Đêm khuya tĩnh mịch, ở vùng quê nghèo nàn như khoác lên một chiếc áo lấp lánh ánh sao, mang cho ta một cảm giác yên bình mà không phải nơi nào cũng sẽ tìm được.

Đàm Dật Trì dựa vào tường, anh ngẩng đầu nhìn ngắm màn đêm, trong lòng có chút hiu quạnh. Anh biết, cô sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh, chấp nhận anh, anh cũng biết, cô không có lí do gì để không hận anh, không ghét bỏ anh, chỉ là tận sâu trong trái tim anh, anh vẫn hi vọng rằng cô sẽ cho anh một cơ hội.

Chợt, trên đỉnh đầu xuất hiện những hạt bụi trắng xoá, là hoa tuyết, tuyết rơi rồi, tuyết đầu mùa.

Chỉ là đối với một kẻ ghét mùa đông như anh, trận tuyết đầu mùa này cũng chẳng phải là thứ tốt lành gì, mặc dù không thể phủ nhận rằng nó rất đẹp, đẹp đến mức khiến lòng người lạnh cóng.



Ở bên trong, Tĩnh Ngữ ngồi dưới ánh đèn, tự tay vá lại những bộ đồ cũ đã bị đứt chỉ, ánh mắt vẫn không ngừng hướng ra bên ngoài.

Trên tay Tĩnh Văn đang cầm một cuốn sách, nhìn thấy tuyết rơi, em ấy liền hí hửng chạy ra sân: “Chị ơi! Tuyết rơi rồi! Nhưng mà… chú ấy vẫn còn ở bên ngoài, sẽ không sao chứ?”

Bàn tay thoăn thoắt của cô bất chợt khựng lại giữa không trung, trong lòng cảm thấy bồn chồn không yên, rõ ràng là không muốn quan tâm đến, rõ ràng cô đã nhắc nhở bản thân là phải mặc kệ anh, nhưng đến hiện tại, cô lại không thể chối bỏ rằng cô đang lo lắng. Lưu Tĩnh Ngữ, cô đúng là tốt bụng, tốt bụng đến mức mềm yếu, không dám làm tổn thương người khác mặc dù người khác luôn khiến cô buồn đau.

“Tĩnh Văn, mau vào trong học bài đi, đừng để ngày mai kiểm tra bị điểm kém.”

“Ồ, em vào ngay đây.”

Sau khi em ấy vào trong không lâu Tĩnh Ngữ lại không nhịn được mà ra ngoài xem thử, quả nhiên Đàm Dật Trì vẫn còn đứng ở ngoài cổng, lưng dựa vào tường, đôi mắt nhắm hờ trông vô cùng mỏi mệt.

“Chú còn muốn đứng ở đây cho đến bao giờ?” Tĩnh Ngữ không phải đang muốn làm khó anh mà cô cảm thấy bản thân không cần thiết phải nhận sự thương hại từ người khác. Dù sao bao nhiêu năm nay cô cũng đã quen với cuộc sống khó nhọc này, có anh hay không, đối với cô đều không quan trọng. Huống hồ chi bản thân cô biết rõ, anh đến tận nơi hẻo lánh này tìm cô cũng chỉ vì là vì đứa bé trong bụng cô.

Nghe thấy giọng nói bất lực của Tĩnh Ngữ, Đàm Dật Trì chậm rãi mở mắt, anh nghiêng đầu nhìn cô, nụ cười có chút bỉ ổi: “Sao vậy? Lo cho tôi sao?”

Anh phủi phủi mấy bông tuyết đậu trên vai rồi bước đến gần cô, trong ánh đèn đường mờ ảo, thân ảnh anh hiện lên thật cao to và vững chãi nhưng lại khác hẳn với những lần cô gặp anh, lần này, anh không còn là một con ác quỷ hung tợn ghì chặt cô trong lòng bàn tay, thay vào đó, anh như một vị hoàng tử bước ra từ ánh vàng, mang đến cho cô một hương vị ấm áp.

“Tôi chỉ muốn tìm em để chuộc tội, vậy nên, nếu em thật sự muốn trừng phạt tôi thì em cứ làm đi, tôi chắc chắn sẽ không than vãn dù chỉ nửa lời.” Anh nhặt bông tuyết trắng rơi trên mái tóc cô và cất giữ nó trong lòng bàn tay, thật nâng niu và trịnh trọng nhưng lại không dám chạm vào cô, anh sợ bàn tay dơ bẩn của anh sẽ khiến cô khó chịu: “Em có biết không? Tôi cực kì ghét mùa đông, nhưng năm nay thì lại không giống những năm trước, bởi vì… có em đứng bên cạnh tôi, cùng tôi ngắm trận tuyết rơi đầu tiên.”

Tĩnh Ngữ nhìn anh bằng một ánh mắt không mấy thiện cảm, thậm chí còn có đôi phần kì lạ, chắc cô đang nghĩ, có phải là anh bị điên rồi không, một ông chú mà lại đi nói những lời sến súa này.

Đàm Dật Trì khẽ cười, thật ra anh cũng không quen nói lời lãng mạn, chỉ là… đột nhiên lại muốn nói, cũng không biết là tại sao, có lẽ là vì người đứng trước mặt anh là cô. Nghĩ kĩ lại, đây cũng là một loại cảm giác thành tựu.

Anh cởi chiếc áo vest của mình ra khoát lên người cô, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót không thể diễn tả thành lời. Một bờ vai gầy gò, một chiếc váy mỏng manh, hình ảnh này làm anh không thể nào kiềm chế được sự run rẩy trong ánh mắt: “Đã vào đông rồi, em không lạnh sao? Mau vào trong đi!”

Cô gái nhỏ mặc dù đã bị gió rét làm cho lạnh cóng nhưng cô vẫn cứng đầu không chịu nhận sự thương hại từ anh, cô vùng vằng, một mực muốn trả lại áo cho anh.

Nhưng anh lại cài cúc áo lại cho cô, giọng nói ẩn chứa sự bá đạo: “Nghe lời!”

“Rốt cuộc thì chú muốn ép tôi đến bước đường nào đây? Tôi đã chủ động tránh xa chú sao chú còn chưa hiểu chứ? Có phải chú cảm thấy tôi rất dễ bất nạt không, nên lúc nào chú cũng xem tôi như một con chuột mà vờn qua vờn lại?” Cơ thể Tĩnh Ngữ run lên, trong trong cảm thấy vô cùng ấm ức và bất lực nhưng lại không có cách nào chống lại người người đàn ông này. Bởi vì anh có tiền, địa vị và vị thế trong xã hội, còn cô chỉ là một cô gái vô danh tiểu tốt. Có phải được gặp anh là may mắn của cô không, có phải được mang trong người cốt nhục của anh thì người khác liền bảo cô là “chim sẻ mà cũng muốn bay lên làm phượng hoàng”?

Đàm Dật Trì không nói gì nhưng ánh mắt của anh lại làm cô run sợ, có vẻ như, đứng trước mặt anh, cô vẫn luôn là một con kiến. Cho dù có phản kháng, có vùng vẫy đến đâu cũng không bao giờ chạy thoát khỏi cái bóng to lớn của anh.

Chợt, anh lại rũ mắt, nét mặt hiện lên sự ôn nhu: “Thì ra là em nghĩ tôi như vậy sao? Em cảm thấy tôi xấu xa, tôi không đáng tin, có đúng như vậy không? Hay là… em cho rằng tuổi tác của chúng ta chính là một ranh giới? Tĩnh Ngữ, tôi thừa nhận, tôi già rồi, là tôi không xứng với em, là tôi không đứng đắn, là tôi kém cỏi. Nhưng Tĩnh Ngữ, lần này tôi thật sự rất nghiêm túc. Đúng, cứ cho là tôi cảm thấy tội lỗi đi, cứ cho là tôi cảm thấy áy náy vì đã hiểu lầm em đi, em cũng có thể nói là tôi vì đứa con trong bụng em cũng không sao. Nhưng chính vì như vậy nên tôi mới dần hiểu rõ trái tim mình, tôi nhận ra trong ba tháng qua, mỗi sáng thức dậy người tôi nhớ đến là em, vì em mà tôi không còn là tôi của trước đây nữa, vì em mà cõi lòng trống vắng của tôi lại được lắp đầy, vì em… tôi nhận ra cuộc sống này thì ra lại có nhiều sắc màu đến vậy. Tôi bị sự mềm yếu của em thu hút, tôi bị sự kiên cường của em làm cho rung động, còn có cả… trái tim đơn thuần của em, nó làm cho lớp băng trên người tôi bị tan chảy.” Nói nhiều như vậy, chính bản thân anh cũng tự mình làm cho rung động, anh khẽ giọng, lần đầu tiên lại có cảm giác không tự tin đến thế: “Lưu Tĩnh Ngữ, tôi yêu em, vậy nên cho dù em muốn tôi chờ bao lâu cũng được, tôi không ép buộc em, chỉ là muốn nói cho em nghe suy nghĩ của tôi. Dù sao thì tôi cũng đã bỏ hết công việc để chạy đến bên em, vì vậy, tôi không gấp, em cứ từ từ suy nghĩ.”

