Tiêu Dịch điên rồi.
Hắn vừa cười vừa khóc, giống như bị điên, ở bên giếng gọi to tên Từ Chiêu Bội.
Nhưng không ai đáp lại.
Cung nhân bận rộn đào giếng.
Hắn cũng đào.
Bàn tay bị vô số đá cào xước, cát lấp đầy các móng tay.
Nhưng hắn không cảm thấy đau đớn.
Hắn nhớ tới, khi còn là một trong bảy hoàng tử nhỏ bé đáng thương, hắn đã yêu một nữ hài không thể với tới.
Nàng không giống mọi người, hoặc là nhục nhã hắn, hoặc sẽ cảm thấy hắn đáng thương do không trọn vẹn.
Nàng chân thành xem hắn như người bình thường.
Hắn vĩnh viễn nhớ rõ nàng nói “Việc mà người khác có hai con mắt có thể làm được, ngươi có một con mắt lại không thể làm được sao?”
Hắn đi theo nàng, liên tục truy hỏi tên nàng.
Khi hỏi tới, liền đứng tại chỗ cười ngây ngô.
Nhưng đột nhiên, Tam ca lại đánh tới.
Hắn bị đè dưới thân đánh.
Tam ca cười hắn “Thật là si tâm vọng tưởng, cũng không nhìn xem chính mình có thân phận gì.”
“Nàng là vị hôn thê chưa qua cửa của đại ca, ngươi tính cái gì?”
“Một kẻ mù, cũng dám mơ ước tiểu thư huân quý như thế?”
Tiêu Dịch không biết lấy sức lực ở đâu, giãy dụa đứng dậy.
Một quyền đánh vào mặt Tiêu Cương.
Từng quyền từng quyền…đánh đến khi Tiêu Cương huyết nhục mơ hồ.
“Ta không phải kẻ mù”
“Ta cũng có thể cưới nàng.”
‘Ngươi chờ coi.”
Từ đó về sau, hắn bắt đầu không ngủ được.
Ảo tưởng rằng nếu mắt mình kiện toàn, liệu có thể bước lên vị trí kia.
Cưới được tiểu thư con nhà quyền quý.
Hắn ghen tị đến điên loạn, tự bổ sung vào ký ức.
Đem đại ca – người đối xử tốt duy nhất với mình, ảo tưởng thành kẻ thù đoạt thê.
Hắn bắt đầu trù tính, trù tính đại nghiệp.
Đầu tiên, hắn vu hãm đại ca dùng vu thuật.
Lại không từ thủ đoạn, mưu tính để ngẫu nhiên gặp nhạc phụ.
Hắn thành công.
Tiêu Thống bị ám sát.
Tiêu Dịch cưới được người mình luôn mong đợi.
Nhưng trong đêm động phòng đó, Từ Chiêu Bội quy củ hướng hắn hành lễ, thần sắc lạnh lùng.
Như là để hoàn thành nhiệm vụ gì.
Hắn nhớ nàng từng cùng Tiêu Thống thả diều.
Hắn đứng trong tối nhìn lén, nhìn nàng yêu kiều tựa vào vai đại ca, cười như một đứa trẻ.
Hắn nghĩ.
Có phải chính mình dù làm gì cũng không so được với đại ca?
Hắn ghen tị đến điên loạn, giấu đi sự ái mộ của mình.
Nhìn nàng lạnh nhạt, hắn che đi sự chân thành khẩn thiết cùng không cam lòng.
Mẫu phi hắn sẽ vì không được sủng ái mà lấy lòng phụ hoàng hắn.
Liệu nàng có thể làm vậy chăng?
Hắn mờ mịt thu vét những người có bộ dáng giống nàng.
Đem bọn họ đến trước mặt, tức chết nàng.
Nhất là Vương miện Quân.
Nàng ta cười rộ lên rất giống Từ Chiêu Bội.
Trong vô số đêm ôm nhau ngủ, hắn đều nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đó.
Một tiếng lại một tiếng gọi.
Chiêu Bội…Chiêu Bội.
Trước mặt Chiêu Bội, hắn sủng Vương Miện Quân đến vô pháp vô thiên.
Một bên lừa mình dối người đem khuôn mặt hèn mọn cầu sủng của Vương Miện Quân thành Từ Chiêu Bội.
Một bên lại khao khát người lạnh băng kia sẽ đáp lại hắn.
Nhưng Từ Chiêu Bội cư nhiên cư xử rất đúng mực.
Đem những mỹ thiếp đó an trí thỏa đáng.
Hắn sắp bị tức chết.
Nhưng khi ôm Phương Đẳng, hắn bình thường trở lại.
Hắn kỳ vọng Phương Đẳng có thể biến thành rồng bay lượn phía chân trời.
Vì vậy hắn học bộ dáng phụ hoàng khi dạy dỗ Tiêu Thống, hà khắc nuôi dưỡng con trai của mình.
Nhưng không biết phụ hoàng thiên vị con trai trưởng sẽ giấu kín.
Hắn vốn chưa từng nếm trải tình yêu ấy.
Cho đến khi hắn hiểu rõ mình đã sai, tất cả đã quá muốn.
Phương Đẳng quỳ trước mặt hắn, khóc lóc cầu xin hắn buông tha cho mẫu thân.
