14/
Sau khi không cần phải đóng kịch cho Tiêu Sách nữa, Lục Cảnh Từ cuối cùng cũng đã dành thời gian nghỉ ngơi cho bản thân mình.
"Từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em đã luôn theo sát và sống cuộc sống theo cách của anh, hôm nay có thời gian, hãy sống cuộc sống mà em mong muốn."
"Thật sao!" Tôi nhảy dựng lên, đẩy Lục Cảnh Từ xoay vòng.
Kiếp trước, tôi là một người làm công ăn lương, lương thấp, thu nhập thấp, nhưng mỗi ngày lại làm việc với cường độ cao.
Mỗi khi tôi muốn nghỉ ngơi lén lút, lúc nào cũng có kẻ cần mẫn thể hiện trước mắt sếp, khiến tôi trông càng lười biếng hơn.
Mọi người đều cần mẫn đến mức đến lúc tôi làm việc điên cuồng, rồi bị xe cán c.h.ế.t mà vẫn chưa từng được đi du lịch.
Tôi chưa bao giờ thực sự tận hưởng thiên nhiên.
Nếu có thể ước, sống cuộc sống mình thích: "Tôi hi vọng có thể ẩn cư trong rừng núi, có một túp lều tranh, hai ba mẫu đất mỏng."
"Rồi có thêm 30 tỷ, chỉ vậy thôi, giản đơn mà sống trọn đời."
Lục Cảnh Từ: "......"
15/
Bởi vì "dự án nguyện vọng" của tôi hơi lớn một chút, Lục Cảnh Từ chọn cách thực hiện nó từng bước một.
Chúng tôi đã đến một hòn đảo nhỏ để nghỉ dưỡng, anh ấy đã xây cho tôi một căn nhà tranh nhỏ trong khu vườn sau nhà, sau này nó trở thành chuồng cho chú chó vàng nhỏ.
Vấn đề mảnh đất cằn cỗi kia, tôi đã tự mình từ chối, vì tôi không muốn trồng trọt.
Còn về số tiền lạnh lẽo 30 tỷ.
"Anh sẽ không đốt tiền giấy cho tôi chứ?"
"Không."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, may quá. Tiền tệ có thể mất giá, nhưng không thể trở thành giấy.
Lục Cảnh Từ bảo tôi nhắm mắt lại, khi mở mắt ra chỉ thấy chú chó vàng nhỏ ngồi ngoan ngoãn trước mặt tôi với một hộp trong miệng.
"Mở ra xem nào."
Trời ơi, Lục Cảnh Từ không phải đã mua đá quý hay thứ gì đó cho tôi chứ. Tôi vụng về, nếu lỡ mà mất thật sự sẽ không sống nổi đâu.
Tôi mở hộp với đôi tay run rẩy, bên trong nằm phẳng hai chiếc nhẫn.
Hai chiếc nhẫn ư?
Lục Cảnh Từ nhận lấy, ánh mắt tràn đầy tình cảm hỏi tôi: "Giang Đình, lợi dụng lúc em ngủ anh lén ra ngoài chọn nhẫ. Khi mua nhẫn người bán hàng bảo, nhẫn cầu hôn chỉ cần một chiếc, nhẫn đính hôn thì phải có đôi, anh muốn gắn bó cả cuộc đời này với em.
Anh sẽ không thể gặp được người nào dễ thương, thú vị và khiến anh thích hơn em nữa."
"Em nói em muốn có 30 tỷ, trên đời này không nhiều người đàn ông có 30 tỷ lắm, may mà anh có, em có muốn lấy anh không?"
Đôi mắt tôi hình như đã ướt, chỉ thấy bàn tay anh run rẩy đang cầm nhẫn.
"Em đồng ý."
Sau khi cả hai đeo nhẫn xong, tôi mới phản ứng lại.
"Anh chuyển tiền cho em, em không phải có 30 tỷ rồi sao, không cần phải kết hôn đâu."
Lục Cảnh Từ nhõng nhẽo đầu lên cọ vào tôi: "Người phụ nữ của vật chất, em chỉ muốn 30 tỷ, không muốn anh, món quà kèm theo này sao?"
Tôi ôm lấy đầu Lục Cảnh Từ, nhẹ nhàng một nụ hôn: "Được rồi, được rồi, miễn cưỡng nhận lấy vậy."
Anh dường như không hài lòng với cái hôn nhẹ nhàng ấy, tôi chỉ cảm thấy bàn tay anh đặt trên eo mình siết chặt, cả người tôi đã đến trong vòng tay anh.
Lục Cảnh Từ cúi đầu, dùng mũi nhẹ nhàng chạm vào tai tôi, bởi vì thường xuyên tập luyện, cơ thể ngồi trên xe lăn không hề yếu đuối, hơi thở ấm nóng khiến tôi cảm thấy bị siết chặt, nôn nóng muốn thoát ra.
"Giúp anh lấy kính ra nào."
"Cởi kính làm gì?" Tôi cố tình giả ngốc.
"Hôn em."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT