Anh nắm lấy viên kẹo đường kia, xé vỏ giấy bọc bên ngoài ra rồi cho vào miệng, là vị đường matcha.
Đúng như anh suy nghĩ, quả nhiên ngọt đến phát ngấy, rất nhiều năm không có nếm qua đồ nào ngọt như vậy.
Nhưng anh không cảm thấy chán ghét, mà dường như có hơi thích.
Môi cong cong, Cố Duyên Xuyên vui vẻ cười một tiếng, đáp lại cô: “Ừm, rất ngon.”
Kiều Hạ mừng rỡ, kinh ngạc chớp mắt, thì ra nam sinh rất dễ dỗ thế nha.
“Cái đó… Vậy về sau khi cậu không vui, đừng có hút thuốc, ăn kẹo sẽ ngon hơn!”
“Được.” Cố Duyên Xuyên lôi tất cả thuốc lá và bật lửa ra, ném vào trong thùng rác bên cạnh: “Tôi sẽ không hút thuốc nữa.”
Oà, anh cũng thật dễ khuyên bảo!
Kiều Hạ coi như là làm một chuyện tốt, rất có cảm giác đạt được thành tựu, vui sướng cười rộ lên: “Vậy cậu mau trở về đi, tớ bị mất một khuyên tai, mình về lớp học tìm.”
Cố Duyên Xuyên ho nhẹ một tiếng, thần sắc lộ ra một vẻ mất tự nhiên: “Tôi giúp cậu cùng tìm.”
Kiều Hạ nhìn không ra, trái lại thực cảm kích: “Oa, vậy cảm ơn trước nha.”
Đẩy cửa đi vào, trong phòng học tối như mực, Cố Duyên Xuyên ấn công tắc đèn, đi theo Kiều Hạ đến vị trí họ ngồi vừa rồi.
Tất nhiên là không có khả năng tìm được.
Tìm xung quanh vài vòng, Kiều Hạ thất vọng lắc đầu: “Có lẽ rớt trên đường rồi, không tìm được…”
Cố Duyên Xuyên chủ động đề nghị: “Tôi đôi khi lên lớp sẽ nhìn qua chỗ này, có lẽ trùng hợp sẽ tìm được. Không bằng cậu cho tôi phương thức liên lạc, nếu tôi thấy sẽ nhắn qua cho cậu.”
Kiều Hạ rất thích khuyên tai này, nghe vậy liền gật đầu, ngọt ngào cười: “Vậy được, chúng ta thêm WeChat đi!”
Lấy điện thoại di động mở giao diện WeChat, cô bỗng nhớ đến nữ sinh lần trước bị anh cự tuyệt: “A, tớ nhớ là hình như cậu không có WeChat!”
Cố Duyên Xuyên chuẩn bị mở WeChat thu tay về ngay: “…Vậy thì số di động đi.”
Kiều Hạ nghi ngờ nhìn anh: “Nhưng mà, cậu không phải vừa rồi mới nói, di động của cậu đã quá hạn sử dụng lâu rồi sao?”
Cố Duyên Xuyên: “…”
Nói dối sẽ phải trả giá rất lớn.
Cố Duyên Xuyên hiển nhiên không hề nghĩ đến cô nhóc sẽ để ý những chi tiết nhỏ như vậy.
Bởi vì thế, cô gái nhỏ chớp chớp đôi mắt to ngập nước, vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Không phải cậu bảo cậu không dùng WeChat, di động cũng hư sao?”
Nghe cô hỏi, anh xấu hổ nói: “Xin lỗi, vừa nãy là tôi nói dối.”
Nói ra lời này, anh cảm thấy cấp bậc của mình như thấp xuống, cũng có chút không xứng với cô gái nhỏ lương thiện đáng yêu.
Không khí xấu hổ yên lặng hơn mười giây.
Cố Duyên Xuyên gượng gạo tìm lấy cái cớ: “Cậu cho tôi nick WeChat đi, khi về tôi sẽ thêm bạn bè.”
“Ừm… Cũng được.” Kiều Hạ không nghĩ nhiều, lấy giấy note từ trong túi ra, viết một dãy số.
“Đây, nick WeChat của tớ cũng chính là số di động, khi về cậu trực tiếp tìm kiếm là được rồi.”
Cố Duyên Xuyên cẩn thận cất tờ giấy vào.
Vốn dĩ là cho WeChat xong, hai người nên say goodbye nhau quay về kí túc xá.
Nhưng nghĩ đến đây là lần đầu anh dùng WeChat, thao tác có thể sẽ chưa thuần thục, Kiều Hạ lại tốt bụng chỉ anh làm thế nào để thêm bạn bè.
“Sau khi cậu đăng kí thì nhấn vào nút dấu cộng bên góc phải, chọn “thêm bạn bè” rồi gõ dãy số mình đưa vào. Cuối cùng ấn “thêm thông tin” là ok.”
Kiều Hạ rất kiên nhẫn, tốc độ nói lẫn động tác đều chậm. Cố Duyên Xuyên đứng cạnh cô, âm thanh nhỏ nhẹ dịu dàng mềm mại cứ quanh quẩn bên tai.
Cụ thể là cô nói cái gì thì hầu như không nghe rõ.
Hai người đứng gần nhau, vì thế anh có thể dễ dàng thấy lông tơ nhỏ trên cánh mũi của cô, nhẹ nhàng chuyển động theo hơi thở.
Môi anh đào trơn bóng lúc khép lúc mở, càng nhìn lại càng thấy khô cổ.
Vì vậy anh không dám tiếp tục nhìn, cúi đầu. Nhìn ngón tay non mịn chọc chọc dí qua dí lại trên màn hình.
Đại khái là do vóc dáng nhỏ nên ngón tay cũng nho nhỏ xinh yêu.
“Cậu nhìn có hiểu không?” Kiều Hạ ngẩng đầu, nhìn lên mắt anh.
“Ừm.” Cố Duyên Xuyên cong môi, giọng nói dịu dàng: “Để tôi về kí túc rồi thêm cậu.”
…
Cố Duyên Xuyên chắc chắn phải có WeChat, nhưng mà lại không hay sử dụng. Người liên lạc cũng không nhiều, cũng không đăng gì lên nên nhìn qua như nick Wechat mới dùng vậy.
Lúc trước ăn cơm ở trường, tới lớp, thường xuyên có nữ sinh muốn xin Wechat của anh. Vì để tránh phiền phức, anh đều nói là không có.
Khi về, anh nhìn sơ qua tờ giấy note, lặng lẽ ghi nhớ, sau đó gõ vào rồi chờ đối phương chấp nhận.
Kí túc nữ xa hơn so với của nam một chút, hơn nữa Kiều Hạ lại đi chậm, khoảng gần 10 giờ mới đến.
Lấy chìa khoá mở cửa, cô đi vào trong. Hai cô bạn cùng phòng đang ngồi trước bàn, một người nằm trên giường, tiếng khóc huhu truyền đến tai cô.
“Điềm Điềm sao thế?” Kiều Hạ cho rằng cô nàng có gì đó đau khổ, dùng khẩu hình miệng nói với Trần Duyệt.
“Cậu ấy á? Không có việc gì cả.” Trần Duyệt sơn móng tay, phất tay tỏ vẻ như không phải việc quan trọng.
“Chỉ xem phim Hàn Quốc quá say mê, chịu không nổi kết cục của nam chính nam phụ, xem xong phim thì tâm tình suy sụp.”
Không phải việc lớn, Kiều Hạ cũng yên tâm.
Tương Điềm nghe thế, nước mắt nước mũi tèm lem lên án: “Tớ vất vả cày hai tháng liền, cuối cùng lại là kết cục tệ này. Nam chính nam phụ lần lượt chết, để lại nữ chính một mình nuôi dưỡng đứa con không phải con ruột!”
“Đây là tình huống gì chứ huhu? Lúc trước tớ xem qua cũng cốt truyện máu chó thế này, tên gì mà !”
Kiều Hạ biết cô đang nói đến bộ nào, nhắc nhở cô một sự thật tàn khốc: “Điềm Điềm, cậu chẳng lẽ không biết biên kịch phim này với phim Home Temptation là cùng một người sao?”
Bảo sao! Tương Điếm sửng sốt vài giây, bừng tỉnh đập giường: “Tớ xem nhầm phim Hàn rồi! Biên kịch lấy nước mắt của tớ!”
Trong phòng ngủ một người khóc thê lương, ba người còn lại cười ha hả.
Nói chuyện xong với bạn, Kiều Hạ quên mất phải xem di động, trực tiếp cầm quần áo vào toilet.
Lại hơn nửa tiếng trôi qua, lúc cô lấy máy sấy mới nhớ ra chuyện WeChat, vộng vàng mở di động thấy trên đó là một thông báo thêm bạn bè.
Nhấn “chấp nhận”, trên màn hình hiện ra dòng chữ:
“Bạn đã là bạn bè với Cố Duyên Xuyên, bây giờ có thể bắt đầu nói chuyện.”
Kiều Hạ nhắn: Ngại quá, mình vừa mới đi tắm, quên mất việc thêm bạn bè (≧O≦)
Cô hay dùng icon, nhãn dán dễ thương gửi qua cho anh, sau đó sấy tóc chờ anh reply.
Ở phòng 216 của kí túc nam, tình hình chiến đấu có vẻ kịch liệt.
Ba nam sinh chơi game hăng hái, Tống Nghị vội vàng hô: “Anh Xuyên! Mau tới cứu! Em với hai đứa kia cần anh!!”
Trương Dương và Triệu Lập cùng kêu “phì”, sau đó tung chiêu bá đạo nhìn họ bằng nửa con mắt —
“Haha, lại cầu cứu papa à!”
“Xem papa lát nữa một đao đánh nổ đầu chó của cậu thế nào!”
Nói xong, bọn họ quay đầu, buồn bực hỏi: “Anh Xuyên, anh đang làm gì vậy! Đứng đây nửa giờ rồi mà ba người chúng ta không có đấu lại.”
Cố Duyên Xuyên liếc mắt nhìn họ: “Chờ tin tức quan trọng.”
Tống Nghị khuyên anh: “Đừng mà, tin tức thì vừa ăn gà vừa chờ cũng được!”
“Đúng đó đúng đó.” Hai chân chó bên kia cũng cầu xin, “Anh Xuyên mau cứu em! Bữa sáng tháng này tụi em bao anh!”
Cố Duyên Xuyên nhìn chằm chằm di động, môi mỏng khẽ mở, lạnh nhạt phun ra hai chữ, “Không được.”
Ba người dùng đôi mắt oán hận điên cuồng bắn về phía anh: Hừ, tên của nhà mi phải gọi là ác nghiệt mới phải!