Tổng Hợp Các Đoản Văn

2


4 tháng


Tôi không tưởng tượng nổi tiếng kêu đến xé lòng đó. Nó cất lên giữa màn đêm tĩnh lặng, tim tôi thắt lại. Lúc tôi ngoảnh lại nhìn, em đã từ bỏ trần thế, em đã bỏ tôi mà đi.

Tôi biết, rồi một ngày em cũng sẽ rời đi chỉ là không ngờ nó đến quá nhanh như vậy. Em đến với thế giới này như nào nhỉ? Tôi không còn nhớ rõ. Có lẽ em chỉ là một phần trong kí ức của tôi. Nhưng tôi biết, tôi trong mắt em là toàn bộ thế giới.

“Xồm à!”

Tôi nhớ, mỗi lần tôi nhẹ gọi tên em, em sẽ ngoảnh mặt nhìn tôi, cái đuôi phe phẩy điệu bộ rất thích thú. Tôi cưng em lắm, cứ nghĩ em nghe hiểu những gì tôi nói, lại âu yếm gọi: Bé cưng, ngoan xinh yêu của chị.

Em rất thích được tôi xoa đầu, cứ được xoa là em hứng chí lật người lại để lộ chiếc bụng hồng hồng, ngoe nguẩy gióng đôi mắt tròn xoe ấy về tôi. Như bảo: Chị ơi, nữa đi. Em thích lắm.

Cứ hễ thời tiết trở lạnh, tôi sẽ làm một ngôi nhà to bằng hộp giấy để em nằm. Nhớ lại khi đó em bướng bỉnh, tôi làm đủ cách em cũng không chịu vào. Cuối cùng, sau khi tôi rời đi không lâu em lại tự động bước vào ngôi nhà đó, còn cuộn mình lại đánh giác rất ngon lành. Dáng vẻ lúc đó của tôi như thế nào nhỉ? Bất lực trong vui sướng chăng?

Em sợ tiếng sấm, tiếng sét, tiếng pháo hoa. Mỗi lần sấm sét nổ lên, em sẽ chạy thật nhanh vào nhà, cuộn người sau cánh cửa gỗ. Đêm 30 tết, em cũng sợ tiếng pháo hoa, lao thật nhanh ra hồi sau, nằm phía sau những tấm hộp giấy.

Em ghét ăn sả, nếu trong cơm dính mùi sả em chỉ khịt khịt mũi, xoáy cái mặt buồn tủi ấy rời đi. Phải nói nó sát thương quá chí mạng.

Buổi tối, khi tôi đi thể dục. Em sẽ lẽo đẽo theo sau, trên suốt dọc đường hít hà hít để, em có phải chăng đánh hơi để nhớ đường, hay kiểm tra xem có thứ gì nguy hiểm xung quanh tôi? Tôi không đoán được, nhưng vẫn rất vui vì trên suốt dọc đường có em bên cạnh.

Tôi tự hào về em lắm!

Biết không? Hễ em làm tôi cáu, tôi quát to, em sẽ cụp đôi tai, nằm ngửa xuống vẻ mặt muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu. Làm sao tôi có thể quát em được.

Tôi cố gắng lục lọi trí nhớ, không ngờ thời gian gần 5 năm lại trôi nhanh đến vậy. Em từ bé cún nhỏ thành cô cún điềm đạm. Rồi từ cô cún điềm đạm trở thành một thiên thành bé bỏng.

Em đi rồi, liệu em có trách tôi?

Tôi nhận ra dạo gần đây em bỏ ăn, xương không gặm nữa, món cá kho em từng thích hay đơn giản nước thịt luộc em từng ăn khoái chí ăn hết. Em đều không đụng đến.

Tôi pha sữa cho em, em không uống. Chỉ đơn giản liếm vài ngụm nước lạnh. Hình như em sắp xa tôi rồi…

Xồm à, em đã đi. Vào cái ngày trời không nắng không mưa khí trời không quá oi bức, bình yên như thế sao chị lại thấy nhói đau thế này.

Xồm à, sau này chị gọi tên em sẽ không còn cô chó nào ngoảnh lại, phẩy đuôi với chị. Cũng sẽ không vì chị cáu giận mà làm nũng.

Tạm biệt em nhé! Bé Xồm yêu của chị. Chúc em đến với thế giới mới sẽ tốt hơn, tuyệt vời hơn.

( 7-6-2024)

Tôi không chắc bản thân sẽ nhớ em ấy mãi. Nhưng khi mở ra trang nhật ký này, hình ảnh em sẽ hiện lên trong tâm trí tôi. Một cô cún với bộ lông màu đen, đôi mắt luôn mang theo ánh nước. Em là cô cún xinh đẹp mà tôi đã từng gặp, cũng là cô cún để lại ấn tượng nhất trong lòng tôi…


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play