Nàng có phải giả trang thuần khiết quá đạt? Nếu hắn xem nàng như tiểu hài tử, lát nữa nàng biết công lược thế nào?
Có lẽ là không có thị lực, nên cảm quan càng thêm nhạy bén.
Tô Mã nghe nam nhân kia thở hổn hển:
- Tiểu bánh bao kia nói rất đúng, bọc càng kín mít càng đủ vị.
Nữ nhân hờn dỗi đấm nhẹ bả vai hắn:
- Trước khi lão nương lên làm lão bản của Uyên Hồng Đường, cũng là hoa khôi nổi danh khắp Phái Thành này.
Lúc này nàng mới hiểu, thì ra nàng tiến vào gian phòng của tú bà, trách không được nhiều hoa thắm liễu xanh, nhưng người nam nhân này là ai, đáng giá để Bách Lý Kiêu nửa đêm còn nghe lén góc tường?
Tô Mã cũng không ngu dốt, nàng nhớ tới nguyên tác, lại nghĩ đến tính cách của Bách Lý Kiêu, một kết quả miêu tả sinh động...nam nhân trên giường này chính là Đới Nguyên!
Trừ thần kiếm, không có gì đáng giá để Bách Lý Kiêu hao tâm tốn sức. Hiện giờ hắn ẩn nấp ở chỗ này, là vì muốn tìm hiểu nơi cất giấu thần kiếm.
Chỉ là lúc này không phải Đới Nguyên nên ở trên giường của hoa khôi sao? Sao lại ở nơi này, chẳng lẽ hắn thật sự muốn thay đổi khẩu vị?
Nàng hoảng hốt cảm thấy, một màn này vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Này còn không phải là tình tiết ở trong nguyên tác giúp nam nữ chủ ở Uyên Hồng Đường phát sinh tình cảm?
Từ Tư Tư không cẩn thận đi đến cách vách, Diệp Minh đuổi theo, hai người núp ở góc tường nghe lén nửa canh giờ, bị tiếng rên rỉ của Đới Nguyên cùng hoa khôi khiến cho chân tay luống cuống, cả người nóng lên.
Vì vậy cảm tình mới nhanh tiến triển.
Sao tình tiết này lại đổi thành nàng cùng Bách Lý Kiêu?
Đới Nguyên ở trên đầu bọn họ, ván giường hơi hơi chấn động, có lẽ vì không muốn bị phát hiện, Bách Lý Kiêu hô hấp càng thêm cẩn thận, đã tiếp cận với vô.( không)
Hắn đem thân thể ép tới càng thấp. Giống như một con liệp báo trước khi săn mồi nằm phục người xuống, nhưng Tô Mã còn ở dưới thân hắn, hắn đè thấp thân thể, là nàng cùng hắn kề sát đo ngực.
Bọn họ quá thân cận.
Hắn hơi trầm ngực, rất lâu mới phập phồng một chút, đè nặng lên ngực của nàng đang không ngừng phập phồng, trái tim giống như chỉ cách một tầng lá mỏng, theo tần suất nhảy lên.
Ở trong bóng tối, nàng còn có thể cảm nhận đầu ngón tay của hắn khẽ run.
Hơi hơi động, là có thể cảm nhận được gò má của hắn, giống như khê trung lãnh ngọc, dính chi hoạt lạnh.
Kiên trì lâu lắm, cổ tay áo của đối phương rớt xuống, hương vị mãn lãnh. Giống như lạc anh che trong tuyết trắng, lạnh lẽo mang theo thanh hương như có như không, lúc muốn ngửi lại biến mất không thấy.
Nàng trộm đẩy tay áo của đối phương, muốn há mồm hô hấp lại ngại Đới Nguyên đang ở trên giường, không dám dùng sức quá nhiều.
Thanh âm trên giường dừng lại, Đới Nguyên đột nhiên hỏi:
- Sao ta lại ngửi được một cổ mùi hương?
Nữ nhân cười nhũng nịu:
- Tuy ta không tiếp khách đã lâu. Nhưng mỗi ngày đều dùng cánh hoa tắm gội.
Đới Nguyên hừ một tiếng:
- Nhưng không phải là hương vị này...
- Đêm đẹp nhưng ngắn, người để ý cái này làm gì a...
Hai người lại trêu đùa lăn cùng một chỗ.
Nhưng chỉ có Tô Mã đang ở dưới giường mới biết vì sao.
Nàng gắt gao che ngực, sống không còn gì luyến tiếc.
Khi nàng ra mồ hôi, liền ra mùi hương câu dẫn người, mùi hương của cơ thể chính là xuân dược tốt nhất, liêu nhân vô hình.
Nhưng điều này không phải là nàng muốn ngay lúc này câu dẫn Bách Lý Kiêu!
Nơi này là thanh lâu, ở dưới giường của tú bà, chẳng lẽ muốn nàng ở ngay lúc này thoát y, lộ ra vai ngọc nói cho đối phương biết nàng thật ra là thân nữ nhi?
Điều này cũng không có gì đáng nói!
Điều khiến người ta vô ngữ chính là, vừa rồi giãy giụa đai lưng của nàng đang trong quá trình...Buông lỏng.
Chỉ cần Bách Lý Kiêu nhẹ nhàng chuyển động, là có thể biết nàng có gì khác nam tử...
Tô Mã: Thiên muốn nàng vong.
Hiện tại nàng chỉ có thể hy vọng đối phương không rõ khái niệm nam nữ, không có khái niệm về thân thể nữ tử, sẽ không phát hiện nàng khác thường.
Nàng gom lại y phục, tránh bàn tay của hắn, cẩn thận quan sát hắn.
May là đối phương chỉ chuyên tâm nhìn về phía trước, vẻ mặt không hề dao động.
Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đẩy đẩy cánh tay của hắn.
Bách Lý Kiêu không động đậy, liếc nhìn nàng một cái, sau đó ngẩng đầu lên.
- Như, như thế nào?
Tô Mã tâm tư linh hoạt, nàng cảm nhận được, tuy đối phương không biểu hiện ra ngoài, nhưng ngẩng đầu động tác có chút..... Hốt hoảng?
Bách Lý Kiêu không nói.
Lúc này nàng rất ghét tính tình của đối phương, có chuyện gì cũng không nói, miệng kín như bưng.
Nàng lại không biết, vừa rồi nàng bị nghẹn đến mức sắc mặt đỏ lên, trên trán thấy mồ hôi, hé miệng hô hấp.
Có lẽ vì thân thể hai người đan xen, cổ áo của nàng buông lỏng một chút, màu da thịt trắng nõn nhiễm màu hồng phấn.
Giống như một khối bánh ngọt, bị giấy vàng bao quanh, tản ra mùi hương ngọt ngào.
Lần đầu Bách Lý Kiêu ăn điểm tâm, là lúc nhũ mẫu vẫn còn sống.
Trên Vô Thượng Phong trừ hắn ra không còn đứa bé nào khác, phụ thân cũng không vì hắn mà phá lệ ưu đãi.
Từ nhỏ, hắn chưa từng ăn đồ ngọt.
Sau đó nhũ mẫu tự làm cho hắn một phần bánh đường, hắn quý trọng phủng trong tay, cẩn thận ngửi ngửi, cẩn thận bỏ vào trong miệng.
Nhưng chiếc bánh kia mới dính lên khóe miệng, đã bị phụ thân tát rơi xuống mặt đất, rơi vào nước bùn, không còn hình dáng.
Từ đó về sau, hắn không bao giờ ăn điểm tâm ngọt. Tình nguyện mua tới, để đó, nhìn, tuyệt đối không ăn.
Hắn trước giờ vẫn cho rằng, vì hắn chưa từng ăn chiếc bánh ngọt kia, cho nên nhất định chiếc bánh đó là mỹ vị nhất.
Nhưng hiện tại, hắn giống như nghe thấy mùi vị này.
Giống như tuyết trắng hóa sương, ngọt mà không nị, rồi lại ngọt đi vào lòng người.
Nhưng cổ hương vị này không phải xuất phát từ trên giường, cũng không phải từ đóa hoa rơi trên mặt đất kia, mà là...
Hắn rũ hàng mi, đáy mắt mãnh liệt nháy mắt bị thu hồi.
Ngoài cửa có nam nhân cùng nữ nhân từng trận trêu đùa, trong phòng có Đới Nguyên cùng nữ nhân lăn lộn một chỗ.
Bách Lý Kiêu nắm chặt giấy phiến. nhấc tay trái chống ở mép giường, ánh mắt như điện.
Tô Mã biết hắn muốn xuống tay, vì thế vội vàng che miệng, tận lực không cho bản thân phát ra thanh âm.
Trên giường, Đới Nguyên còn bận trêu đùa:
- Bọn ngốc tử kia, nghĩ là có thể bắt được gia, bọn họ không nghĩ tới, lão tử đang cưỡi trên người ngươi.
Nữ nhân hờn dỗi một câu:
- Nói gì đâu không à.
Bách Lý Kiêu nhíu mắt, muốn nhảy ra, nhưng mũi chân vừa muốn phát lực, liền nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng thét chói tai:
- Diệp Minh! Cứu mạng!
Một tiếng kêu sợ hãi này lập tức đánh vỡ dối trá ngợp trong vàng son, ngoài cửa vang lên tiếng binh khí rút ra vù vù:
- Sao lại thế này? Ai đang kêu?
- Có phải nhìn thấy Đới Nguyên?
- Đới Nguyên? Đới Nguyên ở đâu?
Lúc này Đới Nguyên đang nằm trên người tú bà. Hắn còn đang dào dạt đắc ý, đám người kia có chết cũng không thể nghĩ hắn sẽ nằm trên giường lão bản Uyên Hồng Đường, vốn định ở lâu một lát, nhưng nhiều năm ở trong ánh đao mưa kiếm, khiến hắn giật mình theo bản năng.
Hắn có thể cảm nhận vừa rồi trong phòng này có một cổ sát khí, sát khí này quá mức lạnh lẽo, nếu không phải tiểu nha đầu bên ngoài kêu lên, thì hiện tại hắn có khả năng sẽ mất đi một cánh tay.