Hắn nói, hy vọng Tiêu Dịch thả mẫu thân khỏi lãnh cung.
Hắn không tranh ngôi vị thái tử, sẽ như mong muốn của Tiêu Dịch, để cho đệ đệ khác làm.
Sau đó, không quay đầu lại chạy tới biên cương.
Sau lại…
Phương Đẳng vì chống lại quân địch, chết chìm.
Ngay cả thi thể cũng không thể tìm thấy.
Giống mẫu thân hắn.
Cái gì cũng không lưu lại.
Tiêu Dịch canh giữ ở nơi đó, vừa khóc vừa cười.
Hắn lại bóp méo ký ức của mình.
Trong trí nhớ hắn, thân ảnh Từ Chiêu Bội luôn xuất hiện.
Hắn trang điểm cho Chiêu Bội, Từ Chiêu Bội dịu dàng đội vương miện cho hắn.
Phương Đẳng đang ôn bài bên cạnh.
Một nhà ba người họ hòa thuận vui vẻ ấm áp.
Vĩnh viễn cùng một chỗ.
Cho đến khi nhạc phụ trở lại.
Quân đội Tây Ngụy rút khỏi trăm dặm.
Trong thời cơ bấp bênh có thể kiến công lập nghiệp này, từ chức về quê.
Hắn chỉ mang đi sở hữu đồ đạc của con gái khi còn sống, ép Tiêu Dịch bỏ vợ.
‘Từ trước đến nay, thần chỉ hy vọng Từ gia có thể hảo, hy vọng Chiêu Bội có thể đạt được danh lợi.”
“Hy vọng nàng trở thành phượng hoàng bay lượn phía chân trời.”
“Nhưng thần quên hỏi nàng, nàng có vui không khi trở thành hoàng hậu.”
“Con gái thần đã ở bên ngài nhiều năm, cũng mâu thuẫn với ngài nhiều
năm.”
“Cựu thần chỉ cầu xin mang di vật của nàng đi, để lưu lại niệm tưởng trong quãng đời còn lại.”
Tiêu Dịch trừng lớn hai mắt, không thể tin.
Sao lại thế?
Hắn cùng Chiêu Bội ân ái nhất.
Hắn khóc, quỳ gối dưới chân nhạc phụ, túm chặt chiếc áo vải Từ Chiêu Bội thêu.
Hắn nghẹn ngào nói, đây là Từ Chiêu Bội thêu cho hắn.
Đây là của hắn, không ai được cướp đi.
Từ trên chiếc áo đang thêu dở, có dòng chữ ngay ngắn “Mong Phương Đẳng của ta bình an.”
Nhạc phụ hắn cậy từng ngón, từng ngón tay Tiêu Dịch, đem hổ phù lạnh như băng trả lại.
Từ nay về sau, mai danh ẩn tích.
Mấy trăm năm sau, trên triều đình không còn quan viên của Từ thị.
Mọi thứ của Từ Chiêu Bội đều bị lấy đi.
Cái gì cũng không để lại.
Giang Lăng nguy ngập nguy cơ, trong bách tính lưu truyền nhiều lời đồn đãi.
Từ Chiêu Bội bị vắng vẻ, tìm nam sủng giải trừ tịch mịch.
Vô số “dâm thư” lưu truyền.
Hắn không tin.
Thê tử hắn thương hắn nhất.
Nhưng không hề có bằng chứng.
Hắn điên điên dại dại mắng những kẻ nói xấu, vu vạ cho hoàng hậu.
Nhưng khi thành bị phá, gốc rễ mọi chuyện không người để ý.
Hắn lật giở sách sử, muốn tìm một chút chứng cứ thê tử thực sự yêu hắn.
Nhưng sử quan chỉ ghi lại.
‘Từ nương dung mạo thướt tha, thùy mị”
Hắn nhắc đi nhắc lại nội dung trong sách.
Sau đó cười xé nát.
Đốt hỏa, đem tất cả số sách thu được đốt sạch sẽ.
Hắn nhặt lên mảnh giấy bị đốt gần hết viết về Từ nương, nắm chặt trong tay.
Hắn khóc trong biển lửa, để mặc ngọn lửa nuốt trọn.
Ngày thứ hai, cung nhân tìm được xác của vua Tiêu Dịch.
Hắn bị đốt cháy xém, hai tay nắm chặt, mọi người nghĩ hắn cất giấu bảo bối nào đó.
Phí sức mở tay hắn ra nhưng chẳng có gì.
Khi đó, in ấn chưa được phát minh.
Hàng vạn quyển sách Tiêu Dịch trân quý đều là độc bản.
Cung nhân hướng về xác hắn nhổ nước bọt
“Cẩu hoàng đế, sách thà đốt hết cũng không muốn cho những người nghèo khổ như chúng ta nhìn.”
“Thật xúi quẩy.”
Tiêu Dịch trở thành vị vua duy nhất đốt sách, hắn không có thành tựu, gánh chịu ngàn năm ô nhục.
Mà mọi người chỉ nhớ rõ mỹ mạo của Từ phi.
Những tin đồn dâm loạn kia triệt để chìm trong dòng sông dài của lịch sử.
TOÀN VĂN HOÀN
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT