Đến công ty với tâm trạng làm việc cực kỳ tốt, Lục Tử Khâm lúc nào cũng nở nụ cười trên môi. Uông Tử Dương nhìn thấy sếp của mình như vậy thì mừng thầm, xem ra hôm nay sẽ không có một cơn thịnh nộ nào đâu nhỉ!
Nhớ đến chuyện Tiểu Vy bị ức hiếp ở trường, Lục Tử Khâm suy nghĩ một lát rồi quay sang Uông Tử Dương, nhìn thấy Uông Tử Dương đứng cười một mình làm Tử Khâm khó hiểu, gọi mãi chẳng thấy hắn lên tiếng anh quát.
“Trợ lý Uông!”
“Hả…dạ! Lục tổng anh gọi tôi.”
“Cậu làm gì mà vui vậy? Tôi gọi cũng không nghe thấy!”
“À tôi… tôi thấy hôm nay tâm trạng Lục tổng rất vui nên tôi cũng vui lây ạ.”
“Chẳng chú tâm làm việc gì cả, cẩn thận tôi cắt tiền thưởng của cậu đấy!”
“Vâng tôi biết rồi Lục tổng. Anh có gì sai bảo sao ạ?”
“Cậu gọi hai vệ sĩ đến trường đại học kinh tế âm thầm bảo vệ thiếu phu nhân cho tôi, tuyệt đối đừng để cô ấy biết.”
“Vâng Lục tổng.”
Chuông điện thoại reo lên, Lục Tử Khâm đưa mắt nhìn qua màn hình điện thoại, sắc mặt có chút trầm xuống. Anh nhìn Uông Tử Dương khẽ nhíu mày hỏi.
“Sao còn chưa đi?”
“À tôi… tôi đi ngay đây.”
Uông Tử Dương vừa rời khỏi phòng, Lục Tử Khâm cầm điện thoại lên thông thả nghe máy.
“Con nghe đây mẹ.”
“Tử Khâm à, tối nay con có rảnh không?”
“Có chuyện gì sao ạ?”
“Ờ… cũng không có gì, mẹ muốn gặp riêng con để bàn một chuyện. Mẹ con chúng ta ra ngoài ăn rồi mẹ nói luôn được không con?”
“Không thể nói qua điện thoại sao?”
“Chuyện này không tiện lắm!”
“Vậy được rồi, mẹ cho con địa điểm đi con sẽ tới.”
“Được được, để mẹ đặt chỗ rồi gửi địa chỉ qua cho con.”
Lục Tử Khâm vừa tắt máy, Thẩm Quân Dao vội nhích lại cạnh bên Tần An Nhã vui vẻ hỏi.
“Bác gái, thế nào rồi ạ?”
“Được rồi, làm theo kế hoạch. Con chọn địa điểm đi rồi bác gửi địa chỉ qua cho nó.”
“Tốt quá, vậy để cháu đi chuẩn bị.”
“Ừm mau đi đi!”
Nhìn dáng vẻ vừa vui vẻ vừa vội vã của Thẩm Quân Dao làm Tần An Nhã khẽ cười. Con bé này không ngờ lại vì Tử Khâm mình tình nguyện hủy đi sự sạch của mình như thế, đúng là cô con dâu tốt mà.
Sau giờ học, Tiểu Vy vội vã rời khỏi trường nhanh chân ra cổng vì không muốn Tử Khâm đợi mình quá lâu. Đang bước vội thì thấy Lục Tử Khâm gọi đến, cô vui vẻ nở nụ cười tươi bắt máy.
“Em nghe đây!”
“Hôm này anh bận nên không đến đón em được, anh có bảo tài xế đến đón em. Em về nhà cẩn thận không cần chờ cơm anh đâu.”
Trong lòng Tiểu Vy có chút hụt hẫng nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần cười nói.
“Không sao, anh bận thì không cần đến đón em đâu, em tự về được mà.”
“Không được, em ở yên đó đợi tài xế đón, không được tự ý về một mình biết không?”
“Em biết rồi, vậy anh làm việc đi!”
Tắt điện thoại của Lục Tử Khâm, chân bước của Tiểu Vy cũng chậm lại. Tâm trạng chợt trở nên không vui, cô tự an ủi mình.
“Anh ấy bận thôi mà, về nhà mình sẽ tự tay nấu món ngon cho anh ấy mới được.”
Tâm trạng lại phấn chấn trở lại, cô vui vẻ bước nhanh ra cổng, tiếng gọi của Tiêu Quốc Huy làm Tiểu Vy khựng lại. Nhìn thấy Tiêu Quốc Huy đang chạy vội về phía mình với tâm trạng không mấy vui, cô đứng lại chờ anh tới khẽ hỏi.
“Anh sao vậy? Có chuyện gì không vui sao?”
“Không có, em đã khỏe hẳn chưa? Hôm em gặp chuyện anh có đến bệnh viện nhưng y tá nói người nhà muốn em nghĩ ngơi nên không cho gặp. Anh gọi cho em cũng không gọi được, anh rất lo lắng cho em đấy em biết không?”
“Cảm ơn anh đã lo lắng cho em, em khỏe rồi. Điện thoại của em bị hỏng nên anh không liên lạc được cũng phải.”
“Ờm … Tiểu Vy, chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện một chút được không?”
“Anh nói luôn ở đây được không? Em đang vội.”
“Vội vì sợ người đàn ông kia đợi em sao?”
Nghe Tiêu Quốc Huy hỏi làm Tiểu Vy có chút suy nghĩ, chẳng lẽ anh biết mối quan hệ của cô và Tử Khâm rồi sao? Nhưng làm sao anh ấy biết được? Cũng đúng, có chuyện gì có thể dấu mãi đâu chứ, vã lại mối quan hệ của cô và Tử Khâm cũng không còn là ràng buộc hợp đồng nên cũng không cần phải dấu nữa.
“Tiểu Vy, em có thể nói cho anh biết người hằng ngày đưa đón em là ai không?”
“Chuyện này… Anh Quốc Huy thật ra bấy lâu nay em đã nói dối anh, thật ra người lần trước anh gặp không phải là chú nhỏ hay họ hàng gì với em cả. Anh ấy là chồng sắp cưới của em.”
“Chồng sắp cưới sao? Tiểu Vy em đang nói gì vậy?”
“Anh không nghe lầm đâu, anh ấy và em được hứa hôn từ nhỏ. Trước khi vào học ở đây chúng em đã được gia đình tổ chức đính hôn, em đang sống cùng anh ấy.”
Nghe Tiểu Vy nói làm lòng Tiêu Quốc Huy chết lặng. Hóa ra anh ta là vị hôn phu của em ấy, thảo nào hôm đó anh ta lại sốt ruột tím em ấy như vậy, còn không cho mình đến gần cô ấy. Mình lại chậm một bước rồi sao?
“Anh Quốc Huy anh sao vậy?”
“À không có gì, vậy mà bấy lâu nay em lại dấu anh. Chúc mừng em Tiểu Vy, anh thấy anh ấy là một người tốt lại rất biết quan tâm lo lắng cho em. Chắc chắn em sẽ hạnh phúc.”
“Cảm ơn anh.”
“Thân mật quá nhỉ! Giữa ban ngày ban mặt công khai tình tứ với người đàn ông khác liếc mắt đưa tình. Chị không thấy như vậy là có lỗi với anh Tử Khâm sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT