Xuyên Thành Cá Mặn Hào Môn

Chương 10: Chuẩn bị làm cá muối (10)


6 tháng

trướctiếp

Mang theo tiếng cảm thán này, Khương Tri Ngôn lâm vào mộng đẹp, ẩn ẩn hình như còn mơ về buổi tối tăng ca nào đó của mình đời trước, phương án sửa lại một lần lại một lần, thằng cháu trai bên A lại vẫn cứ không hài lòng, cô tức đến độ chửi tục ngay tại chỗ, kết quả bị ông chủ nghe được.

“Khương Tri Ngôn! Nói thô tục ở văn phòng, trừ tiền!”

“Khương Tri Ngôn!”

“Đm!”

Giật mình một cái, Khương Tri Ngôn liền nhìn thấy Úc Nam Diễn đang cau mày trước mặt mình như cô nợ anh mấy trăm triệu ấy, sợ tới mức cô túm lấy gối đầu ném ra ngoài một phen.

Nhưng mà gối đầu vừa rời tay, Khương Tri Ngôn liền phản ứng lại đây là tình huống như thế nào, tiếc thay đã không còn kịp rồi.

Bùm!

Trơ mắt nhìn thấy Úc Nam Diễn bởi vì cách quá gần, động tác quá đột nhiên mà không kịp phản ứng lại bị một cái gối đầu dộng ngay giữa khuôn mặt tuấn tú, kiểu tóc vốn dĩ có hình nháy mắt rối loạn.

“Khương! Tri! Ngôn!”

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi sai rồi! Đừng trừ tiền của tôi!”

Úc Nam Diễn: “……”

Anh ấn ấn giữa mày, phả ra một ngụm trọc khí, tự hỏi có phải mình tìm người này là tìm nhầm hay không nhỉ?

“Dậy, hôm nay tôi không đến công ty, đưa em đi sân bay.”

Úc Nam Diễn khổng hổ là Úc Nam Diễn, rất mau đã điều chỉnh tốt tâm thái, tựa như gì cũng chưa phát sinh mà kêu Khương Tri Ngôn dậy rồi đứng lên rời đi.

Chờ anh đi rồi, Khương Tri Ngôn nhìn thoáng qua di động, 5h 58 phút.

Cũng chính là ngủ chưa được 3 tiếng.

Vì sao đã không đến công ty còn phải dậy sớm như vậy mà đánh thức cô, máy bay là 2 giờ chiều, dù cho thủ đô có kẹt xe đi nữa cũng không cần sớm như vậy mà!

Trong lòng rít gào nhả rãnh n lần, Khương Tri Ngôn vẫn phải rời giường.

Nhớ năm đó cô cũng là người tăng ca suốt đêm xong hôm sau còn phải giảng giải phương án cho bên A, không ngờ tới chỉ mấy ngày ngắn ngủi sống “hủ bại” đã hoàn toàn phá hủy ý chí người làm công.

Có điều, làm cá mặn thật sự quá sung sướng! Về sau nếu ai nói với Khương Tri Ngôn người trẻ tuổi không làm việc liền phế đi, cô nhất định là người đầu tiên dỗi về!

Chờ qua thời gian thử việc, liền xin với Úc Nam Diễn một chút, tìm một cơ hội ra ngoài du lịch đi.

Dù sao mình bây giờ đã có tiền lại có thời gian, đương nhiên phải đối tốt với bản thân một chút!

Vừa tìm tòi bản đồ du lịch trong đầu vừa gấp chăn, Khương Tri Ngôn đột nhiên cứng đờ.

Cô phát hiện một cái cà vạt đã bị mình đè nhăn thành bánh quai chèo.

Tìm tòi trong ký ức —— Úc Nam Diễn về phòng, Úc Nam Diễn gỡ cà vạt, sau đó… Anh tùy tay ném trên sofa.

Cũng chính là cái sofa mình nằm đây.

Khương Tri Ngôn tay tái cầm cái cà vạt này, tay phải cầm di động chụp một cái lại search.

Ghê gớm thật!

38.000!

Đây là cà vạt sao? Là vàng á!

Đôi tay dùng sức đè xuống, Khương Tri Ngôn trải bằng trên sofa sau đó đè chăn và gối đầu lên, hy vọng chờ lúc Úc Nam Diễn phát hiện nó đã trở về nguyên dạng.

Lăn lộn một phen, chờ Khương Tri Ngôn về phòng rửa mặt xong rồi thay quần áo xuống lầu ấy, Úc Nam Diễn đã đang ăn sáng.

Một bên, quản gia Lâm nhìn thấy Khương Tri Ngôn xuống lầu thì lập tức mỉm cười hòa ái, “Khương tiểu thư dậy sớm vậy? Vừa lúc có thể cùng ăn sáng với thiếu gia, hôm nay có trái cây cô thích đó.”

—— vì sao lại dậy sớm như vậy chú không biết sao?

