Hắn viết quốc thư khiêu chiến Ngụy quốc.
Ngày ấy, ta ở đó.
Hắn hỏi ta, hắn viết thế nào.
Ta vội khen hắn “Bệ hạ uy vũ, không hổ là dũng sĩ quyết đoán nhất nước ta.”
Quần thần khuyên hắn dời đô đến Kiến Khang, nếu binh lực nước ta không đánh lại Tây Ngụy thì còn có chỗ quay về.
Hắn hỏi ý kiến của ta.
Ta lắc đầu “Ta không thích Kiến Khang”
‘Ta thích nơi này, thích Giang Lăng giàu có và đông đúc”
Hắn ngay lập tức từ chối đề nghị của đại thần “Hoàng hậu ở Giang Lăng sẽ vui vẻ hơn”
Chúng thần tức giận đến giậm chân.
Đáng tiếc, hắn vốn lãnh huyết vô tình.
Huynh đệ và con cháu hoặc bị giết, hoặc đào tẩu.
Không đợi đến khi nhận được hồi âm của Tây Ngụy, một người cháu trai của hắn làm phản.
Tiếng oán than ở triều đình và dân gian nổi lên tứ phía, mọi người đều nghị luận phải chăng hoàng đế đang bị trời phạt.
Nếu không tại sao thân nhân đều bỏ hắn mà đi?
Dân tâm rối loạn, khủng hoảng khắp nơi.
Hắn yêu cầu ta ở lại cung điện của mình, không được đi đâu.
Ta đợi đến chán ngán mấy ngày.
Tim đập mạnh, ta theo bản năng đẩy ra đại môn.
Trước mắt, một thiếu niên mặc áo giáp đang quỳ gối ở cửa cung dập đầu.
Thấy cửa đột nhiên mở, hắn giật mình, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Hai mắt đỏ đậm, nghẹn ngào. Những vết sẹo đáng sợ chạy dọc trên gương mặt, nhìn mà đau lòng.
Ta nhớ rõ hắn.
Nhớ rõ có một tiểu hài từ gọi là Tiêu Phương Đẳng.
Luôn bị kẹt giữa ta và phu quân.
Hắn bất lực và lưỡng lự, cả ngày khóc thút thít.
Bây giờ, hắn lại khóc.
“Con có muốn ăn kẹo không? Nương có”
Ta vô thức nói ra.
Vội tìm trong ống tay áo, nhưng không có cái gì.
Ta nhớ rõ hắn luôn thấy cha hắn ôm các hoàng tử khác, mua cho họ đường, quan tâm lo lắng cho họ.
Không giống với Tiêu Phương.
Lang quân của ta cũng không ôm hắn, khi gặp hắn luôn lạnh lùng.
Một khi hắn không đọc lưu loát thư, sẽ quất bàn tay con ta đến đỏ bừng.
Khi đó, hắn luôn khóc.
Ta đem khối đường từ trong tay áo ra.
Hắn khóc thì cho hắn ăn một viên.
Cũng tự ăn một viên.
Hắn ăn kẹo liền nhoẻn miệng cười, nước mắt lại chảy xuống.
Hắn duỗi đôi tay nho nhỏ “Nương, ôm Phương Đẳng một cái”
“Chỉ cần có nương ở, con sẽ không thấy khổ”
Hắn mặc áo giáp, cầm gươm. Hiện giờ con ta đã trưởng thành.
Có lẽ muốn ra biên cương.
Ta vuốt ve vết sẹo trên hai gò má hắn, nhớ lại lời hắn nói năm đó trước khi xung quân “Nương, ta muốn cho phụ hoàng thay đổi cách nhìn về chúng ta. Cho dù cha không sắc phong ngài làm hoàng hậu nhưng còn có con”
“Con muốn người trở thành thái hậu tôn quý nhất thiên hạ”
Hiện giờ, ta chỉ muốn hỏi.
Khi đao cắt qua mặt hắn, hắn có đau không.
Nhưng ta không muốn hỏi nữa.
Bởi vì ta không còn đường lui.
15
Trước khi Phương Đẳng đi, ta chỉ nói với hắn, ta không muốn làm hoàng hậu, càng không muốn làm thái hậu.
Chỉ cần hắn bình an trở về là được.
Đừng như nương, bị gia tộc gò bó trọn đời, sống dưới ý nguyện của phụ mẫu.
