Kiều Hạ tưởng mình phải chờ thêm vài phút, không nghĩ là chưa tới 3 giây sau anh đã rep lại.

Cố Duyên Xuyên: Không sao, tôi cũng mới xem di động.

Cảm giác áy náy trong cô giảm đi một ít, gửi hình ảnh khuyên tai của mình qua: Khuyên của mình nhìn như vầy nè.

Cái khuyên tai đó đã sớm nằm trong túi áo của Cố Duyên Xuyên, anh đương nhiên biết rõ nó có hình dạng thế nào.

Anh nhắn lại: Được, tôi sẽ chú ý, tìm được sẽ báo lại cho cậu

Kiều Hạ: Cảm ơn.jpg

Kiều Hạ: Bắn tim.jpg

Cố Duyên Xuyên: Đừng khách sáo.jpg

Cố Duyên Xuyên nhìn cô gửi một sticker mèo đáng yêu, môi cong cong: Không cần khách sáo.

Kiều Hạ: Thôi nhé, tóc mình còn chưa khô, không nói với cậu nữa, ngủ ngon ~

Cố Duyên Xuyên: Ừ, mơ đẹp nhé.

Hôm nay cô quản lý kí túc xá tắt đèn sớm hơn ngày thường năm phút đồng hồ.

Bất ngờ không kịp phòng bị, phòng ngủ tối đen như mực, kèm vài tiếng kêu ai oán: “Aaaa, ông đây còn chưa đánh xong mà!!”

Cố Duyên Xuyên rửa mặt xong lên giường, lướt lên xem lại cuộc trò chuyện, phát hiện cô thực sự thích sticker mèo.

Chỉ nhìn vào tin nhắn của cô thôi là sẽ cảm nhận được sự năng động như nắng mặt trời của cô.

Có điều có phải mình rep hơi khô khan không nhỉ?

Cố Duyên Xuyên im lặng suy nghĩ rồi mở miệng hỏi ba người kia: “Các cậu có biết sticker nào đáng yêu hay không?”

Bởi vì đêm nay chưa được ăn gà, cảm xúc của mọi người đều không tốt, hừ hai tiếng, không tình nguyện trả lời cái gã tim làm bằng đá này!

Cố Duyên Xuyên bổ sung: “Tối mai tôi gánh team.”

Thái độ lập tức thay đổi, “Nhớ giữ lời! Sticker đáng yêu bọn em nhiều lắm! Để em phát vào trong nhóm!”

Nhóm của bọn họ tên là “Lão đại đưa tôi đi bắn PUBG”, không đến một phút sticker đã bay đầy màn hình.

Cố Duyên Xuyên xem thử, thấy cái bọn họ phát lên đều là —

[Đáng yêu dứ nắm đấm đánh ngực bạn. jpg]

[Anh trai nhỏ nối míc không, em là giọng loli. jpg]

[Đao của mi cuối cùng sẽ quay lại đâm mi. jpg]

Bọn họ đua nhau hứng thú tìm kiếm, bắt đầu gửi vào những biểu cảm của Trương Phi, toàn là những tay tráng kiện râu ria xồm xoàm tằng tục xong hỏi: Anh trai nhỏ có ở đây không?

Trương Dương chờ mong hỏi, “Anh Xuyên, như này đủ chưa?”

Cố Duyên Xuyên xem xong thì cau mày, thở dài rồi lặng lẽ buông di động: “Trễ rồi, ngủ đi.”

Chiều thứ năm Kiều Hạ không có tiết.

Sau khi ngủ trưa, cô bắt đầu chạy bộ.

Đại học A mấy năm gần đây mới ban ra một chính sách, tính chạy bộ vào thành tích môn thể dục. Quy định mỗi sinh viên phải chạy quanh trường ít nhất 30 vòng, trên đường còn có máy quét thẻ, không làm giả được.

Kiều Hạ mặc đồ thể thao, nhìn về phía trước mà chạy.

Mây đen đã nhiều ngày, hôm nay khó mới có được một ngày thời tiết đẹp. Dọc đường có thể thấy không ít người chạy bộ quẹt thẻ như cô.

Chạy được nửa vòng thì đột nhiên di động vang lên, Kiều Hạ dừng bước lấy ra xem, là một tin nhắn.

Cố Duyên Xuyên: Tôi tìm được khuyên tai rồi, cậu xem khi nào rảnh tôi đưa cho.

Mắt Kiều Hạ sáng lên vui mừng, cô vốn nghĩ là không thể, ai ngờ anh lại tìm được nha!

Nhưng sao mà nhanh thế, chỉ có một ngày thôi mà?

Chạy bộ là tính thời gian, nếu vượt quá thì sẽ không tính là một vòng, cho nên Kiều Hạ không kịp đánh chữ, bèn gửi ghi âm giọng nói cho anh.

Mười phút trong giờ học, Cố Duyên Xuyên nhận được một cái ghi âm hơn 10 giây, anh để lên tai nghe —

“Ngại quá, tớ bây giờ đang chạy bộ, không tiện gõ chữ, cảm ơn cậu đã giúp mình tìm khuyên tai. Tối mai tớ không có lớp, cậu xem giờ đó được chứ? Tớ mời cậu ăn cơm, xem như là gửi lời cảm ơn.”

Âm thanh cô gái nhỏ mềm mại tràn ngập trong tai, cảm giác tê dại truyền đến cả tứ chi.

Lại còn mang theo điệu dồn dập mềm nhũn…

Rõ là một câu bình thường, lại dễ cho người ta cảm giác, ừm, thật sự dễ ảo tưởng.

Yết hầu Cố Duyên Xuyên hơi khô khốc, anh liếm môi dưới, trả lời lại: Được, tôi mời cậu, thời gian địa điểm chờ cậu chạy xong rồi thương lượng.

Gửi xong, anh lại nói thêm: Về sau chạy bộ đừng gửi giọng nói, không an toàn, dễ bị ngã sấp xuống.

Kiều Hạ rất nghe lời, một giây sau cô gửi tự văn qua: Được~

Nói chuyện phiếm xong, Cố Duyên Xuyên tuỳ ý đặt điện thoại lên bàn, không qua bao lâu lại cầm lên, để bên tai, nghe lại lần nữa.

Bạn cùng phòng Trương Dương ngồi ở bên cạnh anh, nãy giờ toàn ngủ trong giờ học.

Vừa tỉnh ngủ cậu ta dụi mắt, nhìn hành động của Cố Duyên Xuyên xong cười ha hả: “Anh Xuyên nghe gì đấy? Cho em nghe với!”

Nói xong cậu ta nghiêng đầu qua chỗ điện thoại, chưa nghe được gì đã thấy đối phương tắt điện thoại, cất vào trong ngăn kéo.

Trương Dương đầu đầy chấm hỏi: “???”

Dạo này anh Xuyên thật là keo kiệt quá đi!

Kiều Hạ đến trước máy quẹt thẻ quét một cái, máy kêu “đinh” một tiếng báo đã thành công.

Cô xoay người lên căng tin ở tầng một, nhân lúc ít người, nhanh chóng mua hai phần cơm trộn.

Đến lúc tan học, một đám học sinh ùa vào nhà ăn, nhà ăn trở nên ồn ào đông đúc hẳn, khác hẳn với cái im lặng vừa rồi.

Trần Duyệt đeo túi đi lại, ngồi trước mặt Kiều Hạ: “Học vào cái giờ trưa thế này, tớ đói chết mất!”

Ăn đầy cả miệng, cô ấy mới phát hiện ra Kiều Hạ còn đang xem điện thoại, chớp mắt tinh ranh hỏi: “Đang nhắn tin với anh đẹp trai nào hay sao mà chú tâm vậy, còn không buồn ăn cơm?”

Kiều Hạ nói việc Cố Duyên Xuyên tìm khuyên tai giúp mình cho cô ấy: “Tớ muốn mời nam sinh này ăn cơm, như là lời cảm ơn của tớ. Nhưng mà cậu ấy nói sao cũng không chịu, nhất định muốn mời tớ, làm tớ rất ngại…”

Trần Duyệt nghe xong thì phân tích: “Cái này cũng bình thường nha. Thường thì nam sinh ra ngoài cùng nữ sinh, loại trừ trường hợp keo kiệt quá mức thì đều dùng tiền để thể hiện bản thân. Huống chi cậu nhìn xinh xắn như vậy, nam sinh đứng trước mặt cậu sẽ càng biểu hiện tốt hơn.”

“Cậu chiều ý người ta một chút, cho cậu ấy mời khách đi. Nếu còn do dự thì lần sau cậu mời lại là được rồi, vậy là huề. Con trai rất sĩ diện, nếu cậu không để cậu ta mời, không chừng cậu ấy lại cho rằng cậu không xem người ta ra gì.”

Kiều Hạ mang vẻ mặt như giác ngộ được một bài học, do dự một chút rồi nói ra điều làm cô băn khoăn.

“… Cậu ấy muốn mời tớ đến một nhà hàng sang trọng, ăn hải sản hoặc là cơm Tây. Nhưng mà tớ cảm thấy cậu ấy cũng không dư dả… Bởi vì lần trước tớ nghe cậu ấy nói điện thoại đã lâu không nạp tiền gọi.”

“Nếu lại khiến cậu ấy tiêu tiền, tớ có chút không đành lòng. Nhỡ như vì bữa ăn mà tháng này không đủ phí sinh hoạt, phải nhịn đói thì sao được?”

Trần Duyệt gắp đồ ăn vào miệng, chậc chậc hai tiếng, khinh thường đáp: “Tớ nhổ vào! Nghe cậu nói tớ thấy nam sinh này cũng quá ư là sĩ diện. Không có tiền còn muốn tán tỉnh cậu.”

Trần Duyệt vừa ăn canh vừa suy nghĩ, đột nhiên búng ngón tay kêu: “Bingo! Tớ có cách rồi!”

“Hạ Hạ, cậu nói với cậu ấy là không muốn ăn ở nhà hàng, sau đó chọn một quán ăn bình dân. Như vậy vừa cho người ta mặt mũi, vừa không để cậu ta tiêu hao nhiều, vẹn cả đôi đường!”

Kiều Hạ nghĩ nghĩ, vui mừng cười rộ lên: “Duyệt Duyệt, ý này của cậu tuyệt quá! Tớ sẽ làm như vậy.”

Vì vậy cô cúi đầu nhắn lại, nghĩ đến mặt mũi của anh, cô uyển chuyển viết: [Mình không muốn ăn hải sản và cơm Tây cho lắm. Chi bằng chúng ta đi ăn chỗ khác, quán Vị Hương đi, có được không?]

Đang trong tiết học máy tính, giảng viên dạy quá giờ vài phút, Cố Duyên Xuyên nhận được tin này là lúc bọn họ vừa tan học.

Mời khách ăn cơm dĩ nhiên là muốn theo ý nguyện của họ, anh nhìn qua điện thoại, ngón tay gõ chữ: [Được.]

Quán mà Kiều Hạ nói Cố Duyên Xuyên chưa từng đi, nhưng nghe qua tên, anh cảm thấy là có thể.

Bên cạnh anh có mấy người bạn cùng phòng: “Các cậu có biết quán ăn Vị Hương trước trường không?”

“Biết!” Trương Dương lập tức đáp.

“Đó là quán sủi cảo, mở cách đây hai ba năm trước. Hồi đó chỉ là một quán nhỏ, sau này khi sửa cơ sở hạ tầng của thành phố thì đã thuê mặt tiền của cửa hàng, thuận đổi tên. Trung bình một người mất hai mươi đồng. Sao vậy? Anh Xuyên hôm nay muốn ăn sủi cảo hả?”

Cố Duyên Xuyên nhíu mi: “Tôi có một người bạn, vốn muốn mời cậu ấy đi ăn hải sản hoặc nhà hàng Tây, nhưng cậu ấy lại từ chối, chủ động nói muốn ăn sủi cảo. Vậy đây là ý gì?”

“Vấn đề này không phải quá rõ ràng sao?!” Trương Dương suy nghĩ đơn giản, nhanh chóng đưa ra câu trả lời.

“Bởi vì có thể nữ sinh đó thích ăn sủi cảo chứ sao!”

Cố Duyên Xuyên: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play