Lý Tiểu Vy nghe tiếng nói mỉa của Lục Nhược Hân thì giật mình quay nhìn lại, Lục Nhược Hân với gương mặt vênh váo bước đến nhìn cô nói.
“Sao hả, Lục gia chúng tôi không đủ để lo cho cô cơm no áo ấm, hay là anh trai tôi không đáp ứng nổi chị! Cho nên chị mới đi tìm thêm đàn ông để thỏa mãn bản thân đúng không?”
“Chị không có thời gian rảnh đứng đây giải thích với em, với lại chị không làm gì sai cả. Em muốn nghĩ sao thì tùy em.”
Tiểu Vy nói xong liền quay lưng bỏ đi, Lục Nhược Hân tức tối vì bị làm lơ coi như không khí thì càng điên tiết hơn, cô ta bước đến chặn đường Tiểu Vy lên tiếng nói mỉa.
“Hơ, không coi tôi ra gì sao? Không muốn giải thích với tôi sao? Để tôi xem sau ngày hôm nay chị còn có cơ hội để lên mặt nữa không.”
Nói xong cô ta quay lưng đi, ngang qua mặt Tiêu Quốc Huy cô ta lại nhếch môi cười mỉa mai rồi bước đi. Tiêu Quốc Huy nhìn thái độ của Nhược Hân dành cho Tiểu Vy cũng đủ hiểu cô không được gia đình chồng yêu thích rồi, vậy tại sao cô ấy lại đồng ý cuộc hôn nhân này chứ!
“Tiểu Vy, anh thấy trong lời nói của cô gái vừa rồi có ẩn ý em nên cẩn thận một chút.”
“Em biết rồi, không còn sớm nữa em về trước đây. Gặp anh sau.”
“Tiểu Vy!”
“Còn chuyện gì sao ạ?”
“Em thật lòng chấp nhận cuộc hôn nhân này sao? Em không hối hận chứ?”
“Không, em sẽ không bao giờ hối hận.”
Tiểu Vy không chần chừ hãy cho mình phút giây suy nghĩ nào mà trực tiếp trả lời anh một cách dứt khoát. Cô tuyệt đối sẽ không hối hận, cô tin vào sự lựa chọn của mình và càng tin Tử Khâm hơn. Cô tin anh sẽ không làm cô phải thất vọng.
…****************…
Lục Tử Khâm đến nhà hàng mà mẹ mình đã gửi địa chỉ, bước vào căn phòng vip riêng biệt anh không ngạc nhiên lắm, bởi ánh rất rõ tính của mẹ mình rất thích những thứ sang trọng. Vì vậy một căn phòng vip cho một bữa ăn cũng không có gì là lạ.
Vừa nhìn thấy Lục Tử Khâm đẩy cửa bước vào Tần An Nhã vui vẻ ra mặt chỉ vào ghế niềm nở nói.
“Con đến rồi à, mau ngồi đi!”
Sắc mặt vẫn chẳng có chút cảm xúc, anh ngồi xuống ghế nhìn mẹ mình hỏi.
“Có chuyện gì mẹ nói luôn đi, con đang vội.”
“Mẹ con chúng ta bao lâu mới ngồi cùng nhau thế này chứ! Ăn với mẹ một bữa cơm khó thế sao?”
“Chỉ một bữa cơm mà mẹ cầu kì như vậy sao? Có chuyện gì mẹ nói luôn đi.”
“Không thể dùng một bữa cơm với mẹ sao?”
Không thể làm khác hơn, Lục Tử Khâm đành kiên nhẫn ngồi ăn cơm cùng bà. Nhìn thấy Tử Khâm chịu ngồi dùng cơm cùng mình, Tần An Nhã vui mừng ra mặt. Mọi chuyện đang đi đúng với kế hoạch mà Thẩm Quân Dao vạch sẵn, chẳng những thế mà còn rất trôi chảy nữa. Đưa mắt nhìn cốc nước cam trước mặt Tử Khâm bà nói.