Tĩnh Ngữ im lặng, cô không biết nên phải nói gì, chỉ là trong lòng cảm thấy rất rối. Mặc dù nói anh chính là ba của đứa bé trong bụng cô, người có thể mang lại cho chị em cô một cuộc sống tốt hơn trong tương lai, nhưng cô rốt cuộc có yêu anh không? Câu trả lời là không, cô chưa từng nghĩ cũng chưa bao giờ dám ảo tưởng, hơn nữa khoảng cách của hai người không chỉ có tuổi tác mà còn là vấn đề về gia cảnh, định kiến của những người xung quanh.

Nếu là cô của lúc trước, phải lựa chọn giữa tiền tài, vật chất và một cuộc sống đời thường bình yên, cô nhất định sẽ chọn cái thứ hai, bì thứ cô muốn, đơn giản chỉ là hai chữ “yên bình” mà thôi. Nhưng hiện tại, cô còn có đứa bé, mà đứa bé lại không thể chịu khổ cùng cô, bất cô đưa ra quyết định, cô thật sự không làm được. Có phải là cô đã quá ích kỷ rồi không, chỉ biết nghĩ đến bản thân?

Bên trong tay áo, hai tay cô siết chặt thành nắm đấm, đôi mắt rũ xuống che đi cả một bầu trời đau thương.

Mười chín tuổi, ở cái độ tuổi tươi đẹp mà không cần suy nghĩ gì đến tương lai, chỉ cần dũng cảm tiến lên phía trước, nhất định sẽ có một cánh cửa rộng mở.

Nhưng mười chín tuổi của cô thì lại không giống họ, xung quanh cô chỉ toàn là bóng tối, những cánh cửa kia cũng bị gió lốc làm cho đóng sập, chỉ còn cô với cô trong màn đêm vô tận, cho dù là đứng ở tại chỗ hay là bước về phía trước cũng không có cảm giác khác biệt là mấy.

Có lẽ, cuộc đời của cô… sẽ bị những áp lực này chôn vùi mãi mãi, không thể ngóc đầu.

“Chú biết tôi đang nghĩ gì không?” Cô đột nhiên cất giọng, ánh mắt lung linh nhìn từng bông tuyết rơi: “Tôi đang nghĩ, cuộc sống của tôi như một câu chuyện cười vậy, cười mãi cười mãi, cười đến lúc rơi nước mắt lúc nào cũng không hay. Thật ra, tôi chưa từng cảm thấy bản thân là người khổ nhất, bất hạnh nhất, bởi vì tôi chưa từng hối hận khi đến với thế giới này, nhưng từ khi có sự xuất hiện của chú, tôi chợt nhận ra, tôi thật sự rất đáng thương, đáng thương đến mức chỉ xứng làm một con rối trong tay người khác, không thể chạy trốn cũng chẳng thể chặt đứt tứ chí của bản thân để làm lại cuộc đời, chỉ có thể vùng vẫy trong vũng máu đỏ tươi của chính bản thân mình, mặc người khác giằng xé, chơi đùa.” Tĩnh Ngữ cười lạnh, ánh mắt dâng lên sự chua xót, không phải là cô không tin anh, nhưng vì là anh nên cô mới không thể tin: “Hôm nay chú nói yêu tôi, ngày mai chú nói yêu tôi, nhưng sau này thì sao? Tôi chắc chắn chú sẽ cảm thấy hối hận vì đã nói ra những lời điên rồ như vậy với một con nhóc. Bởi vì, những cảm giác đó của chú, không phải xuất phát từ tình yêu mà nó xuất phát từ lòng trắc ẩn, từ lòng thương hại. Mà tôi… không muốn làm một kẻ ngốc mặc cho chú thao túng.”

Tĩnh Ngữ xoay lưng về phía anh, bóng lưng ấy kết hợp với sự diễm lệ của hoa trà đỏ rực, ngược lại lại khiến cho người ta dâng trào một loại cảm giác bi thương.

“Vậy tôi phải làm gì thì em mới chịu tin tôi đây?” Anh muốn đập vỡ bức tường giữa anh và cô, cứ ngỡ rằng bản thân sẽ có thể dễ dàng phá bỏ nó nhưng anh chợt nhận ra bản thân không có đủ sức, bởi vì khi đập vỡ bức tường này, một bức tường khác lại xuất hiện, có làm cách nào cũng không ngăn được người trốn phía sau bức tường kia gỡ bỏ phòng bị.

Tĩnh Ngữ không trả lời, cô một mạch bỏ vào trong như đang hoảng loạn mà chạy trốn khỏi nguy hiểm. Bởi vì cô sợ, nếu cô còn ở lại, chắc chắn sẽ để lộ ra nhược điểm của bản thân - nước mắt. Một khi rơi nước mắt thì cô làm gì còn có lòng tự trọng nữa, với cả… lỡ như cô thật sự vì những lời mật ngọt đó của anh làm cho xiêu lòng, thì chẳng phải, trong mắt anh cô sẽ trở thành một cô gái dễ dãi, không đáng một xu, không phải sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play