10 năm trước, hai người họ lấy ra toàn bộ của tích góp mua một căn hộ có thang máy 120 mét vuông ở vùng nội thành bên kia, vẫn luôn để trống không trang hoàng, cho vay trả góp 30 năm, dùng quỹ chung của hai người họ còn vừa đủ.
Ba mẹ Khương cũng không phải thần giữ của cổ hủ, tất nhiên biết lấy tốc độ phát triển hiện tại của thành phố Giang mà xem, mua nhà là một chuyện rất có lời, hơn nữa, mấy năm nay hai người họ cũng tích cóp được chút tiền, qua 2 năm nữa nếu về hưu thì tiền hưu cũng không thấp, nói thật ra áp lực không tính lớn.
“Việc này để mẹ với ba con thương lượng lại chút đã.”
Dù sao thì mua nhà cũng là đại sự, không có quyết định nhanh vậy, Khương Tri Ngôn cũng cười gật đầu rời đi như đã hoàn thành một nhiệm vụ.
Sau khi ba mẹ Khương về lại phòng của mình, trong lúc nhất thời, song song lâm vào trầm mặc, thật lâu sau đó vẫn là mẹ Khương cảm thán mở miệng: “Liễu Liễu, thật sự trưởng thành rồi.”
Lần này ăn tết, cũng không có gì khác với ăn tết trong trí nhớ dĩ vãng của Khương Tri Ngôn.
Làm con nhà người ta trong miệng trưởng bối, dù là ở thân thích bên ba Khương hay là bên mẹ Khương, Khương Tri Ngôn đều là được khen cả, đặc biệt là sau khi cô vào Nam Hằng, mọi người đều cảm thấy Khương Tri Ngôn có tiền đồ lớn, nhưng mà theo đó mà đến cũng có một vấn đề.
“Ngôn Ngôn có bạn trai chưa? Bên Nam Hằng chắc có rất nhiều cậu đẹp trai phải không.”
“Ha ha ha, đúng vậy Ngôn Ngôn của chúng ta ưu tú như vậy, nói không chừng về sau sẽ mua nhà định cư ở thủ đô.”
“Ngôn Ngôn, gặp được anh nào tốt đừng do dự, thời buổi này con gái kết hôn chính là lần đầu thai thứ 2.”
Khương Tri Ngôn bảo trì mỉm cười: “Ừm ừm, tốt, tốt.”
Rõ ràng lúc đại học còn bảo mi chuyên chú học tập, vừa ra trường cái liền đòi kết hôn sinh con ngay, đối với cái loại hiện tượng kỳ quái này, Khương Tri Ngôn cũng chả có ý tưởng đi khiêu chiến, ứng phó trước một chút là được.
Dù sao thân thích một năm cũng gặp không được mấy lần, không cần thiết để trong lòng.
“Ha ha, em họ, về sau chắc chắn là gả cho kẻ có tiền, nhớ rõ đỡ đần chị với anh rể em nhiều chút nha, làm người cũng không thể mất gốc được.” Trong thân thích luôn có mấy kẻ đầu óc không rõ ràng, mà bên ba Khương đây……
Hiển nhiên, cái vị chị họ âm dương quái khí Khương Hiểu Hà này chính là một trong số đó.
Chị ta chỉ lớn hơn Khương Tri Ngôn một tuổi, có điều tốt nghiệp cao trung xong liền không muốn học tiếp mà gả chồng sớm, giờ đứa lớn nhất đều đã 4 tuổi.
Rõ ràng là đi cầu người ta, cố tình chị ta lại nói phá lệ khó nghe, trước kia còn từng nói Khương Tri Ngôn chỉ biết cố chết học hành, đi ra không tìm được việc làm gì đó.
Khi đó Khương Tri Ngôn tốt tính, không muốn ầm ĩ ra chuyện gì trước công chúng, luôn là gương mặt tươi cười đón chào, giờ Khương Tri Ngôn vẫn cứ mang cười như cũ, chỉ là lời nói ra lại không phải hiền lành như vậy.
“Anh rể lợi hại như vậy, đều có tiền nhàn rỗi tìm tiểu tam, em sao có thể giúp đỡ được chứ.”
Ngồi đây đều yên tĩnh cả.
Tiếng chuyện trò với nhau vốn náo nhiệt nháy mắt an tĩnh 3 giây, đặc biệt là một vị đương sự khác, Khương Hiểu Hà, miệng há to tròn, đều có thể nhét cả quả trứng gà vào.
Chuyện này vào năm ngoái ầm ĩ rất lớn, vị này đánh lộn với tiểu tam rất nhiều lần, cả Khương gia với cả người thôn chung quanh đều biết, chỉ là ngay trước mặt mọi người không nói thôi.
Còn hên, rất mau, tiếng trẻ con khóc nháo đã đánh vỡ phần an tĩnh này.
“Khương Tri Ngôn, mày cái gì……”
“Rồi rồi, Ngôn Ngôn không phải cố ý.”
“Con là chị, em thuận miệng nói một câu mà thôi, so đo cái gì.”
“Đúng đó, tết nhất, đừng có ầm ĩ đến không vui.”
Khương Hiểu Hà không nghĩ tới mình còn chưa kịp nói xong một câu đã bị nửa kéo nửa ôm kéo sang một căn phòng khác, rõ ràng là Khương Tri Ngôn nói quá đáng đến vậy mà!
Vì sao ai cũng không chỉ trích nó?!
Chỉ bởi vì nó có tiền đồ, cha mẹ nó là giáo viên sao?
Nếu Khương Tri Ngôn có thể nghe được lời trong lòng Khương Hiểu Hà, nhất định sẽ gật gật đầu, “Đúng đó, chính là như vậy.”
Giữa thân thích, có đôi khi chính là hiện thực như vậy.
Khương Hiểu Hà —— Không việc làm, chồng không tiền đồ, cha mẹ chả giúp được gì.
Khương Tri Ngôn —— Tốt nghiệp học phủ đứng đầu, làm việc ở công ty lớn, cha mẹ còn đều là giáo viên, nhân mạch rộng.
Nhà ai không có con cháu, nào sẽ dễ dàng đắc tội Khương Tri Ngôn.
Đều nói phụ nữ tội gì khó xử phụ nữ, cơ mà thật có mấy người thiệt đúng không nhớ đánh, khách khí với chị ta còn tưởng rằng mình sợ chị ta đó.
Mà ở bên kia, mẹ Khương nghe nói vài câu xong, trên mặt lộ ra nét có lỗi với bác gái cả Khương, nhưng trong lòng thật ra là nhẹ nhàng thở phào.
Cái con bé Khương Hiểu Hà này, nói thật, tâm tính đã chả tốt, từ nhỏ đã thích cướp đồ của người ta, mà Liễu Liễu khi đó bị cướp cũng không phản kháng, chỉ biết trốn sau lưng bọn họ, này đây làm cho mẹ Khương cũng không tiện so đo với một đứa nhỏ, cũng chỉ có thể giảm bớt số lần trở về.
Mẹ Khương vẫn luôn lo lắng với cái tính của Khương Tri Ngôn, vừa thấy chính là cái loại dễ bắt nạt kia, loại chuyện này lại là dạy không được, cùng một cái đức hạnh với ba con bé.
Thành thật là thành thật đó, cố tình xã hội này chỉ biết bắt nạt người thành thật.
Cho nên trước kia mẹ Khương vẫn luôn hy vọng Khương Tri Ngôn về nhà làm giáo viên, chí ít trong trường có bà ở đây, chẳng sợ về sau bà về hưu rồi, tóm lại còn chút tình mặt mũi ở đó.
Hiện tại xem ra, quả nhiên vẫn là thế giới bên ngoài rèn luyện người.
Kỳ nghỉ tết ngắn ngủi rất mau đã qua, mùng hai dùng cơm trưa xong, trong các lời nhắc mãi của mẹ Khương, Khương Tri Ngôn lại lần nữa ngồi lên máy bay, chỉ là so với lần trước là gửi hành lý qua đường hàng không, lần này là trực tiếp gửi vận chuyển.
*
Được tài xế đón về Úc gia, Khương Tri Ngôn vốn tưởng rằng tết nhất tới cái biệt thự này sẽ náo nhiệt chút, không ngờ còn quạnh quẽ hơn cả trước lúc cô đi.
Có ít người không thì không nói, cũng không có chút trang trí cho ngày hội nào, trống rỗng như một căn phòng demo.
Quản gia Lâm xin lỗi mà bảo rằng Úc Nam Diễn bàn công việc ở thư phòng nên mới không đi đón cô, bảo cô đừng để ý.
Nội tâm Khương Tri Ngôn: Cô nào dám để ý?
Chờ cô thu xếp xong xuôi xuống lầu chuẩn bị ăn cơm chiều, Úc Nam Diễn tựa hồ đã bận việc xong, đang vẻ mặt nghiêm túc mà nghe quản gia Lâm giới thiệu món ăn trước mặt.
Là lạp xưởng Khương Tri Ngôn mang về.
Chúng đã được đầu bếp vô cùng đơn giản mà làm một món lạp xưởng chưng trứng, chẳng qua là đặt trong một cái đĩa xinh đẹp xong thì giá lập tức tăng gấp bội.
“Lạp xưởng này nạc mỡ vừa vặn, vừa nhìn chính là dụng tâm làm, thật là vất vả ba mẹ Khương tiểu thư quá.”
Đối mặt với lời thổi phồng của quản gia Lâm, Khương Tri Ngôn chỉ có thể ăn ngay nói thật: “Là cậu con làm, ba mẹ con không biết làm lạp xưởng.”
Quản gia Lâm lập tức nói tiếp: “Vậy tay nghề của cậu của Khương tiểu thư thật không tồi, thiếu gia cậu nói xem có phải không?”
Úc Nam Diễn bị bắt gật đầu.
Anh không có yêu cầu gì với ăn uống, theo quan sát của Khương Tri Ngôn, đồ ăn của Úc gia ngon nhưng sẽ không cố ý dùng nguyên liệu nấu ăn cao cấp gì, cái theo đuổi là tươi ngon và tốt cho sức khỏe.
Cho nên cô mới không biết xấu hổ mà lấy ra cái túi lạp xưởng mẹ Khương nhất định bắt cô mang theo, tuy chả thế nào healthy, nhưng hương vị đúng thật không tồi.
Mấy ngày không gặp, Úc Nam Diễn cũng không có biến hóa gì, hai người ăn cơm vẫn cứ sẽ không tán gẫu như cũ, chỉ lo tự mình hưởng dụng cơm chiều, không khí không tính nhiệt liệt nhưng mà rất hòa hợp.
Ấy thật lại làm quản gia Lâm nhìn mà hận sắt không thành thép.
Có cô gái nào không thích một anh hỏi han ân cần hay biết nói chuyện, điều kiện Úc Nam Diễn có tốt đi nữa, với cái tính hũ nút này, ngày nào đó Khương tiểu thư ghét bỏ thì làm sao bây giờ.
Ông đã nhìn ra Khương Tri Ngôn là cái kiểu người không để bụng tiền tài, cho nên ưu thế lớn nhất của Úc Nam Diễn không hấp dẫn được cô.
Vậy thì thiếu gia còn có ưu thế gì?
Mặt!
Quản gia Lâm nhìn khuôn mặt không có huyết sắc gì của Úc Nam Diễn, trong lòng đã hiện lên 18 loại canh bổ máu, hy vọng có thể gọi về nét mặt của Úc Nam Diễn.
“Đến phòng anh.”
“Được thôi.”
Hoàn toàn không nhận thấy được tâm tư quản gia Lâm, Úc Nam Diễn với Khương Tri Ngôn ăn xong liền cùng nhau lên lầu.
Ngày mai chính là ngày đi gặp người nhà họ Úc, quà gặp mặt gì đó không cần Khương Tri Ngôn nhọc lòng.
Biểu hiện của cô quan trọng hơn, cái này có liên quan đến việc mình có thể được chuyển chính thức trước hay không nè!
“Ngày mai đám thân thích kia của tôi đều sẽ tới, em chuẩn bị tốt đi.”
“Vậy tôi lại xác nhận với anh một lần, thật sự có thể…”
Khương Tri Ngôn giơ tay phải mình lên, làm động tác cắt yết hầu ở cổ mình, đương nhiên, đây không phải nói muốn giết đám thân thích đó.
Hiện tại là xã hội pháp trị, cô chắc chắn sẽ không làm việc trái pháp luật, đây chỉ là hành động đại biểu rằng, đối với đám thân thích kia, không cần bận tâm mặt mũi gì hết, có kẻ nói hươu nói vượn liền trực tiếp dỗi về.
Khóe môi Úc Nam Diễn hơi hơi giương lên, không biết có phải bị động tác khoa trương của Khương Tri Ngôn chọc cười không, con ngươi màu bích phảng phất có suối nước đang nhộn nhạo, ngay cả giọng của anh cũng nhiều thêm một phần réo rắt hơn so với trước kia.
“Có thể, chỉ cần em có thể làm được.”