Ở những ngày so chiêu, hắn thầm hận, nếu hắn không có đôi mắt thì tốt rồi, như vậy hắn sẽ không có nhược điểm, hắn sẽ không có gì phải lo lắng mà ra chiêu.
Trước ngày Bách Lý Kiêu thành niên, ác đồ kia đỏ đôi mắt, đôi tay khô gầy duỗi tới hốc mắt của hắn:
- Lão tử muốn ăn đôi mắt này.
Bạch quang xoẹt qua, huyết quang xuất hiện.
Bách Lý Kiêu móc đôi mắt của hắn ta, ném xuống đất, Trục Địa “Bộp” đạp vỡ.
Một đôi mắt khiến người điên cuồng như thế, lại giống như giếng cổ sâu thẳm, hơi hơi rũ xuống nhìn nàng, hắn vẫn không nói, không nói một câu.
Tiểu Trác Tử chửi thầm một tiếng:
"Chắc là ngại thừa nhận...Nam nhân thúi!"
Nàng "khụ" một tiếng, nói:
- Công tử, kiến thức quá ít.
Nàng đứng lên, giống như tiên sinh dạy học vô cùng nghiêm túc:
- Nữ nhân thật sự quyến rũ a, không phải õng ẹo tạo dáng, cũng không phải kiều nhu làm ra vẻ. Mà là trong xương cốt lộ ra mị ý. Giống như thược dược phù sa, lạc anh sương tuyết, dù bọc một tầng trắng thuần, cũng ngăn không được hương thơm sâu kín.
Nàng xoay người, trịnh trọng nói:
- Nếu yêu thích coi trọng hoa khôi kia, chỉ là loại nam nhân xuẩn.
Bách Lý Kiêu nhìn nàng, trong mắt không hề dao động.
Tiểu Trác Tử thấy hắn không có phản ứng, không thú vị nói:
- Thôi thôi, người cũng chưa nói câu nào, cùng người nói cái này làm gì.
Nàng ôm hộp:
- Công tử, canh giờ không còn sớm. Ta phải đi về.
Bách Lý Kiêu cúi đầu, không có ý lưu nàng, Tiểu Trác Tử đi tới cửa, nhìn dưới lầu rộn ràng nhốn nháo, quay đầu lại cố ý lớn tiếng nói:
- Công tử, bên ngoài quá rối loạn, người cần phải cẩn thận đừng bị những cô nương đó ăn! Tiểu nhân ở khách điếm chuẩn bị nước nóng chờ người trở về.
Nàng vừa dứt lời, dưới lầu liền truyền đến tiếng cười vang:
- Ngươi nào giống tiểu nhị khách điếm, rõ ràng là khổ thủ hàn diêu.( giống như vợ hiền thủ tiết chờ chồng).
Mọi người lại cười, lại không biết Tiểu Trác Tử nói có bao nhiêu “Thật”.
Lúc nàng đi rồi, Bách Lý Kiêu nhìn về phía bàn, Tiểu Trác Tử rơi rớt chút điểm tâm. Điểm tâm này tinh oánh dịch thấu( óng ánh mật đường), nhìn có vẻ ngọt.
Hắn vươn ngón tay, vừa muốn cầm lấy, liền nghe ngoài cửa gõ vang ba tiếng.
Ngoài cửa có người nói:
- Công tử, chưởng quầy hỏi người có muốn thêm trà?
- Ừ.
Hắn thu hồi tay, rũ mắt.
Tiểu nhị khom lưng tiến vào. Có lẽ hàng năm hầu hạ đám người thanh cao kiêu ngạo, nên tiểu nhị trong quán trà này cũng sạch sẽ thật sự, Bách Lý Kiêu bình đạm khép lại hàng mi dài.
- Điểm tâm để lại.
Tiểu nhị gật đầu, đóng cửa lại, đi đến chỗ ngoặt, đột nhiên vẻ mặt có chút kỳ quái. Sau đó, từ bình đạm trở nên âm nhu, hắn nhìn theo bóng dáng của Tiểu Trác Tử, rối rắm nhíu mi:
- Chẳng lẽ lão tử rất xuẩn?
…
Rời khỏi quán trà, Tô Mã không thể thả lỏng tâm tình.
Vì nàng phát hiện Bách Lý Kiêu đúng là đầu gỗ, hắn đối với hình tượng nữ nhân mồ côi không hề để bụng, huống chi là một hoa khôi chỉ có vẻ bề ngoài.
Thân là một đại vai ác, trong mắt hắn chỉ có thần kiếm mà thôi.
Nàng đoán lúc này hắn tới quán trà, không phải vì xem hoa khôi. Mà là vì tìm Đới Nguyên.
Đới Nguyên là người bảo thủ, kiêu ngạo tự phụ. Nhất định sẽ hóa thành người thường ẩn giấu trong đám người xem náo nhiệt.
Người này cho dù bị trọng thương cũng sẽ không quên đi ra ngoài dâm lãng.
Đêm nay, có rất nhiều thế lực bày ra thiên la địa võng bắt giữ Đới Nguyên.
Mà Bách Lý Kiêu, chính là hoàng tước cuối cùng.
Chỉ là cốt truyện quan trọng như vậy sao có thể thiếu nam nữ chủ. Lúc đó ngươi truy ta đuổi khẩn trương vô cùng, có thêm nam nữ chủ gia nhập liền trở nên gà bay chó sủa.
Nữ chủ từ nhỏ lớn lên ở quan gia, không thích bị quy điều trói buộc, bước vào giang hồ, còn nhìn thấy cô nương đẹp nhất trong thành, sao có thể không đi xem náo nhiệt.
Vì thế thừa dịp nhiều người hỗn tạp, ẩn núp ở cách vách góc tường, vừa lúc bị nam chủ đi uống rượu hoa bắt được.
Vì thế hai người ẩn núp trong góc tường, nghe ngóng nửa canh giờ.
Nửa canh giờ này, thân thể hai người giao điệp, ngươi hô ta hấp, ta dựa vào ngực ngươi, ngươi nắm tay áo ta, ta đè nặng đầu tóc ngươi...
Cách vách truyền đến từng trận “Cực lạc hoan âm”, hai người vừa xấu hổ lại vừa thẹn thùng, cuối cùng ái muội mọc lan tràn, không tự giác mà hô hấp dồn dập.
“Thanh lâu” là nơi dơ bẩn nhất, cũng là nơi có thể thông não thanh niên nam nữ ngây thơ.
Hai người đã trải qua một chuyến này, chưa nói tâm ý tương thông, mà cảm tình đã có chất biến hóa.
Chỉ là Từ Tư Tư vẫn còn quá trẻ, thấy Đới Nguyên không thể vững vàng, cầm kiếm xông tới muốn bắt hắn, khiến Đới Nguyên sợ tới mức kéo quần mà chạy.
Tuy đem chuyện này nháo lớn chẳng được gì, nhưng hai người biết một bí mật: mông trái của Đới Nguyên có một vết bớt. Nắm giữ được phần chứng cứ này, ngày hôm sau bọn họ mới thành công bắt được Đới Nguyên từ trong khách điếm.
Đúng, Đới Nguyên đang ở khách điếm. Người này kiêu ngạo vô cùng, đem nơi nguy hiểm nhất vận dụng đến mức tận cùng.
Lượn lờ trước mặt các cao thủ, dùng thực lực trào phúng bọn họ.
Tô Mã ở khách điếm đã nhiều ngày vẫn chưa thấy được nhân vật khả nghi, chứng tỏ người này có năng lực ngụy trang rất cao siêu.
Chỉ là nàng không có hứng thú tham dự trò chơi mèo vờn chuột, cũng không có hứng thú đi thanh lâu xem náo nhiệt. Mục đích của nàng chỉ có một chính là...câu dẫn Bách Lý Kiêu.
Đêm nay, đối phương phong trần mệt mỏi trở về, cần phải tắm nước nóng.
Đêm nay vô cùng quan trọng, ngày mai chính là ngày đi vào trong núi truy tìm Đới Nguyên, nàng không hạ thủ là không được.
Theo nàng quan sát, tuy Bách Lý Kiêu nói không nhiều lắm, nhưng không có ác cảm với nàng.
Lúc này bại lộ thân phận còn hơi sớm, nhưng ở trong núi là lần đầu tiên hắn động tư tâm với Từ Tư Tư. Nếu vào lúc đó mới hạ thủ, thì đã chậm.
Còn không bằng vào đêm nay, cho hắn rơi xuống “Bẫy rập”, gông xiềng tâm hắn, không cho bất luận kẻ nào tiến vào, về sau từ từ bồi dưỡng cảm tình cũng không muộn.
Chạng vạng, đám người xem náo nhiệt dần dần trở về khách điếm, đám người này tuy đi nhìn hoa khôi, nhưng không có tiền tài không thể âu yếm, chỉ đành ngậm ngùi nhớ thương dư vị.
Có người nhìn thấy Tiểu Trác Tử từ bên ngoài trở về, làm việc có thêm sức mạnh, vì thế chế nhạo nàng:
- Tiểu Trác Tử, ngươi đi ra ngoài nhìn thấy cái gì, mà vui vẻ như vậy?
- Còn có thể là cái gì? Hoa khôi mỹ miều! Lão tử nhìn thoáng qua hiện giờ ăn cơm cũng có lực!
Tiểu Trác Tử hừ hừ một tiếng, rõ ràng không định đáp lời.
Có người hỏi nàng:
- Làm sao vậy, không thấy hoa khôi sao?
- Sao có thể, hắn chỉ là tiểu hài tử còn chưa biết sự đời.
Tiểu Trác Tử không muốn chấp nhặt với đám người đại quê mùa này. Nàng hưng phấn đi tới phòng bếp, nói với Đại Sơn:
- Tối nay nấu nước nóng nhiều một chút.
- Lại nhiều?
Đại Sơn nói:
- Nhiêu đây nước là đủ rồi, ngươi còn muốn nhiều nước ấm?
Tô Mã ôm cổ hắn:
- Tối nay ta phải làm chuyện đại sự. Cần phải có thật nhiều thật nhiều nước ấm, ngươi đi nấu đi.
Đại Sơn lại bị mùi hương trên người nàng làm cho ý loạn thần mê, vì thế mơ mơ màng màng gật đầu.
Tô Mã vừa lòng đứng lên.
Chờ nước nóng lên, nàng suy tính thời gian. Bách Lý Kiêu cũng sẽ trở lại. Vì thế xách theo thùng nước đi lên lầu. Mới vừa xách lên lầu hai, chưởng quầy ở dưới kêu lên:
- Tiểu Trác Tử! Ngươi lại đây một chút.
Tô Mã:
- ...