Tô Mã quay người lại, Đại Sơn nhìn sau lưng nàng có một cọng rơm, vì thế nói:
- Tiểu Trác Tử, ngươi.....
Tô Mã quay đầu lại, "suỵt" một tiếng:
- Không được nói chuyện.
Ánh nắng từ cửa sổ chiếu rọi gương mặt của nàng, khóe miệng khẽ nhếch, tư thế linh động.
Đại Sơn nhìn ngây người, Tô Mã quay đầu lại, đứng ở trước cửa. Trong lòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Thiên Đạo hỏi:
- Ngươi không sợ hắn.
- Đã chết một lần, còn sợ cái gì.
Nói xong, nàng bưng nước, hô lớn một tiếng:
- Công tử, chưởng quầy sai ta mang nước rửa mặt cho người.
Nói xong, cũng mặc kệ đối phương đáp ứng hay không đáp ứng, liền đẩy cửa đi vào.
…
Tô Mã đẩy cửa đi vào.
Nàng không dám ngẩng đầu, nhưng luôn cảm nhận hơi thở thuộc về Bách Lý Kiêu.
Căn phòng này là phòng chữ Thiên đệ nhất, là phòng tốt nhất trong khách điếm này, phòng này chưởng quầy vẫn luôn đóng chặt cửa.
Vì nhìn thấy xe ngựa của Bách Lý Kiêu, liền sai người quét tước đón khách nhập môn.
Cho nên, trong phòng này vẫn luôn tồn tại tạp vị trầm mộc( gỗ mốc) cùng tro bụi.
Hiện giờ, lại có một hương vị đàn hương. Tô Mã nhớ ra, loại hương vị này nàng từng ngửi thấy trong xe ngựa của hắn.
Có lẽ là nàng tiến vào quá đột ngột, Bách Lý Kiêu khó phản ánh, chỉ nhìn nàng không nói lời nào.
Tô Mã cảm thụ ánh mắt lạnh băng, khiến người không rét mà run. Nàng bưng chậu nước, đi một đường tới bồn giá, dọc theo đường đi đầu luôn cúi thấp.
Nàng nhớ rõ người này cách đây mấy ngày ở trong quán trà, chỉ phất tay một cái thu hoạch bảy sinh mệnh.
Người này giết người không chớp mắt, không hề dự liệu, giống như tùy ý.
Cũng không biết nàng đi đến trước bàn hay là sau ghế, đảo mắt một cái đầu rơi xuống đất.
Nàng hít sâu một hơi, đem chậu rửa mặt vững vàng đặt trên giá, liếc nhìn ra ngoài, Đại Sơn sửng sốt, nghiêng ngả lảo đảo xách theo ấm trà tiến vào.
Tô Mã tiếp nhận ấm trà, nhanh chóng rót trà, thanh hương lượn lờ trong không khí.
Nàng khom lưng nói:
- Công tử, ngựa đã cho ăn, nước cũng đã chuẩn bị tốt. Người hãy nghỉ ngơi.
Này vừa cong eo, cọng cỏ trên lưng từ từ rơi xuống, dưới ánh mặt trời lóe quang cọng cỏ khô.
Nước trà phiêu đãng, lá trà xanh non, là loại trà tốt nhất, Trong bồn nước nhiệt khí không nóng không lạnh, rất vừa vặn.
Nếu muốn để lại ấn tượng sâu sắc ở lần đầu tiên gặp mặt, không chỉ có tướng mạo xuất chúng, phải xem ngươi hành động có vừa lòng hắn hay không.
Tô Mã làm một loạt động tác nước chảy mây trôi, không có nửa câu vô nghĩa, không phát ra nửa điểm dư thừa.
Dù là ai cũng không thể chỉ ra nửa điểm sai lầm.
Nàng biết Bách Lý Kiêu thích yên tĩnh, cũng biết công lược người này tốt quá hoá ung, hôm nay coi như mở màn gặp mặt, thức thời chạy lấy người mới là lẽ phải.
Vì thế nàng vội rời đi.
Chỉ là lúc quay đầu lại vẫn không nhịn được mà nhìn thoáng qua.
Nhìn về phía bàn, không có người.
Nàng sửng sốt, tầm mắt dừng lại, hướng về phía trước, ngay cửa sổ liền nhìn thấy đối phương.
Hắn ngồi ngay ngắn vận công ở bên cửa sổ, ngồi xếp bằng, cổ áo đan xen, vạt áo giãn ra, giữa mày mang theo kiều diễm cấm dục.
Trên đầu gối hình như có huyết sắc.
Ấm dương ấm áp, lông mi rũ xuống che nhiễm nhan sắc, sắc môi cũng sâu vài phần. Trong hơi nước lượn lờ, bộc lộ ra nhân khí.