Đối mặt với vị trưởng bối chuẩn bị bữa khuya liền chuẩn bị đến mất tích này, Khương Tri Ngôn tự biết không thể trêu vào, cô đang muốn ngồi vào vị trí ngày thường mình ngồi để ăn sáng, quản gia lâm lấy thế sét đánh không kịp bưng tai kéo ra cái ghế ở bên cạnh Úc Nam Diễn, “Khương tiểu thư, mời ngồi.”

Khương Tri Ngôn: “… Cảm ơn chú.”

Thu hết những việc này vào đáy mắt, Úc Nam Diễn không nói lời nào, chuyên tâm ăn bữa sáng trước mặt, giống như hết thảy đều không liên quan đến anh.

Khương Tri Ngôn duy trì độ cong nơi khóe môi, quyết định hóa bi phẫn thành muốn ăn, hậu quả khi làm vậy chính là một không cẩn thận liền no căng.

Quản gia Lâm: “Khương tiểu thư cô ăn từ từ, không đủ thì vẫn còn, tối qua ngủ không ngon đi? Ăn xong cô có thể về ngủ lại một lát.”

—— chú Lâm, có phải chú đã đột nhiên nói gì đó ghê gớm hay không vậy?

Khương Tri Ngôn nhìn về phía Úc Nam Diễn.

[ Quản chút đi nha! ]

[ Quản không được. ]

Nhìn thấy Khương Tri Ngôn và Úc Nam Diễn “mắt đi mày lại”, tươi cười của chú Lâm càng thêm sáng lạn, ông cảm thấy chờ chút nữa ông có thể hồi báo với lão gia tử một chút, nói không chừng sang năm có thể bế được chắt trai!

“Nam Diễn! Năm sau gặp!”

Nhìn theo Khương Tri Ngôn lên máy bay, Úc Nam Diễn gật đầu với biên độ nhỏ mang tính tượng trưng, sau đó đưa mắt nhìn phương xa tiếp tục tự hỏi một vấn đề hồi nãy ở trên xe vẫn chưa nghĩ ra.

Nhưng dừng ở trong mắt quản gia Lâm theo tới đây, chính là Úc Nam Diễn luyến tiếc Khương Tri Ngôn.

“Thiếu gia.” Quản gia Lâm châm chước một giây, “Cậu nỗ lực hơn, sang năm là có thể cùng đi với Khương tiểu thư rồi.”

Ai, Khương tiểu thư phải mùng 2 mới về, hay bữa này thiếu gia ăn tết lại là một mình, ngẫm lại thật đúng là có chút chua xót.

Úc Nam Diễn thu hồi tầm mắt, “Chú Lâm.”

“Tôi đây.”

“Bớt xem phim truyền hình một chút.”

Quản gia Lâm: “… Vâng.”

Bên này, cất cánh rồi, Khương Tri Ngôn đã hoàn toàn vứt đám người Úc Nam Diễn ra sau đầu, cả đầu óc cô đều là ba Khương mẹ Khương sau khi xuống máy bay, đến lúc đó nên nói như thế nào, lộ ra cái biểu tình gì đó vân vân.

Cơ mà dù có bắt chước vô số lần trong đầu, chuyện tới trước mắt, Khương Tri Ngôn vẫn là không cách nào bình tĩnh.

Cái thứ gọi là thân tình này đã mấy thập niên rồi cô chưa từng thể nghiệm, nhưng ở trong cuộc đời “Khương Tri Ngôn”, chẳng sợ mẹ nghiêm khắc cường thế, vẫn không thể phủ nhận rằng cô ấy lớn lên trong tình yêu.

Ba mẹ Khương rõ ràng đều yêu thương cô bé này, vì cô ấy mà trả giá rất nhiều.

Yêu thương như vậy, cô nên hồi báo thế nào?

Từ thủ đô đến sân bay quê Khương Tri Ngôn chỉ cần 1 tiếng rưỡi, cho nên chưa tới 4h, Khương Tri Ngôn kéo valy liền nhìn thấy ba Khương và mẹ Khương chờ ở cửa ra.

“Ba! Mẹ!”

Ngoài dự kiến của cô, những lời nói và các kiểu biểu tình từng diễn thử kia tại một khắc này hoàn toàn không nhớ được, động tác của Khương Tri Ngôn còn nhanh hơn đầu óc.

Khi cô phản ứng lại rồi, mình đã ôm chầm hai người kia, hai chữ “ba mẹ” vốn dĩ cho rằng không gọi lên được kia cũng cứ vậy mà tự nhiên buột miệng thốt lên.

“Liễu Liễu!”

Ba Khương nhận lấy ngay hành lý trong tay Khương Tri Ngôn, “Gầy rồi gầy rồi, có phải không ăn cơm đàng hoàng không?”

“Không phải con đã cho ba mẹ nhìn nhà ăn của công ty rồi sao? Tốt lắm đó.”

Những lời hơi mang thân mật cùng làm nũng cứ vậy mà thuận lý thành chương nói ra, Khương Tri Ngôn thậm chí có thể cảm giác được sung sướng trào lên từ đáy lòng của mình, tựa như một đứa bé chân chính đã lâu không gặp ba mẹ.

“Rồi rồi, về nhà lại nói, Nam Hằng cũng thiệt là, nghỉ muộn đến vậy!” Mẹ Khương cau mày, đồng thời duỗi tay sửa sang lại lần nữa mái đầu vì ngủ trên máy bay mà có chút hỗn độn của Khương Tri Ngôn, “Có phải con là đứa về cuối cùng trong công ty con không?”

Khương Tri Ngôn bật cười: “Nào có, ông chủ còn tới công ty mỗi ngày kia kìa.” Giáo viên tiểu học như ba mẹ Khương, kỳ nghỉ tất nhiên nhiều hơn đại bộ phận dân công sở, thật ra thì Nam Hằng còn có kha khá một đám người ăn tết cũng không về nhà kìa.

Nhưng ở trong mắt ba Khương bọn họ, ăn tết tất nhiên phải là người một nhà đoàn tụ, Khương Tri Ngôn chẳng chút nghi ngờ nếu mình nói tết không về, ba mẹ Khương dù có là tự lái xe cũng phải chạy đến thủ đô đón cô về.

Đây là chấp niệm mà Khương Tri Ngôn, người khi trước ăn tết là lưu lại công ty không thể hiểu được.

Sân bay cách Khương gia không tính là gần, hơn nữa ngày mai chính là trừ tịch, xe trên đường rất nhiều, khi ba người về đến nhà đã là gần 7 giờ, còn hên mẹ Khương có dự kiến trước, đồ ăn sớm đã giữ ấm tốt, giờ lấy ra là có thể ăn.

Trên bàn cơm Khương gia không có cái loại quy củ không thể nói chuyện gì kia, có điều đại bộ phận đều là mẹ Khương đang hỏi, Khương Tri Ngôn đang trả lời, mà ba Khương thì phụ trách gắp đồ ăn, ngẫu nhiên cổ động cho hai người, địa vị gia đình trong nhà thế nào là vừa thấy hiểu ngay.

“Đi làm rồi chính là không giống nhau, Liễu Liễu hoạt bát không ít nha.”

Ba Khương đột nhiên cảm thán một câu, dẫn tới mẹ Khương tán đồng gật đầu, “Như vậy cũng tốt, đi làm rồi không thể so với ở trong trường, nếu con vẫn như trước kia thì mẹ với ba con đều phải lo lắng con bị bắt nạt.”

Khương Tri Ngôn mỉm cười, kết thúc bữa cơm đầu tiên ở Khương gia trong bầu không khí vui vẻ.

Mà sau khi ăn xong, mẹ Khương thúc giục Khương Tri Ngôn rửa mặt đi ngủ sớm một chút, ngày mai trừ tịch, bọn họ phải đi nhà bác cả cùng ăn tết, lại là một ngày rất mệt mỏi, nhưng Khương Tri Ngôn có một việc quan trọng hơn cần nói.

“Ba, mẹ, ở đây có 60 vạn.” Một cuốn sổ tiết kiệm xuất hiện.

Dưới đôi mắt nháy mắt trừng to lên của ba mẹ Khương, Khương Tri Ngôn nhanh chóng giải thích: “Trong này có 20 vạn là mấy năm nay con tồn được, còn 40 vạn dư lại là khi họp thường niên con trúng một chiếc xe 50 vạn, con bảo công ty chiết hiện thì chỉ có thể có 40 vạn, có điều con nghĩ đến nhà ta vẫn là lấy tiền đi thì hơn, cho nên hiện tại ở chỗ này có 60 vạn.”

Một chuỗi dài như vầy nói xong, ba Khương với mẹ Khương liếc nhau, sau đó mẹ Khương lấy sổ tiết kiệm qua mở ra, quả nhiên là một chuỗi con số.

“Ba, mẹ, con muốn lấy ra 20 vạn trong 60 vạn này đổi chiếc xe cho ba, còn 40 vạn thì đi đặt cọc một căn nhà, tiền cho vay con trả.”

Giải thích xong nguồn của tiền, phần quy hoạch rõ ràng này của Khương Tri Ngôn làm ánh mắt của ba Khương mềm xuống với tốc độ nhanh đến có thể thấy được bằng mắt thường, “Liễu Liễu……”

Giá hàng ở thủ đô với tiền lương của Khương Tri Ngôn bọn họ lại không phải không biết, không nhắc tới số tiền ngoài ý muốn kia, chỉ tích góp được 20 vạn này thôi đã không dễ.

“Con chăm sóc mình cho tốt là được, bên ba mẹ không cần con nhọc lòng.”

Căn hộ khu trường học mà hiện tại Khương gia ở chỉ có năm mươi mấy mét vuông, một nhà 3 người ở thì thôi cũng miễn miễn cưỡng cưỡng, chỉ là vì bước ra cửa chính là trường của ba mẹ Khương, tiện cho bọn họ đi làm nên vẫn luôn không dọn đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp