Cả đêm hôm đó, Tĩnh Ngữ dường như không thể chợp mắt được, cô cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn tuyết rơi càng lúc càng dày, trong lòng lại thêm lo lắng.

Sáng hôm sau, khi làm xong bữa sáng cho Tĩnh Văn đem đến trường, việc đầu tiên cô nôn nóng chính là xem xem anh có còn đứng ở bên ngoài cổng nhà cô không.

“Chị ơi, em cảm thấy chú ấy không giống người xấu, chị thật sự không muốn để em bé trong bụng có ba sao?” Tĩnh Văn cảm thấy hơi tiếc vì anh đã rời đi, em ấy sợ anh sẽ không quay lại nữa, sau đó cô lại phải cực khổ ăn bữa nay lo bữa mai, không có ngày được nghỉ ngơi tử tế. Vậy nên thật lòng thì em ấy vẫn muốn có một người anh rể, như vậy ít ra cũng có người cùng cô san sẻ, em ấy cũng đỡ lo hơn, không còn sợ chị gái mình ở nhà một mình sẽ cảm thấy cô đơn nữa.

Tĩnh Ngữ không hề để lộ ra bất kì cảm xúc gì, trước mặt em gái, cô che đậy vô cùng tốt, lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, kiên cường: “Em không định đi học à? Không sợ muộn sao?”

“Vậy em đi đây, chị ở nhà nhớ cẩn thận đấy.”

“Chị biết rồi, bà cụ non.”

Tĩnh Văn đi học, nụ cười trên môi cô cũng nhanh chóng lụi tàn, ánh mắt hướng về phía bức tường mà tối qua Đàm Dật Trì đứng ở đó, không hiểu tại sao lại có cảm giác không vui.

Cô thầm nghĩ, có lẽ anh thật sự không có đủ kiên nhẫn như lời anh nói, hoặc cũng có thể là anh đã hối hận và sẽ không bao giờ trở lại nơi này nữa.

Nhưng cho dù lí do là gì đi nữa thì đối với cô, đây chẳng phải là một chuyện tốt sao? Còn nữa… nó cũng chứng minh rằng… sự lựa chọn của cô là đúng đắn, lời nói cuối cùng cũng chỉ là lời nói.

“Lạnh thật, cũng không biết đến khi nào thì mùa xuân mới trở lại.” Tĩnh Ngữ không ghét mùa đông nhưng cô lại không thích cái cảm giác lạnh lẽo này, với cả, hoàn cảnh của cô hiện giờ, e là không có đủ tiền để mua quần áo mới, đừng nói đến việc đốt lò sưởi.

Cô chậm rãi quay vào trong, đột nhiên phía sau lại có một cảm giác ấm áp.

Đàm Dật Trì khoác cho cô một chiếc áo ấm dày, cử chỉ dịu dàng thấy rõ: “Ra ngoài thì đừng mặc ít như vậy, không tốt đâu.”

“Chú?” Tĩnh Ngữ tưởng là anh đã trở về thành phố, không ngờ anh còn quay trở lại với một đống đồ xách trên tay, đến đôi môi cũng tím tái vì lạnh.

“Tôi có thể vào trong không? Nếu không được thì…”

“Ở đây không có khách sạn, chú thật sự đã ở bên ngoài cả đêm sao?” Hai mày cô cau lại, không hiểu vì sao bản thân lại tức giận như vậy, phải chăng là do mang thai nên tính khí mới thất thường như thế?

Đàm Dật Trì nhìn cô rồi cười trừ, cũng không biết tại sao nhưng mỗi lần thấy cô tức giận anh đều có cảm giác rằng cô rất đáng yêu, chủ muốn chọc cô thêm: “Em xót cho tôi sao?”

“Tôi… tôi không có.” Tĩnh Ngữ rũ mắt, ngại ngùng quay mặt đi, rõ ràng là lo lắng cho anh cả tối nhưng lại cứng đầu không chịu nhận.

Anh sợ cô thật sự sẽ giận nên không muốn chọc cô nữa, anh đặt đồ mình vừa mua lên chiếc bàn đá ở ngoài sân vườn rồi vội vàng quay người đi: “Vậy tôi đi trước đây, ngày mai tôi lại đến.”

Nhưng ngay lúc đó, Tĩnh Ngữ lại không kiểm soát được hành vị của mình, cô nhanh chóng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh, trong ánh mất hiện lên sự bất an: “Chú định đi đâu?”

Nhận ra điều bất thường, Tĩnh Ngữ hốt hoảng rút tay lại, đáng lẽ ra anh muốn nhân cơ hội đó nắm chặt lấy tay cô vậy mà anh lại không làm được, chỉ có thể hèn mọn xoa đầu cô một cách chiều chuộng: “Tôi không sao đâu, em đừng lo. Dù sao thì tôi cũng là một người đàn ông, tôi mạnh mẽ hơn em nghĩ đấy.”

“Nhưng mà tuyết rơi càng lúc càng dày, chú… không lẽ chú cứ định ở lại nơi này mãi sao? Ở thành phố không tốt hơn à?”

“Thành phố rất tốt nhưng ở nơi đó không có em.”

Câu nói của anh làm cho Tĩnh Ngữ phải đứng hình, trong phút chốc không biết nên nói gì với người đàn ông này nữa, sao lại có người cứ thích tự tìm cái khổ chứ? Cũng đâu phải chỉ có cô mới sinh con được cho anh, huống hồ chi ở xung quanh anh có nhiều người phụ nữ như vậy, tại sao lại phải là cô?

“Tôi sẽ chứng minh cho em thấy, tôi thật sự yêu em, cho dù có đứa bé hay không thì tôi vẫn sẽ làm như vậy.”

“Tại sao chứ?” Tĩnh Ngữ nâng mắt nhìn anh, trái tim có đôi phần run rẩy.

“Hả?”

“Tôi hỏi, tại sao chú phải làm như vậy? Tại sao chú phải yêu tôi? Chú vốn dĩ có thể mặc kệ tôi mà không phải sao?”

Đàm Dật Trì khẽ cười nhưng lại nhăn nhó khó coi. Rõ ràng là đứng rất gần nhau nhưng lại có cảm giác như xa tận chân trời, không có cách nào với tới, cũng không thể chạm vào: “Tại vì em chính là em, là Lưu Tĩnh Ngữ mà tôi quen biết. Còn về tại sao, tôi thật sự không nói rõ được. Có lẽ, sự tồn tại của em là một ý nghĩa vô cùng đặc biệt đối với tôi. Em là người con gái đầu tiên, giúp tôi nhận ra được giá trị thật sự của một con người, em còn khiến tôi biết được, trên đời này quả thật có một người ngốc giống như em, ngốc đến mức tôi chỉ muốn ôm lấy em, bảo vệ em, tin tưởng em vô điều kiện. Vậy nên, chỉ cần là em, tôi nhất định sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Hơn nữa, là tôi cam tâm tình nguyện nhận sự trừng phạt từ em, chỉ mới chịu rét thôi thì đã là gì.”

Đây là lần đầu tiên Tĩnh Ngữ nhìn thấy nụ cười xán lạn ấy trên đôi môi anh, một nụ cười rất tự nhiên và không hề gò bó, cứ có cảm giác như người đứng trước mặt cô đã không còn là Đàm Dật Trì nữa vậy, có chút xa lạ nhưng lại rất gần gũi.

Tĩnh Ngữ thở dài, suy cho cùng cô vẫn không cứng rắn được đến giây phút cuối, hoặc là… từ khi nhìn thấy anh xuất hiện thì lòng cô đã sớm dao động: “Chú đừng đi nữa, bên ngoài tuyết lớn như vậy cũng không an toàn, hay là ở lại đây đi!”

Đàm Dật Trì có chút sửng sốt, anh không ngờ cô lại mở lời cho anh ở lại nhà cô: “Thật sao?”

Tĩnh Ngữ lúng túng, cô vội vàng sửa lời: “Tôi không phải cho chú ở miễn phí, một ngày một triệu, chú có trả nổi không?”

Anh phấn khích mỉm cười, ánh mắt nhìn cô càng thêm trìu mến, trong lòng thầm nghĩ, trên đời này sao lại có một cô gái dễ thương đến vậy, lại còn hay ngại ngùng.

“Được, đừng nói là một triệu, cho dù có là mười triệu cũng không thành vấn đề.”

Nói xong, anh liền xách đồ vào trong nhà, lúc nãy đi chợ, anh có mua rất nhiều thứ, nào là quần áo mới, áo ấm cho hai chị em cô, còn có sữa dành cho mẹ bầu, thức ăn để cô tẩm bổ.

Mặc dù những thứ này không bằng ở trên thành thị, món đắt nhất cũng chưa phải là thứ tốt nhất, nhưng đối với Tĩnh Ngữ, những thứ này đều là đồ xa xỉ mà bình thường chị em cô có nghĩ cũng không dám nghĩ đến, đừng nói là bỏ tiền ra mua.

Chỉ có điều, thật lòng thì cô lại không cảm thấy thoải mái cho lắm, dù sao đó cũng không phải là tiền của cô.

“Em còn đứng đó làm gì? Không thử một chút sao? Hay là do nó không đẹp? Em không thích hả?” Đàm Dật Trì cầm chiếc đầm bầu trên tay, cứ ngắm đi ngắm lại, anh cảm thấy mắt thẩm mỹ của mình cũng không đến nỗi nào, sao cô lại không thích chứ.

“Mấy thứ này, chú trả lại cho người ta đi, tôi không cần đâu.” Tĩnh Ngữ không dám nhìn thêm, cô sợ rằng lòng tham của mình sẽ trỗi dậy, bởi vì… cô thật sự rất thích những món đồ đó, cũng không biết đã bao lâu rồi cô không có lấy một bộ quần áo mới.

“Sao lại không cần?” Anh nhìn vào dáng vẻ mệt nhọc của cô, trong lòng lại cảm thấy khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng bù đắp cho mẹ con cô càng nhiều càng tốt.

Anh dìu cô ngồi xuống, đồng thời mạnh dạn nắm lấy hai bàn tay nhỏ nhắn của cô: “Những thứ này đều là dành cho em, em xứng đáng có được, vậy nên đừng từ chối, có được không? Còn nếu em cảm thấy không thoải mái, thì cứ xem như… là tôi nợ em đi!” Anh chỉnh lại mái tóc rối của cô, cử chỉ dịu dàng, trầm ổn: “Ngoan, đừng sợ, không sao đâu, tôi làm như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho em và con chứ không có mục đích gì khác cả.”

Tĩnh Ngữ bị hành động ân cần của anh dụ dỗ, phút chốc đã hoá thành một đứa trẻ, ngoan ngoãn gật đầu.

Xem ra… con nít vẫn phải nghe lời người lớn, mà khoảng cách mười lăm năm của anh và cô cứ như một lời nguyền thao túng tâm lí, khiến người ta bất giác bị xao nhãng, cứ vậy mà bất giác cảm thấy bị yếu thế, buộc phải nghe theo đối phương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play