Sau khi cấp cứu kịp thời sáng hôm sau sức khỏe cả hai người cũng dần ổn định, tuy nhiên chỉ có Lục Nhược Hân bị sốc tâm lý quá nặng nên vẫn trong trạng thái hoảng loạn. Đôi mắt nhắm nghiền trong mơ cô vẫn luôn không ngừng vang xin bọn họ đừng chạm vào cô. Nhìn con gái mình như thế Tâng An Nhã đau lòng đến rơi nước mắt.

Tất cả là lỗi của bà, nếu ngày đó bà đừng quá tin tưởng Thẩm Quân Dao, đừng nghe lời cô ta thì giờ đây con gái bà chắc chắn đã không ra nông nỗi này. Lục Nhã Như nhìn thấy em gái mình gặp nạn như thế cũng rất đau lòng, thấy mẹ mình cả đêm không ngủ vì chăm sóc cho Nhược Hân cô càng xót hơn. Bước đến gần bà cô lên tiếng khuyên nhủ.

“Mẹ, Nhược Hân bây giờ sức khỏe ổn định rồi, mẹ về nghỉ ngơi đi! Nhược Hân có con chăm sóc là được rồi.”

“Không được, em còn ra nông nỗi này sao mẹ có thể về nghỉ ngơi được chứ! Mẹ phải ở đây với nó.”

“Con biết mẹ lo cho Nhược Hân, nhưng em ấy bây giờ sức khỏe cũng đã ổn định rồi. Nếu mẹ cứ thế này con sợ lúc em ấy tỉnh lại thì mẹ lại ngã bệnh mất. Nghe con mẹ mau về nghỉ ngơi đi ạ.”

Nghe Nhã Như nói thế bà cũng đành lau nước mắt đứng lên nhìn lại đứa con gái cưng của mình. Càng nhìn bà lại càng thấy xót xa, tuyệt đối bà sẽ không bao giờ bỏ qua cho kẻ dám hãm hại con gái bà nông nỗi này. Nhất định bà sẽ bắt bọn họ phải trả giá đắt. Quay sang Nhã Như bà nhẹ giọng nói.

“Vậy mẹ về trước, khi nào Nhược Hân tỉnh lại phải gọi điện thoại đến báo cho mẹ nhé!”

Vừa mới quay lưng ra đến cửa đúng lúc Lục Tử Khâm đưa Tiểu Vy sang thăm Nhược Hân. Nhìn thấy bà, Tiểu Vy nhẹ cúi đầu. Tần An Nhã giờ đây đối với Tiểu Vy tuy chưa có cảm tình sâu đậm, nhưng bà đã không còn phản ứng mạnh như trước đây nữa. Bởi bà đã hiểu con người tốt xấu không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài. Bà không đậm không nhạt nhìn Tiểu Vy hỏi.

“Sao lại sang đây rồi?”

“Con muốn sang thăm Nhược Hân, em ấy thế nào rồi ạ?”

“Con bé vẫn vậy, tâm trí vẫn hoảng loạn. Không biết con bé phải chịu ám ảnh cú sốc này đến bao giờ nữa.”

Tiểu Vy nhìn Nhược Hân nằm im trên giường, những thương tích trên mặt lẫn tay chân cũng không kém gì cô, cô đồng cảm và hiểu cho cú sốc tâm lý của Nhược Hân. Tuy cô không đến nỗi như Nhược Hân nhưng nỗi sợ hãi ấy chắc chắn sẽ ám ảnh theo cô cả đời.

“Mẹ hơi mệt mẹ về trước đây, con cũng về phòng nghỉ ngơi đi!”

“Vâng mẹ về nghỉ đi ạ, con muốn ở đây với Nhược Hân một lát.”

“Tùy con vậy.”

Tiểu Vy chầm chậm bước đến bên cạnh Nhược Hân, nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Tiểu Vy Nhã Như liền nhìn sang anh mình nói.

“Chị ấy còn chưa khỏe hẳn anh đưa chị ấy sang đây làm gì? Sắc mặt chị ấy còn nhợt nhạt lắm đấy!”

“Là chị muốn sang thăm Nhược Hân em đừng trách anh ấy.”

“Chị cũng bị thương cũng không ít hơn Nhược Hân còn sang thăm em ấy gì chứ! Nhược Hân sức khỏe cũng ổn định rồi, chỉ có điều tâm lý của nó chưa thể bình phục được.”

“Có lẽ nỗi ám ảnh này cả đời cũng không thể nào quên được…”

…****************…

Tại sân bay, Phó Cẩn Dân sảy những bước chân dài miên man tay kéo theo vali đưa mắt nhìn quanh tìm Vũ Ninh Phong. Đáng ra tuần sau anh mới trở về, nhưng nghe nói gia đình Lục Tử Khâm xảy ra chuyện nên anh đã thu xếp công việc để về sớm hơn. Vừa nhìn thấy Phó Cẩn Dân, Vũ Ninh Phong liền vẫy tay lên tiếng gọi.

“Cẩn Dân!”

“Lâu quá không gặp người anh em.”

“Chẳng phải nói tuần sau mới về sao?”

“Anh em của tôi xảy ra chuyện tôi sao có thể vắng mặt chứ! Tôi về đây để giúp cậu ấy xử lý bọn khốn kia, dám trên địa bàn của tôi bắt người thì bọn chúng xác định sống không bằng chết rồi.”

“Đi thôi!”

Trên xe trở về, Vũ Ninh Phong kể hết cho Cẩn Dân nghe đầu đuôi mọi chuyện, càng nghe Cẩn Dân càng tức giận hơn. Không ngờ Thẩm Quân Dao kia lòng dạ lại đáng sợ như vậy, vẻ ngoài đẹp đẽ bao nhiêu thì lòng dạ rắn rết bấy nhiêu mà. Nhưng một khi đã động vào tam gia của thành phố này thì cô ta chê mình sống thảnh thơi lâu quá rồi.

“Hai người họ thế nào rồi, không sao đấy chứ!”

“Sức khỏe đã ổn định, nhưng Nhược Hân có vẻ tâm lý vẫn còn bị ảnh hưởng. Em ấy đến giờ vẫn không nói không cười với bất kỳ ai, kể cả ba mẹ anh chị của mình em ấy cũng không nói nữa lời.”

“Đến mức đấy sao?”

Nhận được cái gật đầu của Ninh Phong, Phó Cẩn Dân lại lắc đầu buồn bã, xem ra rất khó để em ấy trở lại với sự vui vẻ hoạt bát thường ngày rồi. Nhưng cũng không thể như thế mà bỏ cuộc được, anh quay sang Ninh Phong nói.

“Tôi biết một vài bác sĩ tâm lý rất giỏi. Để tôi bảo Tử Khâm đưa em ấy đến xem sao?”

“Ừm.”

“À mà… Lệ Nhi dạo này thế nào rồi? Cô ấy vẫn khỏe chứ?”

Vũ Ninh Phong khẽ nhíu mày nhìn sang Phó Cẩn Dân bằng ánh mắt hiếu kỳ. Nói tới nói lui lại hỏi về Tống Lệ Nhi, chẳng lẽ tên này thật sự phải lòng cô ấy rồi sao?

“Cậu thích Tống Lệ Nhi thật à?”

“Có lẽ vậy.”

“Vậy tại sao không theo đuổi?”

“Cô ấy miễn dịch với người có tiền và đặc biệt là miễn dịch với tôi. Dường như cô ấy rất ghét tôi, thời gian đi công tác tôi vẫn gọi điện nhắn tin cho cô ấy, nhưng cô ấy chặn số tôi. Tôi thật sự không biết phải làm sao cả, có lẽ tôi trúng phải tiếng sét ái tình rồi.”

“Phó thiếu nổi tiếng đào hoa chưa từng biết thật lòng là gì nay tuyên bố trúng phải tiếng sét ái tình, đúng là làm người ta phải kinh ngạc.”

Phó Cẩn Dân không nói gì chỉ nhếch môi cười trừ. Trước đây trong tình trường anh chưa từng thất bại trước bất kỳ cô gái nào, vậy mà đứng trước cô anh lại thất bại một cách thảm hại như vậy. Nhưng cũng vì thế mà anh biết được rằng anh đã thật sự nghiêm túc thích cô rồi, lần này trở về dù cô có né tránh hay xua đuổi anh thế nào, anh cũng quyết không bỏ cuộc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play