Thì ra thân phận tiểu nhị lại tốt như vậy. Nàng ăn mặc đơn bạc, quỳ gối trong mưa khóc nửa ngày, nhân gia trực tiếp nghiền áp qua người nàng.
Nàng biến thành tiểu nhị, chỉ bưng chậu nước, rót ly trà, đối phương liền thưởng cho nàng một khối vàng!
Hắn thật đúng là người kỳ quái...
Thiên Đạo nhìn nàng thành công tiếp cận Bách Lý Kiêu, liền cảm thấy hứng thú với phương pháp này của nàng, nhưng vẫn có chút khó hiểu:
- Hắn không phải đoạn tụ, dùng thân phận nam thân tiếp cận hắn, được không?
Tô Mã đem vàng thu hồi trong lòng, trịnh trọng nói:
- Đương nhiên không được. Ngươi biết nam nhân không thể ngăn cản cái gì không?
- Tiền tài, hoặc là sắc đẹp?
- Đó chính là thói quen.
Tô Mã lấy khăn lau nước trên tay.
Nhìn đầu ngón tay phấn nộn, nheo mắt:
- Bọn họ đối với đồ vật nhìn quen thuộc mà lại xa lạ, luôn ngăn cản không được. Một thứ mà hắn quen thuộc nhất lại bị bao vây tân xác khác, loại này mang theo hơi thở quen thuộc rồi lại cảm quan mới mẻ, mới có thể chọc trúng sự tò mò của bọn họ. Cho nên hiện tại ta muốn tận lực lung lạc hắn, lại tìm một cơ hội đem tân hình tượng hiện ra trước mặt hắn, hắn nhất định sẽ động tâm.
Đối với loại này hình chuyên nghiệp công lược thế này, Thiên Đạo vẫn không hiểu lắm, nhưng có thể nghe ra tinh diệu. Vì thế lại khen:
- Diệu thay, diệu thay!
Tô Mã vui vẻ nhận lấy khích lệ.
Nữ giả nam trang, màn ảnh đánh sâu vào trí óc chính là nữ tử buông rơi tóc dài như thác nước, rõ ràng vừa rồi là thân thể bằng phẳng, hiện giờ lại trộn lẫn hương thơm nữ tử, rất liêu nhân.
Chỉ là nàng còn chưa nghĩ ra phương thức để thẳng thắn bộ lộ thân phận với đối phương, nên tìm một thời cơ tốt khiến đối phương kinh diễm.
Nghĩ đến cũng không hợp ý, vừa rồi còn ở trong phòng giả mù sa mưa hầu hạ nhân gia, há mồm kêu "Công tử", quay đầu liền cỡi...... Không đúng, là muốn nhân gia cỡi y phục của nàng...
Đại Sơn nhìn nàng đứng ở cửa không nói lời nào, ánh mắt cũng hoảng hốt lên, vội vàng hỏi:
- Tiểu Trác Tử, ngươi ngẩn người làm gì?
Tô Mã lấy lại tinh thần, nàng nhìn Đại Sơn đang lo sợ, vì thế vỗ vỗ ngực hắn:
- Yên tâm, ta thu phục.
- Thu phục?
Đại Sơn có chút hồ nghi, một tiểu nhị lại dễ dàng thu phục vị công tử kia? Dễ dàng như vậy?
Tô Mã nói:
- Ngươi yên tâm, hắn sẽ không nhớ tới chuyện này, chưởng quầy cũng sẽ không khấu bạc của ngươi.
Đại Sơn bán tín bán nghi. Tô Mã cũng không giải thích nhiều, nàng nhìn thấy Tiểu Đắng Tử xách theo thùng nước từ cách vách ra tới, mở cửa liền có hơi nước bay ra.
- Có khách nhân muốn tắm rửa? Sao lại dùng nhiều nước nóng đến vậy?
Tiểu Đắng Tử tháo mũ xoa xoa mồ hôi trên cổ:
- Không còn cách nào. Hôm nay nước hơi nóng.
Hắn vừa mới dứt lời, liền nhìn thấy Tô Mã mà nhìn hắn chằm chằm.
- Như, như thế nào?
Tiểu Đắng Tử đỏ mặt. Tô Mã nhìn thùng nước, cười ý vị.
Sương trắng cuồn cuộn, tiếng nước róc rách, đúng là thời cơ tốt...
Tiểu Đắng Tử nhìn nàng cười rất kỳ quái, giống như hắn đi ngang qua Uyên Hồng Đường nhìn thấy tú bà cười với hắn, cả người không được tự nhiên.
Tô Mã kéo hắn sang một bên, trịnh trọng chỉ vào phòng chữ Thiên đệ nhất:
- Về sau phòng này dùng nước nóng tắm đều do ta đun, cho dù chủ nhân phòng này sai người đi tìm ngươi, thì ngươi cũng phải nói cho ta biết, biết không?
Tiểu Đắng Tử khó hiểu nhìn nàng:
- Vì sao?
Tô Mã "À" một tiếng, từ trong lòng ngực móc ra một thỏi vàng, lắc lư trước mặt Tiểu Đắng Tử
- Thấy không, vị công tử ở bên trong vừa cho ta.
- Cho ngươi?
Tiểu Đắng Tử có chút không tin.
- Nếu không phải, thì ta moi ở đâu ra thỏi vàng lớn như vậy?
Tô Mã cất thỏi vàng vào trong lòng, lại gọi Đại Sơn tới:
- Công tử trong phòng này nhìn ta lớn lên đáng yêu, cơ linh hoạt bát, cho nên chỉ định ta hầu hạ hắn. Về sau các ngươi không thể tranh với ta.
Này đương nhiên là nàng nói bừa.
Trên thực tế Bách Lý Kiêu tâm huyết dâng trào mới thưởng nàng một thỏi vàng, hắn cũng không thiếu vàng, cũng không chỉ danh nói họ kêu nàng phục vụ.
Nhưng đâu ai biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, dù sao vàng cũng là hắn cho, nói như thế nào còn không phải tùy vào miệng lưỡi của nàng.
Muốn công lược điều cơ bản nhất chính là phải chế tạo thời gian ở chung, đây là phương pháp ấu trĩ, cũng là phương pháp nhanh nhất.
Vì an ổn "quân tâm", nàng bảo đảm:
- Các ngươi yên tâm, ta có chỗ lợi cũng không quên các ngươi.
Tiểu Đắng Tử chưa nói gì, vẻ mặt Đại Sơn đẹp hơn một chút.
Trở lại phòng ngủ, Tô Mã đem thỏi vàng kia cẩn thận bỏ vào hà bao của mình, nằm ở trên giường thở dài một hơi.
Chỉ cùng Bách Lý Kiêu nói hai ba câu, lại tiêu phí vô số tâm lực.
Nội dung, biểu tình, khoảng cách phải nắm giữ vừa vặn, đối phương nhìn thì lạnh băng đạm mạc, thật ra rất hung tàn vô tình, nếu không cẩn thận đầu sẽ rơi xuống đất, cho nên nàng không thể lơ là.
Lần trước thất bại còn không phải là vì.....
Tô Mã "hừ" một tiếng, bực bội trở mình. Đến giờ nàng vẫn không nghĩ thất bại là do nàng sai lầm, chỉ tại Bách Lý Kiêu quá hung tàn mà thôi.
Lần này nàng đã chuẩn bị cẩn thận, nàng nhất định sẽ bắt được đối phương.
Ngoài cửa sổ ánh nắng ấm áp, có một con chim nhỏ nhảy nhót trước cửa sổ. Tô Mã nhìn rất vui tai vui mắt, liền nghe nó phát ra thanh âm già nua:
- Ngươi định ở lúc tắm gội lỏa lồ thân phận? Biện pháp này...Đồi phong bại tục, bất nhã.
Tô Mã ngồi dậy:
- Có gì nhã bất nhã, ngươi còn bắt ta đi câu dẫn hắn, còn muốn ta chơi lịch sự nhã nhặn, huống chi ngươi biết cái gì gọi là ái muội sao?
- Như thế nào là ái muội?
Nàng cầm trái cây trên bàn bỏ vào miệng:
- Ta từng nói, công lược chỉ vì xây dựng xúc động lơ đãng. Nhưng trước khi "lơ đãng", thiên thời địa lợi nhân hoà thiếu một thứ cũng không được. Giữa nam nữ sự khác biệt lớn nhất chính là thân thể, lúc hắn không kịp phòng vệ, thả lỏng lỏa lồ thân phận, có thể khiến hắn kinh ngạc nhất, ái muội nhất. Nam nhân cứ ngộ nhận tim đập nhanh là tâm động, ta lại thêm một mồi lửa, chuyện này sẽ nước chảy thành sông.
Chim nhỏ gật đầu:
- Thụ giáo.
Tô Mã ném hột trái cây vào người nó, cười ác liệt:
- Trẻ nhỏ dễ dạy, thưởng ngươi.
Chim nhỏ vẫy cánh, giận dữ bay đi.
Làn này Tô Mã hạ quyết tâm công lược, phải từ từ mưu tính mới có thể vững vàng.
Buổi sáng, nàng cẩn trọng cho hai con ngựa ăn cỏ.
Cung thúc đi xe mệt nhọc, xương cốt mỏi mệt nằm trong khách điếm nghỉ ngơi mấy ngày, lúc này đã khỏe mới đi lại đây.
Lúc Tô Mã đang cho Truy Thiên, Trục Địa ăn cỏ khô, Cung thúc chắp tay sau lưng đi tới.
Tô Mã rất cung kính Cung thúc, trước giờ nàng rất ít cung kính ai.
Trước kia làm nhiệm vụ công lược, mặc kệ là tuyệt thế thần y hay là anh hùng cái thế, ở trong mắt nàng chỉ là một công cụ.
Nhưng Cung thúc không giống vậy. Hắn là một người bình thường có hỉ nộ ái ố.
Hắn không vĩ đại, cũng không tà ác.