Người này giống như đi đến đâu cũng là bộ dạng đoan chính cầm cẩn, như một gốc cây vô hình băng tuyết.
Nghĩ này cũng khó trách. Bách Lý Kiêu từ nhỏ bị phụ thân giáo chủ Ma giáo biến thái cột vào cột đá ở Vô Thượng Phong tiếp nhận gió thổi mưa xối, dù bị sét đánh vũ đánh vào đầu gối cũng không thể cong hạ nửa phần, nếu không liền phải chịu ba mươi tiên hình.( hình phạt quất roi)
Vô Thượng Phong thân là Ma giáo, từ trước đến nay tập hợp nhiều ác nhân trên giang hồ không chuyện ác nào không làm, đối phó ác nhân tầm thường loại trừng phạt bình thường sao có thể kinh sợ? Vì vậy hình pháp vô cùng tàn nhẫn.
Tiên hình là hình phạt thân thể nặng nhất, mọi người nghe thấy tiếng sẽ sợ vỡ mật.
Ác tặc chỉ chịu mười tiên đã đau đến nổi lăn lộn đầy đất, đừng nói lúc đó Bách Lý Kiêu chỉ là thiếu niên.
Mỗi lần chịu tiên hình, đau đến mặt không còn chút máu, cả người co rút, Dù vậy, hắn cũng chưa từng xin tha.
Hiện tại nghĩ đến, hắn có thể bình an sống sót, dưỡng thành tính cách lạnh nhạt như vậy, cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh.
Thấy bản thân hoảng hốt quá lâu, Tô Mã liền lấy lại tinh thần.
Bách Lý Kiêu cũng không để ý nàng thất thần.
Hắn chỉ hơi nâng mắt liếc nhìn nàng một cái, sau đó khép lại hàng mi dài. Giống như trừ vận công, không có gì có thể khiến hắn phân tâm.
Tô Mã không biết là thất vọng hay là thả lỏng mà thở phào một hơi.
Hiện tại nàng chỉ là một tiểu nhị bình thường, dù lớn lên mặt mày sáng sủa, đối phương cũng sẽ không vì nhìn thấy nàng mà khuynh tâm.
Chỉ là lần này hắn không hề phản ứng, lại là phản ứng tốt nhất. Ít nhất không có đuổi ra ngoài như Đại Sơn.
Nơi đây không nên ở lâu, nàng vội mở cửa.
Chỉ là tay mới vừa đặt ở chốt cài cửa...
- Khoan đã.
Thanh âm lạnh băng trầm thấp.
Đối phương lại gọi nàng lại, chẳng lẽ nàng lại lộ ra sơ hở? Không, không có khả năng.
Nàng biểu diễn tích thủy bất lậu( 1 giọt nước cũng k lọt), khoảng cách cũng nắm giữ vừa vặn, cũng không khiến đối phương cảm thấy nàng có ý tiếp cận, hắn không thể nhìn ra sơ hở.
Vì sao lại gọi nàng lại?
Nàng thay đổi suy nghĩ rất nhanh, nhớ tới tử trạng có chút không được tự nhiên. Dù vậy nàng vẫn cười rất tự nhiên, nhanh chóng xoay người:
- Công tử, ngươi còn cần...
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy kim quang ở trong không trung xẹt qua đường cong bay thẳng về phía nàng, ánh sáng kia vô cùng loá mắt, Tô Mã lại nhớ tới bảy người bị bạch quang rớt đầu vào ba ngày trước.
Nàng theo bản năng nhắm mắt lại.
Sau một lúc lâu, cũng không cảm nhận được đau đớn. Nàng thử mở mắt ra, "lộc cộc" một tiếng, một khối kim sắc rớt vào tay nàng.
Đó là một khối kim ngân.
- Thưởng ngươi.
Chỉ có hai chữ, lại không nói thêm gì khác.
Tô Mã hơi trừng mắt to, này, này lại là tiền thưởng?
Bách Lý Kiêu thưởng cho nàng?
Nàng kinh ngạc.
Thiên Đạo cũng hơi kinh ngạc:
- Biện pháp này cũng được.
Tô Mã nhìn đối phương, hắn đã tịnh tâm vận công, vẻ mặt không hề dao động, giống như tùy ý cho người khác một cục kẹo.
Nhưng này đối với Tô Mã mà nói đã là tiến bộ rất lớn. Ít nhất hắn cũng không có dùng vàng đập chết nàng, là nàng đã cám ơn trời đất.
Ra cửa, nàng vẫn còn thất thần. Nàng không ngờ Bách Lý Kiêu sẽ thưởng vàng.