“Mẹ nhớ là mẹ con chúng ta đều rất thích nước cam, nước cam ở nhà hàng này vị cũng rất ngon, con cũng thử xem có thích không?”
Lục Tử Khâm nghe mẹ mình nói thế cũng cầm cốc nước lên uống một ngụm nhỏ, cảm nhận mùi vị cũng không tệ. Anh vừa đặt cốc nước xuống Tần An Nhã liền hỏi.
“Thế nào, có vừa miệng không?”
“Cũng được ạ.”
“Vậy uống thêm chút nữa đi!”
“Mẹ gọi con đến đây chỉ đơn giản là dùng cơm thôi sao?”
“Ờm… chuyện Nhược Hân mẹ thay mặt nó nhận lỗi với con. Tuy Nhược Hân đã trưởng thành nhưng tính tình còn rất trẻ con, con đừng trách nó.”
“Mẹ, Nhược Hân nó lớn rồi phải biết chịu trách nhiệm với những việc mình làm. Đâu thể nào gây chuyện rồi lại để mẹ nhận lỗi thay thế được. Với lại người nó nên nhận lỗi là Vy Vy không phải con.”
“Con thật sự thích con bé nhà quê đó thật sao?”
“Cô ấy là vợ con, không phải con bé nhà quê nào cả. Nếu không còn chuyện gì nữa con về trước đây.”
Vừa đứng bật dậy, Lục Tử Khâm cảm giác choáng váng đến mức không đứng vững được. Tần An Nhã thấy anh như thế vội bước đến đỡ anh giả vờ hỏi.
“Con sao vậy? Có phải làm việc quá sức nên ảnh hưởng đến sức khỏe rồi không? Mau ngồi xuống uống chút nước mẹ gọi người đưa con về.”
Nghe lời bà anh lại uống một ngụm lớn nước cam, nhưng kết quả chẳng đỡ hơn được chút nào. Cả người nóng bức khiến anh vô cùng khó chịu. Tần An Nhã giả vờ như đang gọi điện cho ai đó với dáng vẻ vô cùng lo lắng, bà quay sang nhìn Tử Khâm nói.
“Sau tài xế Vương gọi mãi không được vậy? Con ngồi đây chờ mẹ, mẹ chạy ra ngoài gọi cậu ta vào đưa con đến bệnh viện.”
Không đợi Tử Khâm trả lời bà nhanh chân chạy khỏi phòng. Lục Tử Khâm cảm giác cả người anh càng lúc càng khó chịu, cảm giác như có hàng trăm hàng vạn con kiến đang bò khiến anh vô cùng ngứa ngáy. Không chịu được với cảm giác kì lạ này, Lục Tử Khâm cố đứng lên rời khỏi phòng.
Bước chân loạng choạng không kiểm soát được, Lục Tử Khâm bám vào tường bước từng bước khó nhọc. Rốt cuộc anh bị làm sao vậy chứ! Một nhân viên phục vụ bước đến tiếp cận anh, thấy anh không đủ tỉnh táo hắn ta liền nói.
“Thưa quý khách, tôi thấy có vẻ anh không khỏe, ở đây chúng tôi có phòng nghỉ. Hay là tôi đưa ánh vào nghỉ ngơi trước rồi liên hệ người nhà giúp anh được không ạ?”
“Được.”
Cảm giác khó chịu càng lúc càng tăng, Lục Tử Khâm nhận lời giúp đỡ từ nhân viên phục vụ kia mà chẳng chút nghi ngờ. Lục Tử Khâm được đưa đến phòng Thẩm Quân Dao đã đặt sẵn, đặt Tử Khâm ngã người lên giường nhân viên phục vụ kia nhanh chóng rời khỏi.
Thẩm Quân Dao bước ra từ nhà tắm với bộ váy ngủ hết sức sexy nhìn người đàn ông trên giường một cách hài lòng. Chậm rãi bước đến gần anh cô ta thầm nói.
“Để em xem sao sau đêm nay anh từ chối em kiểu gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT