Hiện tại nàng không có hứng thú với cốt truyện, mặc kệ "Hoa khôi" hay là "Cỏ khôi", Bách Lý Kiêu cũng sẽ không yêu diễm...
- Nghe nói nàng kia lớn lên quốc sắc thiên hương, không ai có thể chịu nổi nàng liếc mắt một cái a.
- Lão tử vừa mới nhìn nàng một lần, hiện tại chân còn mềm đây!
- Ta chưa từng thấy ai mỹ mạo như vậy, có nam nhân nào không yêu?
Chưởng quầy xua xua tay:
- Lão phu đã qua tuổi nửa trăm, nhìn làm chi?
Ngoài cửa truyền đến tiếng cười vang:
- Trách không được, ta thấy vị công tử lạnh như băng sương cũng không ở đây, có phải cũng chịu không nổi nên đi nhìn rồi?
Tô Mã:
- ...
Mọi người lại cười vang lên, chưởng quầy cười:
- Người trẻ tuổi.
Hắn quay đầu, nhìn về phía đại đường:
- Cũng may Tiểu Trác Tử còn nhỏ...... Tiểu Trác Tử? Tiểu Trác Tử! Người đâu?
Phái Thành cũng không phải là nơi thành thị phồn hoa, nhưng nhìn lên chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình.
Chim sẻ tuy nhỏ ngũ tạng đều đầy đủ, nơi này có điểm tâm ngon nhất đại lục, cũng có rượu tinh khiết và thơm ngon, càng có cô nương nhất tiếu khuynh thành.
Trên đường người lui tới không dứt.
Chỉ là gần đây có rất nhiều người giang hồ, cho dù nhìn thấy mỹ nhân cũng muốn kẹp đao giấu kiếm, tiếng binh khí va chạm không ngừng bên tai.
Bách Lý Kiêu ngồi trong trà lâu đối diện Uyên Hồng Đường, nhìn chằm chằm bàn trà trên bàn, nghe dưới lầu nhốn nháo, ánh mắt giếng cổ vẫn không gợn sóng.
Hàng mi dài khẽ run, quanh thân yên tĩnh, giống như không khí khô nóng sôi nổi không ảnh hưởng tới hắn.
Lúc này, mặc kệ là người giang hồ hay là quân tử ra vẻ đạo mạo, đều bỏ đi một tầng ngụy trang, ở dưới tầng cũng không khắc chế vẻ mặt, giống như muốn cắn nuốt sắc đẹp vào trong bụng.
Cho dù trên đường ầm ĩ la hét, cho dù trên lầu cao đàm khoát luận, cũng ngăn không được tiếng thở dốc thuộc về dục vọng.
Hắn hơi nhíu mày, nghe dưới lầu truyền đến một thanh âm:
- Lão bản, mang một hộp tân trà bánh.
Thanh âm này giống như một giọt mưa bốc hơi rồi rớt xuống, khiến cả đại sảnh lập tức yên tĩnh.
- Tiểu Trác Tử không phải hôm qua ngươi đã tới rồi sao.
- Không còn cách nào, khách nhân muốn...Phải đi mua.
- Vậy vị khách nhân này cũng thật khó hầu hạ...
Bách Lý Kiêu quay đầu lại, nhìn trà bánh đầy bàn vẫn chưa động vào.
Hắn quay đầu đi, đang muốn tính tiền, liền nghe dưới lầu truyền đến một tiếng thét kinh hãi:
- Bạch công tử! Thì ra người cũng ở chỗ này!
Bách Lý Kiêu cúi đầu, nhìn thấy tiểu nhị đang kinh ngạc nhìn hắn, vẻ mặt không che dấu được kinh hỉ.
Người nọ khẽ nhếch môi, lộ ra hai chiếc răng thỏ trắng tinh, vui vẻ đến khoa trương, đối lập với áp lực ở nơi này.
Tiểu Trác Tử cũng mặc kệ hắn trả lời hay không," cộp cộp cộp" chạy lên lầu, vẻ mặt vui vẻ đầy ý cười hiện ở cửa:
- Người cũng tới xem hoa khôi sao?
Bách Lý Kiêu không nói gì.
Chỉ là Tiểu Trác Tử hầu hạ hắn mấy ngày nay, giống như cũng biết hắn có thói quen ít nói.
Nàng vỗ vỗ cái hộp trong lòng:
- Không phải ta tới xem hoa khôi, ta tới là có việc, chưởng quầy sai ta tới mua trà bánh.
Nói xong, nàng nhớ vừa rồi còn ở dưới lầu chửi thầm khách nhân khó hầu hạ, mặt đỏ lên, nghĩ tới nghĩ lui đành phải giả ngu nói nhảm:
- Người tới xem hoa khôi sao?
Bách Lý Kiêu vẫn không nói lời nào, đột nhiên ở dưới lầu truyền đến tiếng kêu la:
- Tránh ra, tránh ra, hoa khôi tới rồi!
Đám người giống như sóng biển kích động lui về phía sau, sau đó một đài kiệu tám người nâng xuyên qua đám người.
Đài kiệu này lấy lụa mỏng vây quanh, chung quanh bày đầy hoa tú lệ, một làn gió nhẹ thổi bay màng lụa, ẩn hiện một bóng hình nữ tử nằm nghiêng trong đó, lụa trắng che mặt, toàn thân hồng y, khẽ cười khẽ liếc đều là mị nhãn như tơ, làm nhân tâm rung động.
- Quả thật là mỹ nhân.
- Rất đẹp, rất đẹp!
- Chỉ cần được nàng coi trọng liếc mắt một cái, có chết cũng không tiếc!
Dưới lầu lời kinh hô cảm thán hết đợt này đến đợt khác, lúc này ở trong trà lâu những giang hồ uống trà, thư sinh áo mũ chỉnh tề, hô hấp trở nên dồn dập.
Gió nhẹ thổi tới, sắc đẹp mang theo hương thơm, khiến người ta say vì dục vọng.
Bách Lý Kiêu khẽ che mũi. Ánh mắt đảo quanh dưới lầu, giống như sự mỹ hoàn bên dưới, không hề khiến hắn dao động.
Lúc ánh mắt nhìn qua tiểu nhị, thấy nửa thân thể nàng muốn bò ra lan can, đôi mắt trừng to, miệng nhếch lên.
Tiểu Trác Tử quay lại nhìn hắn, thấy hắn vẫn ngồi bất động, nàng nghĩ hắn nhìn thấy sắc đẹp của hoa khôi nên kinh ngạc thất thần, vì thế cố ý hừ một tiếng:
- Bạch công tử không biết, này không là cái gì, trước kia ta nhìn thấy hoa khôi còn đẹp hơn nàng gấp trăm ngàn lần, người đó mới là nhất tiếu khuynh thành.
Bách Lý Kiêu vẫn không nói chuyện, dưới lầu có người la lên:
- Tiểu tử nông cạn khoát lác, ngươi biết cái gì gọi là nhất tiếu khuynh thành! Về nhà ăn cơm của nương ngươi đi.
Dưới lầu truyền đến tiếng cười nhạo mang theo trêu chọc cùng ý vị khác.
Tiểu Trác Tử không để ý tới bọn họ, nàng thấy Bách Lý Kiêu không nói gì, nghĩ là hắn không tin, vì thế ngồi xuống ghế, bắt đầu lải nhải:
- Năm ấy nàng cũng ngồi trên kiệu hoa, cũng như vậy nhẹ nhàng liếc nhìn ta một cái, linh hồn của ta muốn bay lên trời.
Bách Lý Kiêu cầm chén trà đột nhiên ngừng lại.
Tiểu Trác Tử hơi cúi người:
- Công tử làm sao vậy, trà này uống không ngon?
Hình như có ám hương đánh úp lại, so với mùi hương bên ngoài càng thêm mê người.
Hắn buông chén trà:
- Không có chuyện gì.
Chỉ là chén trà này vừa mới buông xuống, liền có một cánh hoa đào rơi vào trong đó, bị nước gợn sóng hơi hơi đè ép, hơi nước trong suốt lượn lờ.
Tiểu Trác Tử nhìn hắn không nói lời nào, nên hỏi:
- Công tử, người thích hoa khôi này sao?
Đây là lần đầu tiên, hai người dựa gần nhau, thậm chí nàng có thể nhìn thấy hàng mi dài của Bách Lý Kiêu khẽ run dưới ánh sáng mặt trời.
Đối phương nâng mắt nhìn nàng, từ lúc Tô Mã vào quán trà này, hắn mới đưa mắt nhìn nàng.
Hắn có đôi mắt rất đẹp, như hàn băng ngàn năm, lại như gió nước mùa xuân, khiến người khác không rét mà run rồi lại cam nguyện hãm sâu.
Nhưng từ nhỏ hắn luôn chán ghét đôi mắt này, lúc hắn còn nhỏ, giáo chủ ôm hắn, tay chỉ vào một tên ác đồ, nói với hắn:
- Nếu ngươi không đánh lại hắn, hắn sẽ moi đôi mắt của ngươi, rồi ăn.
Giáo chủ Ma giáo nói lời này cũng không phải hù dọa tiểu hài tử. Hắn thả tên ác đồ kia ra, dùng đan dược tốt nhất gia tăng công lực của người nọ, ngày hôm sau so chiêu cùng Bách Lý Kiêu.
Lúc đó mỗi đêm, Bách Lý Kiêu đều che mắt mà ngủ.
Nhìn ác đồ bắt đầu ăn một ngón tay, sau đó là một bàn tay, một cánh tay, sau nữa là bàn chân, đôi chân...