18/

Sau một tuần kết hôn, chúng tôi đi nghỉ ở Bali, hệ thống lại một lần nữa thông báo cho tôi biết rằng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ và có thể trở về.

"Tôi đã chết ở thế giới thực, khi trở lại liệu mình còn là chính mình không?"

Tôi nhớ mình đã c.h.ế.t một cách thê thảm.

Khi mọi người kết thúc buổi team building và lái xe về nhà, trên đường gặp một chiếc xe tải lớn mất kiểm soát đâm vào chúng tôi, giây phút cuối cùng trong ký ức, đồng nghiệp ngồi hàng ghế trước đã hóa thành máu và thịt.

"Tôi trở lại sau đó, liệu có thể gặp lại Lục Cảnh Từ không?" Hệ thống đã sớm dự đoán rằng người xuyên sách sẽ có cảm xúc gắn bó với nhân vật trong câu chuyện, nên không hề ngạc nhiên trước câu hỏi của tôi.

"Chủ nhân, chúng tôi đã xem xét đến điều này từ lâu, do bạn đã chết ở thế giới hiện thực, nên chúng tôi sẽ sắp xếp cho bạn một cuộc tái sinh."

"Chúng tôi sẽ nỗ lực xây dựng mối ràng buộc của bạn với anh ấy."

Tôi nhìn Lục Cảnh Từ đang ngủ say lần nữa, giúp anh che đắp chăn kín, nhẹ nhàng hôn lên trán anh.

"Đi thôi, hệ thống."

"Nếu Lục Cảnh Từ cũng có thể tái sinh, chắc chắn đôi chân của anh ấy sẽ ổn thôi."

19/

Trở lại với thế giới thực sau ba tháng, tôi vẫn thường xuyên mơ thấy Lục Cảnh Từ.

Trong giấc mơ, chân anh đã lành lặn, chú chó golden nhỏ cũng đã lớn lên, luôn ngoan ngoãn giúp Lục Cảnh Từ nhặt đồ. Anh vẫn ngồi trên xe lăn, chỉ có điều bên cạnh không còn tôi nữa.

Lục Cảnh Từ ngồi trước bàn làm việc, tháo kính vuốt nhẹ chú chó golden bên cạnh.

"Nhiều năm như vậy rồi, mẹ cũng không đến thăm con, cũng không nhớ đến ba. Người khác đều không nhớ có mẹ của con, chỉ có chúng ta hai nhớ, đó là bí mật của chúng ta."

Tôi khóc khi nhìn họ, rõ ràng hệ thống nói rằng sau khi tôi rời đi, nó sẽ xóa sạch ký ức của mọi người. Tại sao chỉ có ký ức của chú chó và Lục Cảnh Từ vẫn còn.

Buổi sáng khi tôi thức dậy, cảm giác mặt mình ướt sũng.

"Lại khóc trong mơ." Tôi phơi gối dưới ánh nắng mặt trời, cúi đầu thấy trong khu vực có khá nhiều trẻ em đang chơi ván trượt, cười nói vui vẻ.

Tôi mang theo túi rác, định ra ngoài xem một chút. Một cậu bé mặc áo len màu xanh nhìn thấy tôi đang nhìn, hỏi tôi có muốn chơi không.

Tôi cầm điện thoại, đứng lên ván trượt, nó hoàn toàn không nằm trong sự kiểm soát và bay ra ngoài, còn tôi thì ngã sấp xuống đất.

"Chị ơi, chị không sao chứ?" cậu bé hỏi.

"Không sao, không sao, chị không biết chơi thứ này, không ngờ nó khó đến vậy."

Tôi nằm dưỡng thương trên giường hai ngày, nhưng vẫn còn đau, cuối cùng quyết định đi taxi đến bệnh viện xem sao.

"Xin số 32 đến........" Tôi từng bước đi đến trước mặt bác sĩ, ngồi xuống lúc đó mới nhận ra đôi mắt quen thuộc.

"Giang Đình!"

"Lục Cảnh Từ!"

Thấy anh ấy lúc đó, tất cả sự ủy khuất và đau đớn mà tôi gặp phải trong ba ngày qua đều tìm được lối thoát, tôi bắt đầu khóc nức nở không kiêng nể hình tượng trước mặt anh.

Lục Cảnh Từ vội vàng đi lấy khăn giấy cho tôi: "Đừng khóc nữa, anh không phải đã đến rồi sao?"

"Ngốc ạ, em khóc vì hạnh phúc! Đây là nước mắt của niềm vui!"

20/

Hóa ra hệ thống thực sự không lừa dối tôi. Nó thực sự đang cố gắng tạo ra mối ràng buộc giữa tôi và Lục Cảnh Từ.

Sau khi tôi rời đi, hệ thống đã khiến Lục Cảnh Từ phải đưa ra lựa chọn.

Để có thể gặp lại nhau trong kiếp sau, giữ lại ký ức chịu đựng sự cô đơn nửa đời, hay là xóa bỏ ký ức và tiếp tục cuộc sống như những người khác.

"Anh quyết đoán chọn giữ lại," anh ấy nói.

"Ký ức là nền tảng của tình cảm, nếu không có ký ức, làm sao anh có thể tìm ra em được?"

Lục Cảnh Từ dẫn tôi đến ngôi nhà mới của anh ấy. Nằm yên bình ở vùng ngoại ô, tựa như một thiên đường ngoài thế giới, giống như nơi một vị hiệp sĩ ẩn cư.

Ngay khi mở cửa, chú chó Golden như trong kiếp trước lao vào lòng tôi, nhiệt tình liếm mặt tôi.

"Nó cũng có trọn vẹn ký ức đấy, hệ thống đã cho nó lựa chọn giữa việc nhớ về em và hộp thịt hộp, và chú chó tham ăn này đã từ bỏ thịt hộp."

Tôi ôm chú chó mà khóc, bây giờ nó nặng gần 70kg rồi (ủa có chó nặng 70kg không quí dị, bản gốc nó ghi là 140kg cân Trung, hoang mang), thật không dám tưởng tượng Lục Cảnh Từ đã thưởng cho nó bao nhiêu món ngon để khen ngợi nó.

Qua màn hình, có thể nhìn thẳng ra sân sau.

Phía bên trái sân là một cái lều tranh mát mẻ, và bên trái của lều là một khu vườn nhỏ, nơi mọc đầy rau xanh.

"Núi rừng yên bình, một túp lều tranh, ít đất canh tác, phu nhân có lòng muốn gả cho ta không?"

"Đã gọi là phu nhân rồi, làm sao có thể không gả chứ?"

"Lần này không có 30 tỷ lạnh lẽo kia, chẳng có uy phong gì cả."

Tôi ôm và hôn anh.

"Chỉ cần chúng ta khỏe mạnh là được."

HOÀN

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play