Nhưng hắn chỉ cười, khuôn mặt thư sinh của thiếu niên tràn đầy bất đắc dĩ và sự trưởng thành không hợp tuổi.
Cười đến mức khiến lòng ta hoảng.
Hắn quỳ gối trước mặt ta, vừa khóc vừa cười, nói không nên lời.
Cuối cùng chỉ nặng nề dập đầu lạy ta ba cái, để lại một câu “Nương, người nhớ giữ gìn sức khỏe”
Chú ý giữ gìn sức khỏe…
Bóng dáng thiếu niên đi xa, ta vẫn liên tục nhắc lại lời hắn nói.
Đều nói phụ mẫu yêu con thì sẽ có những tính toán tỉ mỉ.
Nhưng ta chỉ muốn con ta không dẫm phải vết xe đổ như nương nó.
Làm rồng bay lượn trên bầu trời quá mệt mỏi.
Ta chỉ hy vọng hắn có thể làm hồ điệp tự do vui chơi.
Bình an và vui vẻ cả đời là được.
“Bảo trọng”
Tuyết mới phủ kín đường đi.
Ta đuổi theo hắn gọi, lại không biết hắn có nghe được không.
Từ đó về sau, ta cuối cùng có thể nhớ lại rất nhiều chuyện.
Phương Đẳng từ nhỏ đã rất hiểu chuyện.
Tựa như khi ta sinh ra hắn.
Mặt nhăn dúm dó, chỉ ở trong lòng ngực ta mới cười.
Tựa như khi ta cùng phu quân khắc khẩu đến mặt đỏ tía tai, thân hình nho nhỏ quỳ gối giữa chúng ta.
Thành kính chắp hai tay, coi chúng ta như thần minh xin chúng ta đừng…cãi nhau nữa.
Tựa nhi tin đồn nổi lên bốn phía, khi ta quanh quẩn ở bên miệng giếng muốn tự sát.
Hắn luống cuống kéo nhẹ ống tay áo ta ‘Nương, ôm Phương Đẳng. Phương Đẳng sợ.”
Tựa như khi phải đi ra chiến trường, hắn sợ ta lo lắng.
Liền lẳng lặng chờ ở đây, yên lặng khóc.
Kế hoạch của ta sắp thành hiện thực.
Đổi sinh mạng của ta để con trai sống bình an cả một đời.
Nhưng gần đây ta luôn nằm mộng.
Ta mơ thấy cả người Phương Đẳng ướt sũng, sắc mặt tái nhợt, hướng về ta khóc.
Ta tìm lại trong ống tay áo cũng không thấy viên đường nào.
Tìm không thấy đường, hắn muốn đi.
Nhưng tay ta bị nắm chặt, nhìn con ta dần xa.
Hắn cười phất tay “Nương, ta đi đây”
“Kiếp sau Phương Đẳng muốn làm một con cá, hoặc hóa thành một con chim”
“Khi thấy một con cá trong hồ nước ngừng ở trước mặt người thì đó là ta. Nếu thấy con chim bay xung quanh người, kia cũng là ta.”
Ta khóc van hắn đừng đi.
Ta sẽ không cãi vã với cha hắn, ta nghe cha hắn mọi thứ.
Ta không muốn xem cá, càng không muốn thấy chim, ta chỉ muốn một nhà ba người chúng ta hạnh phúc.
Nhưng hắn chỉ lắc đầu.
Trước khi hoàn toàn biến mất, chỉ để lại một câu “Nương, không trách người, cũng không trách cha. Là Phương Đẳng tự muốn đi”
“Con phân ưu cho cha nhưng lại để nương buồn rầu”
Ta muốn đuổi theo nhưng không thể thoát khỏi bàn tay đang giữ chặt ta.
Trong mộng tối như mực, trống rỗng đến đáng sợ.
Ý thức của ta giống như rơi vào biển sâu, ta vừa sợ hãi, vừa lo lắng, tha thiết gọi tên Phương Đẳng.
Sực tỉnh, trước mắt là khuôn mặt của Tiêu Thống.
Hắn đang khóc.
Ta hỏi hắn, Phương Đẳng sao rồi.
Hắn không nói gì.
Cầm tay ta dán ở đôi môi lạnh như băng của hắn.
Con mắt buồn bã, ảm đảm lần thứ hai khóc ra huyết và nước mắt, giống như ma quỷ.
Ta bắt đầu hoảng sợ.
Đợi hắn đi, ta lại hỏi cung nhân có biết đứa trẻ tên Phương Đẳng không.
Cung nữ giật mình một cái chớp mắt, lại hoang mang quỳ xuống.
“Nô tỳ không biết, nô tỳ cái gì cũng không biết, nương nương tha tội.”
Cung nhân nói năng thận trọng.
Không ai cho ta biết con ta thế nào.
Ta an ủi chính mình đó chỉ là mộng mà thôi.
Kế hoạch nhất định thành công.
16
Ta không nhận được bất luận tin tức gì.
Chỉ nghe cung nhân nói, khi Tây Ngụy nhận được chiến thư, quốc vương giận dữ.
Một đường đánh lại đây.
Quân ta khó địch lại, không được mấy ngày có thể sẽ đánh tới Giang Lăng.
Khi Tiêu Dịch tìm ta, ta đang ngồi bên giếng chải tóc.
Chiếc giếng này là giếng duy nhất trong hoàng cung thông với các con sông ngoài thành.
“Chiêu Chiêu, ta giúp nàng”
Hắn nhẹ nhàng đi tới, nhưng bị ta gọi lại.
“Tiêu Dịch”
Hắn ngây ngẩn cả người.
Đây là lần đầu tiên sau khi điên, ta không gọi hắn Tiêu Thống.
Cũng là từ khi thành thân đến nay, lần đầu tiên ta gọi tên hắn ôn nhu tới vậy.
Kỳ thực ta đã sớm biết hắn không phải Tiêu Thống của ta.
Ta điên rồi.
Ta giả bộ.
Ta muốn hắn mất đi hết thảy.
Hắn vui vẻ chịu đựng.
Cũng xứng đáng.
Vốn tưởng, khi chia tay sẽ là cảnh tượng tê tâm phế liệt.
Nhưng khi xảy ra, nó lại bình lặng đến thế.
Tiêu Dịch đứng yên tại chỗ.
Khóe mắt đuôi lông mày dần dần hiện ra ý cười.
Hắn vươn tay, thật cẩn thận “Chiêu Chiên, lại đây.”
Phía sau hắn, thái giám cung kinh bưng khay.
Trên khay là lụa trắng, rượu độc, dao găm.
“Như nàng mong muốn, không lâu nữa, Nam Lương sẽ không còn”
“Ta không nỡ để nàng chết ở loạn quân bên trong”
“Ta đã tìm được chỗ ở núi Tê Hà, chúng ta sẽ cùng được chôn ở đó”
“Đời đời kiếp kiếp, đều cùng một chỗ.”
Ta không nói lời nào, chỉ nhìn hắn cười.
Hắn đi về trước vài bước, vẫn bị ta gọi dừng lại.
“Tiêu Dịch, ta không muốn chết trong lòng ngươi.”
“Ta không muốn cùng ngươi sống cùng chăn, chết cùng mộ”
“Tra tấn nhau lâu như vậy, ta mệt mỏi…hai chúng ta hãy buông tha cho nhau đi.”
“Chưa tìm được Phương Đẳng, hắn chết chìm dưới sông, nhất định rất lạnh.”
‘Ta làm nương, cùng ngươi hơn thua nửa đời người, không để hắn cảm thụ một gia đình ấm áp ngày nào.”
“Ngươi làm cha, hãy rộng lượng chút để ta nhảy xuống, dọc theo sông này đi tìm hắn.”
Tiêu Dịch sửng sốt vươn tay về phía ta.
Ta nhắm chặt hai mắt, trong lòng chưa bao giờ thấy an bình đến vậy.
Trước khi hắn kịp bắt được ta, ta giành trước một bước ngả người xuống dưới.
Trước mắt là ánh mặt trời rực rỡ, khuôn mặt vô thố của Tiêu Dịch ngày càng xa.
Sau cùng, ta nặng nề ngã vào trong nước.
Nước thật lạnh, trời thật tối.
Có một con cá nhỏ phe phẩy cái đuôi bơi tới.
Ta vươn tay, nó vòng qua đầu ngón tay ta, không ngừng phun ra bọc nước.
Tùy ý để nước nuốt trọn hết thảy, ta nhắm chặt mắt, kẹo trong cổ tay áo tản ra bốn phía.
Khuôn mặt tươi cười của Phương Đẳng trở nên rõ rệt.
Ta ôm hắn, giống như ôm lấy toàn bộ thế giới.
“Tiểu tử thối, mau tới ăn đường nè!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT