 4% mà tính, một năm cũng có 8 vạn tệ, dư dả.

Kết thúc công tác bên chỗ Úc Nam Diễn mình vừa vặn 27 tuổi, còn kịp thi nhân viên công vụ, cầm bát sắt, làm bà chủ nhà cho thuê… Hắc hắc!

Trạng thái hiện tại của Khương Tri Ngôn đại khái chính là tình huống ảo tưởng sau khi mình trúng 500 vạn thì nên xài như thế nào, tiền chưa tới tay, nghĩ thôi đã thấy sướng.

Mang theo giấc mộng đẹp này, dược lực của phần thuốc Khương Tri Ngôn uống rốt cuộc đã có tác dụng, dần dần ngủ say.

Chờ khi cô tỉnh lại lần nữa, đã là 8 giờ rưỡi sáng.

Từ hôm nay trở đi, Khương Tri Ngôn đã không cần đến Nam Hằng đi làm mỗi ngày, cho nên đêm qua cô đã tắt đồng hồ báo thức, hơn nữa tính chắn sáng của bức màn trong phòng rất tốt, cô ngày thường hay tỉnh lúc 7 giờ cũng không khỏi ngủ dậy trễ.

“Khương tiểu thư, buổi sáng tốt lành.”

“Chú Lâm, buổi sáng tốt lành.”

Làm vệ sinh cá nhân xong, Khương Tri Ngôn xuống lầu liền gặp quản gia Lâm, sau đó bị dò hỏi một vài thứ cần kiêng và yêu thích trong ẩm thực, không đến 10 phút, trước mặt cô liền thả 4 loại bữa sáng bất đồng nóng hầm hập.

Một chén cháo gạo kê chừng 4-5 miếng là ăn xong, nửa quả trứng luộc, một chén trái cây tươi đã rửa sạch xử lý tốt, nhìn sơ sơ thấy có dâu tây và blueberry tươi.

Cuối cùng là một miếng bít tết chín nhỏ, cũng không lớn, lấy cái dạ dày chim nhỏ của Khương Tri Ngôn cũng có thể giải quyết toàn bộ chúng nó.

Đây là một phần điểm tâm sáng đã dinh dưỡng lại khỏe mạnh, rất hợp khẩu vị Khương Tri Ngôn.

Chậm rì rì mà hưởng thụ xong bữa sáng, cô mới vừa buông muỗng, nơi cửa liền truyền đến một tràng tiếng sủa “gâu gâu”.

Ngay sau đó, một con Samoyed toàn thân tuyết trắng, có danh xưng “Thiên sứ mỉm cười”, vừa nhìn đã biết được nuôi rất tốt vui sướng mà vọt vào.

“Daniel!”

Quản gia Lâm tiến lên nhận lấy dây dắt từ trong tay người dắt chó, quay đầu nhìn về phía Khương Tri Ngôn, “Khương tiểu thư, đây là thiếu gia nuôi, tên là Daniel, là một bé trai khá là hoạt bát, có điều nó đã được huấn luyện sẽ không đả thương người rồi, cô yên tâm.”

Nghe vậy, Khương Tri Ngôn đứng dậy đi đến bên con Daniel đã ngoan ngoãn ngồi yên, đang kéo miệng nhìn về phía cô, tươi cười trên mặt phá lệ rõ ràng, “Phải không? Vậy tôi có thể sờ sờ nó chứ?”

Ôi bộ lông xõa tung mềm mại này, bộ dáng hiểu chuyện ngoan ngoãn này, quả thực chính là tình cẩu trong mộng của cô được chứ!?

Nhìn ra được Khương Tri Ngôn cũng không bài xích động vật, quản gia Lâm mỉm cười dẫn dắt cô hỗ động với Daniel, đồng thời lại nhắc tới Úc Nam Diễn còn nuôi một con mèo Ragdoll, tên là Lilith, cũng thân người đáng yêu mười phần.

Nếu Khương Tri Ngôn thích, có thể đi phòng thú cưng xem thử.

Đôi mắt Khương Tri Ngôn càng sáng: “Tôi thích! Tôi có thể!”

Có mèo lại có chó, đây là cuộc sống thần tiên gì vậy!

Mà Úc Nam Diễn, sau khi ký hợp đồng xong đã đi công tác ngay trong đêm rồi, thời gian: Ba ngày!

Trong lúc ăn tết, Úc Nam Diễn cho Khương Tri Ngôn nghỉ 5 ngày, cô cần phải về gấp vào mùng 3 để gặp một vài thân thích bên Úc gia với anh.

Tuy rằng kỳ nghỉ rất ngắn, nhưng Khương Tri Ngôn hoàn toàn không có ý kiến, nếu không phải bên chỗ ba mẹ Khương không dễ giao phó, cô thậm chí còn không muốn về nhà ăn tết.

Chỉ là không có cách nào.

Mặc kệ có phải tự nguyện hay không, lại nói tiếp, cô thật đúng là nợ một cái mệnh của con gái người ta, mà tâm nguyện của người ta lại chỉ có một —— chăm sóc tốt ba mẹ cô ấy.

Cho nên dù có không muốn đi nữa, Khương Tri Ngôn vẫn lựa chọn trở về, đồng thời lấy sẵn vé máy bay trước hôm trừ tịch và vé hôm mùng 2, tính toán tốc chiến tốc thắng.

Ra quyết định trong lòng xong xuôi, bây giờ Khương Tri Ngôn đang mua sắm ở siêu thị.

Đồ quản gia Lâm chuẩn bị rất là đầy đủ, thậm chí vào hôm sau khi cô dọn vào, một vài món quần áo vừa thấy chính là ấn kích cỡ của cô mà đo may đặt làm đã được đưa vào tủ quần áo trống rỗng kia, nháy mắt đã lấp đầy toàn bộ tủ quần áo.

Đầy đủ thỏa mãn nhu cầu ‘vĩnh viễn thiếu một bộ quần áo’ trong lòng phụ nữ, thật có vài thứ, Khương Tri Ngôn thật không có cái da mặt mà bảo quản gia cũng chuẩn bị luôn.

Vì thế, chiều nay cô liền tính toán tự ra cửa mua sắm.

Biết được ý đồ của Khương Tri Ngôn, quản gia Lâm cũng không cản cô, ngược lại còn tri kỷ mà an bài tài xế, cũng nói luôn cho Khương Tri Ngôn trước lúc cô muốn cự tuyệt rằng nơi này vì bảo đảm an toàn và riêng tư cho các hộ gia đình, xe bình thường là không vào được, này đây cũng chặn lấy ý tưởng muốn gọi xe qua mạng của Khương Tri Ngôn.

Mà nếu muốn đi bộ, tươi cười của quản gia Lâm bất biến mà tỏ vẻ, trong phạm vi 5 dặm của khu biệt thự này trừ bỏ cây cối, mặt cỏ và ao hồ, không có khu thương mại nào hết.

Nếu đi bộ, cỡ chừng 1 tiếng mới có thể đi ra ngoài.

Khương Tri Ngôn: “……” Cho nên muốn có được một tòa biệt thư 5 tầng xa hoa như vậy ở khu vực thủ đô tấc đất tấc vàng, mình hẳn là phải bắt đầu đi làm từ thời kỳ thượng cổ mới được.

Không muốn đi bộ gãy chân, Khương Tri Ngôn nhận lấy phần hảo ý này, tốn hơn 2 tiếng, rốt cuộc đã mua đủ hết những thứ mình cần. Trở lại biệt thự, lúc xuống xe cũng không chờ cô có động tác gì đâu, đồ trong cốp đã được người giúp việc tích cực lấy đi, không cần mình ra một phần sức nào.

Đây là cuộc sống của kẻ có tiền sao?!

Mang theo câu cảm thán này, Khương Tri Ngôn đi vào đại sảnh, ánh mắt đầu tiên liền thấy được Úc Nam Diễn đã về trước.

Anh ngồi trên sofa, không biết quản gia Lâm đang hồi báo cái gì, nhìn thấy Khương Tri Ngôn tiến vào, tầm mắt của hai người nhất trí nhìn về phía cô.

“…… Hi?”

Khương Tri Ngôn chớp chớp máy, lộ ra nụ cười nhạt, “Nam Diễn, anh về khi nào vậy?”

Ngữ khí tự nhiên, không phải rất thân mật nhưng rõ ràng không phải người xa lạ, làm cho quản gia Lâm vốn còn có chút hoài nghi với thân phận Khương Tri Ngôn cũng không nắm chắc được trong lòng.

Hai người này…… Chẳng lẽ thật đúng là bạn trai bạn gái?

Trước kia không biết là vì thiếu gia giấu giỏi sao?

“Ừm.” Úc Nam Diễn không có khiếp sợ vì biểu hiện của Khương Tri Ngôn, rất tự nhiên mà trả lời vấn đề của cô, “Vừa về, quà mang cho em đã để trong phòng em rồi.”

Nếu lúc này trợ lý Triệu mà ở đây, nhất định sẽ biến thành mặt khiếp sợ, hai người họ tính đâu ra đấy không phải mới thấy mặt 2 lần à, một vài việc sau đó đều là mình giao lưu với Khương Tri Ngôn.

Thế thì cái loại cảm giác ăn ý không hiểu nổi này là chuyện thế nào!

Dưới sự chủ động mời của Khương Tri Ngôn, Úc Nam Diễn kết thúc cuộc nói chuyện với quản gia Lâm, hai người cùng nhau đi vào phòng cô, đồ mua ở siêu thị trước đó đã được người hầu bỏ vào phòng.

Nhưng bởi vì Khương Tri Ngôn phân phó, bọn họ cũng không có động nó, mà quà Úc Nam Diễn chuẩn bị cũng được đặt trên bàn ở phòng khách nhỏ, nhìn một cái là thấy.

Sau khi vào cửa, Khương Tri Ngôn tự nhiên mà đóng cửa lại, chỉ chỉ miệng mình trước lúc Úc Nam Diễn mở miệng, làm ra một động tác khóa miệng.

Ý là: Nơi này có an toàn không, có máy nghe lén gì hông, có cần tiếp tục diễn không?

Trong đôi mắt to mà sáng kia có mười phần cảnh giác, tựa như… hổ con vào nhầm địa bàn nhân loại?

Nhìn nhỏ yếu, lại cũng có móng vuốt sắc bén.

Úc Nam Diễn: “……”

“Không sao, nơi này rất sạch sẽ.”

Nhìn thấy biểu tình nháy mắt liền thả lỏng của Khương Tri Ngôn, cái bộ dáng một giây đổi biểu tình 3 lần kia làm đáy mắt Úc Nam Diễn chợt lóe qua ý cười, nhanh đến trừ bỏ chính anh, không ai phát giác.

“Vậy là tốt rồi, Úc tổng anh tùy tiện ngồi, đứng mệt lắm.”

Nói câu đó xong, Khương Tri Ngôn lôi một cái ghế ra ngồi xuống trước, dạo siêu thị cũng rất mệt được chứ, nếu không phải Úc Nam Diễn ở đây, cô sớm đã thay quần áo nằm trên giường.

Úc Nam Diễn thì lại ngồi xuống đối diện Khương Tri Ngôn, “Về sau cứ gọi tôi Nam Diễn, để ngừa vạn nhất.”

“Được, Nam Diễn.”

Khương Tri Ngôn ra một thủ thế ok, “Vậy anh gọi tôi là gì? Tri Ngôn? Nghe giống gọi cấp dưới, thế Ngôn Ngôn? Tiểu Ngôn? Tiểu Diễn, giống á, không được.”

Không biết vì sao, nghĩ đến Úc Nam Diễn gọi 2 cái tên này, Khương Tri Ngôn liền cảm thấy không thích hợp, không thích hợp giống như một đại hán 8 thước cao tên Hoa Hoa vậy đó.

Úc Nam Diễn cũng đã nhận ra, mày anh hơi hơi cong lại, khí thế sắc bén trên người kia đã không có cường thế như trước đó vậy, nhưng mà trông vẫn không dễ chọc như cũ.

Khương Tri Ngôn không có cảm giác gì, cô còn có tâm tình thưởng thức mỹ nam một chút, không quên cảm thán một câu, quả nhiên người đẹp mặc kệ ở góc độ nào, biểu tình gì cũng đẹp.

“Em có nhũ danh nào khác không?”

Khương Tri Ngôn đối diện với đôi mắt màu lục bích của Úc Nam Diễn, nhanh chóng nháy mắt, “Liễu Liễu, cái này được chứ? Chính Liễu Liễu của câu “Tiểu thời liễu liễu, đại vị tất giai*” đó.”

*: Câu hán việt này là có nghĩa  “Lúc nhỏ thông minh, lớn lên chưa chắc thành tài”.

“Liễu, Liễu.”

Úc Nam Diễn nhẹ giọng đọc hai chữ này một lần, rất mau liền thuần thục ra tiếng, “Liễu Liễu.”

Khương Tri Ngôn: “Đây!”

Ngón trỏ bàn tay phải đặt trên bàn của Úc Nam Diễn nhẹ gõ mặt bàn, giải quyết vấn đề xưng hô xong, vậy bây giờ nên vào chủ đề chính.

Chờ lát nữa anh còn phải đi công ty họp, không có quá nhiều thời gian dành cho Khương Tri Ngôn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp