Không kịp đoán xem người nọ đang ẩn nấp ở nơi nào, Đới Nguyên ngay cả quần cũng chưa kịp mặc, bỏ lại lão bản đang kinh ngạc, phá cửa sổ đào tẩu.
Hắn nhanh, Bách Lý Kiêu càng nhanh.
Thân ảnh giống như quỷ mị liền đuổi theo.
Đới Nguyên sợ tới mức khóe mắt muốn nứt ra, nhưng hắn có khinh công không ai có thể lại, nháy mắt chạy vào trong bóng đêm.
Bách Lý Kiêu rút ra giấy phiến, nội công vứt ra một đạo kình khí.
Cho dù không nhìn thấy thân ảnh của Đới Nguyên, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng hắn thảm thiết đau đớn gào thét.
Một lát sau, Diệp Minh dẫn theo Từ Tư Tư đuổi theo tới đây.
Tuy Đới Nguyên không có dựa theo cốt truyện đi gặp hoa khôi, nhưng Từ Tư Tư cùng Diệp Minh dựa theo cốt truyện vào phòng cách vách.
Tuy hai người không nghe hoa khôi cùng Đới Nguyên y y a a, nhưng trong phòng khác, lời nói dí dỏm mặt đỏ tim đập cũng không thiếu.
Hai người cảm tình có biến. Diệp Minh vừa định mang nàng ra ngoài, liền nhận thấy thanh lâu này không thích hợp, tuy khách nhân đông đảo, nhưng phần lớn bước chân đều vững vàng, mắt lộ ra tinh quang, hắn đại khái mới đảo mắt liền kinh hãi, nơi này hơn phân nửa đều là người giang hồ!
Hắn không muốn để Từ Tư Tư mạo hiểm, vì thế dặn nàng ở trong phòng đợi, còn hắn đi tìm hiểu tình huống.
Nhưng hắn đã quên Từ Tư Tư là người không chịu ngồi yên, nhìn hắn thần bí như thế sao có thể an tâm ngồi đợi, vì thế cũng trộm đi theo.
Trong thanh lâu ngư long hỗn tạp, nàng lớn lên không yêu diễm bằng nữ tử trong lâu, nhưng rất kiều tiếu, liền bị khách nhân uống say coi là người của Uyên Hồng Đường nên tùy ý đùa giỡn.
Mà khách nhân kia cũng không phải là người tầm thường, hắn chính là nhị trưởng lão của Hồ Dương môn, Từ Tư Tư tức giận nhưng đánh không lại, đành phải hô gọi Diệp Minh cứu mạng.
Kết quả có thể nghĩ, rút dây động rừng.
Hai người chật vật chạy tới, không ngờ lại thấy Bách Lý Kiêu.
Diệp Minh nhìn Bách Lý Kiêu mặc một thân hắc y, trường thân ngọc lập, không nói một lời, đột nhiên sửng sốt:
- Bạch huynh, chẳng lẽ vừa rồi ngươi truy chính là...
Bách Lý Kiêu nói:
- Đới Nguyên.
Diệp Minh đầu tiên là vui sướng, tiếp theo lại nghĩ tới gì đó, tiếc nuối thở dài:
- Xem ra là rút dây động rừng.
Hắn biết Đới Nguyên khinh công cao siêu ra sao, ngụy trang cao minh thế nào, lần này bắt không được hắn để hắn chạy thoát, hắn sẽ càng thêm cẩn thận, như vậy về sau càng khó bắt...
Càng khiến cho Diệp Minh để ý chính là...Bách Lý Kiêu võ công lại cao như vậy.
Vừa rồi hắn từ xa nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy lưỡng đạo thân ảnh( 2 bóng người), bóng đêm tối sầm, Bách Lý Kiêu đi theo sau Đới Nguyên, không hề bị bỏ lại.
Thấy đối phương muốn chạy trốn, vứt ra nhất chiêu cũng vừa nhanh vừa chuẩn, so với hắn dùng kiếm còn muốn sắc bén hơn, thật sự khiến người ta hổ thẹn không bằng.
- Bạch huynh, vừa rồi ngươi dùng chiêu thức gì, sắc bén như thế?
Đối với chiêu thức võ công, Diệp Minh hứng thú trí bừng bừng. Hắn từ nhỏ lớn lên ở Liệt Hỏa sơn trang. Phụ thân đã lão còn có tử, mẫu thân thiện giải nhân ý, hắn có thể dưỡng thành tính cách tùy ý, cũng là vì có gia cảnh hoàn mỹ.
Vì vậy từ nhỏ hắn đã có không ít bí tịch công pháp cao cấp, có tiền bối đức cao vọng trọng trong võ lâm chỉ đạo, dưỡng hắn thành tính cách si mê võ công, nhưng lại càng thêm không phòng vệ đối với người khác.
Hắn thấy Bách Lý Kiêu ra tay kinh diễm, vì thế bỏ qua ấn tượng về mấy ngày trước, dù đối phương vô cùng “Lạnh nhạt”, cũng không muốn truy cứu bối cảnh của đối phương, tự thân mò tới.
Chỉ là trước giờ Bách Lý Kiêu độc lai độc vãng, mấy ngày trước gặp gỡ nam nữ chủ đã là ngẫu nhiên, chuyện đêm nay tuy hắn không nói, nhưng cũng biết hai tên gia hỏa này là vướng bận, vì thế mấy cái túng nhảy, liền không thấy thân ảnh.
“Ai!” Diệp Minh trơ mắt nhìn hắn biến mất trong bóng đêm, sau một lúc lâu mới hồi thần.
Người này hỏi ba câu cũng không nói, vậy mà đã chạy lấy người?
…
Tô Mã ở trong phòng chỉnh lại y phục, sau đó vỗ vỗ mông bò từ dưới giường ra ngoài.
Tú bà nằm trên giường vẫn còn kinh hồn chưa định, nàng làm lão bản không dưới mười năm, thật vất vả chờ được một tên điểm nàng, cảm xúc mới vừa đi lên cái tên nam nhân chết tiệt kia ngay cả quần cũng không mặc liền bỏ chạy, từ dưới giường còn bay ra một bóng đen.
Nàng còn chưa hòa hoãn tâm tình, lại thấy một tiểu thiếu niên từ dưới giường bò ra, còn làm trò trước mặt nàng, thong thả ung dung phủi tro bụi.
Tú bà tức nghẹn ở ngực, hai người kia nàng bắt không được, chẳng lẽ nàng lại không đối phó được với tên tiểu tử này? Tú bà phủ thêm khăn trải giường, đi tới nắm lỗ tai Tô Mã:
- Ngươi là tiểu tử thúi nào, dám chui dưới giường lão nương.
Tô Mã bị nhéo đến nhe răng nhếch miệng:
- Ai du, đừng nhéo đừng nhéo! Ta là tiểu nhị ở khách điếm Phái Phong. Ta tới đưa điểm tâm!
- Tiểu nhị?
Tú bà nhếch mày liễu:
- Sao ta chưa từng thấy ngươi?
Tô Mã nói:
- Ta mới tới!
Tú bà thu hồi tay, đôi tay khoanh trước ngực, híp mắt nhìn nàng:
- Sao ngươi lại nằm dưới giường ta?
Tô Mã đem chân tướng nói với tú bà, nhưng giấu đoạn liên quan đến Bách Lý Kiêu cùng Đới Nguyên, lời trong lời ngoài đều nói chính mình là vô tội.
Tú bà nhìn nàng lớn lên thảo hỉ, nói chuyện lại ngoan ngoãn, vì thế buông xuống ba phần đề phòng, tú bà trên dưới đánh giá Tô Mã, nhìn nàng khóe mắt đỏ lên, trên trán còn đọng mồ hôi, tuy vẻ mặt tươi cười lấy lòng, nhưng đáy mắt trong suốt, ý cười giống như xuân thủy.
Tú bà tiến tới nâng cằm Tô Mã lên:
- Thật đáng tiếc, nếu là thân nữ nhi, không biết sẽ mê đảo bao nhiêu nam nhân.
Tô Mã nghĩ, nàng thật đúng là thân nữ nhi, đáng tiếc nàng chỉ nghĩ mê đảo một mình Bách Lý Kiêu.
Nàng cười hắc hắc:
- Đừng nói giỡn.
Rời khỏi Uyên Hồng Đường, Tô Mã nhìn đường lớn hoang vắng rét lạnh, thân thể run lập cập.
Bách Lý Kiêu đuổi theo Đới Nguyên, hiện tại nàng chỉ có thể tự hồi...
- Bạch công tử?
Tô Mã không thể tin vào hai mắt của mình, nàng xoa xoa đôi mắt, lại bước nhanh đi lên trước, lúc này mới xác nhận, đứng ở phía trước, xác thật là Bách Lý Kiêu!
Hắn đứng ở chỗ này là tìm Đới Nguyên hay là...... Chờ nàng?
Nàng thử đi lên mấy bước, lại thấy hắn hơi hơi quay đầu, tựa hồ muốn nàng đuổi kịp.
Tô Mã vui vẻ trong lòng, lập tức chạy qua.
- Công tử, người chờ ta sao?
Bách Lý Kiêu nhìn nàng, vẫn không nói chuyện. Nghĩ nghĩ, lại gật đầu một cái.
Tô Mã vui mừng quá đỗi, nàng đi theo sau hắn, cảm thụ gió lạnh từ từ thở một hơi dài.
Xem ra tối nay vẫn có chút tiến bộ, ít nhất đối phương nguyện ý đáp lại nàng, công lược sắp thành công.
Nàng gắt gao đi theo đối phương, nhìn cổ tay áo của hắn nhiễm huyết, trên người còn mang theo hơi thở sát khí.
Nội tâm vừa động, nàng nhỏ giọng nói:
- Công tử, trên người ô uế, người có muốn hồi khách điếm thanh tẩy?