4.
Sau tai nạn xe, Lục Cảnh Từ đã thực hiện các bài tập phục hồi chức năng, mặc dù hiệu quả không rõ rệt, nhưng tôi nghĩ nên kiên trì.
Kiên trì tập luyện không chỉ để rèn luyện cơ thể, mà còn giúp giảm thiểu rối loạn về thể chất, tâm lý và chức năng xã hội.
Lục Cảnh Từ không muốn người khác nhìn thấy cảnh tập luyện chật vật của mình nên tôi cố tình chạy ra ngoài mua đồ ăn. Khi tôi trở lại, anh ấy đã ăn mặc chỉnh tề và trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi.
"Có thể lái xe của anh đi lấy đồ không?" Tôi lấy khăn giấy từ túi xách đưa cho anh.
Lục Cảnh Từ nói: "Có ích gì khi tôi nói không?"
Hình như cũng chẳng có ích gì.
Xe dừng trước cửa một hiệu sách, Lục Cảnh Từ ngồi trong xe chờ tôi.
Trần Lỗi xuất hiện.
Sau khi đưa sách cho tôi thì bất nhờ tiến lên gõ cửa xe, nơi Lục Cảnh Từ đang ngồi.
"Hé lô cậu, tối nay cùng nhau ăn tối nhé."
Lục Cảnh Từ hoàn toàn không nhìn anh ấy, Trần Lỗi cười hở cả hàm răng và áp mặt vào kính xe.
Lục Cảnh Từ bực bội đến mức cuối cùng cũng đột ngột trả lời: "Không đi."
"Tại sao không đi chứ?"
Nói xong, Trần Lỗi lại đưa đầu vào trong cửa sổ xe, anh ta thật sự không sợ bị Lục Cảnh Từ kẹp đầu bằng cửa kính xe.
Lục Cảnh Từ nghẹn ngào, anh không muốn nói ra mình tàn tật, cũng không muốn người khác biết.
Anh ghét bị người khác thương hại, những ánh mắt đồng cảm như những chiếc kim tiêm đâm vào da, vừa đau vừa tê, liên tục nhắc nhở anh về sự thật không lành lặn của mình.
"Ồ, thì ra là cái này." Trần Lỗi chỉ vào chiếc xe lăn đặt phía sau xe: "Cậu trai, tôi cho cậu xem cái của tôi nè."
Nói xong, anh ta vén quần lên, để lộ chiếc chân giả cơ khí ở bên trong. "Lần trước có thằng nào đó dắt chó không xích, con chó lao tới, tôi đá nó bằng chiếc chân này, chẳng thấy đau tí nào hết."
Lục Cảnh Từ cúi đầu nhìn chiếc chân của anh, bắt đầu từ giữa đùi là chân giả, có hơi hướm phong cách rock, trông như là đã tự trang trí thêm.
Trần Lỗi cười không ngừng, như thể mất đi không phải là chân của chính mình, chỉ là đuôi của con tắc kè hoa.
"Cười đấy à?" Trần Lỗi tựa vào cửa sổ, mở cửa xe không chút khách sáo, ngồi thẳng vào trong.
Lục Cảnh Từ dùng tay chống đỡ để chuyển sang ghế bên cạnh, tôi lập tức lên xe và xuất phát.
"Lần đầu gặp mặt, tôi mời, chúng ta ăn... này, cậu thích ăn gì?"
Tôi trả lời: "Người này ăn rất kén chọn."
Tôi nhìn thấy từ phản chiếu trong gương, Chen Lei khoác tay lên vai Lục Cảnh Từ: "Tôi giới thiệu một quán lẩu ngon, lẩu Trùng Khánh chính gốc, trước đây tôi và Giang Đinh thường xuyên đi ăn."
Lục Cảnh Từ không thích sự tiếp xúc thân mật từ người khác, nhưng Trần Lỗi quá bá đạo, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt có phần ghét bỏ của anh, vòng tay qua vai anh và kể cho anh nghe những chuyện thú vị mình đã trải qua.
Bữa tối ăn rất vui vẻ, Lục Cảnh Từ chủ động đề nghị đưa Trần Lỗi về nhà vì tiện đường.
Khi tiễn Trần Lỗi, chúng tôi nhìn nhau cười, rất hài lòng với kết quả của buổi tối hôm đó.
5.
Trải qua việc luyện tập hàng ngày, Lục Cảnh Từ phục hồi sức khỏe khá nhiều. Nếu trước kia anh dễ dàng bị sốt thì giờ đây hệ miễn dịch rất nhiều. Không chỉ vậy, sức mạnh cơ bắp cũng đã tăng lên không ít.
Lần trước, chúng tôi cùng Trần Lỗi đi bắn cung, anh ấy dễ dàng kéo căng cung và bắn trúng mục tiêu mỗi lần.
Ba chúng tôi cùng đi dự một buổi hòa nhạc, và khi khán giả nhìn thấy Lục Cảnh Từ ngồi trên xe lăn, họ cùng nhau nâng anh ấy lên, cùng nhau thưởng thức âm nhạc.
Trần Lỗi nói: "Điều này thật rock n' roll!"
Vào những đêm không ngủ được, Lục Cảnh Từ cũng sẽ chia sẻ về cuộc sống của mình với tôi như một người bạn.
"Vậy trước đây tại sao anh lại thích thú với những môn thể thao mạo hiểm đến thế?" Tôi ngồi trên tấm thảm, ngắm nhìn những bức ảnh của anh ấy.
Lục Cảnh Từ nói: "Tôi thích cảm giác hồi hộp. Để nói chính xác hơn, tôi thực sự bị lôi cuốn bởi cảm giác về cái c.h.ế.t, thậm chí tôi đã tưởng tượng mình c.h.ế.t trong một lần thử thách nào đó."
Tôi nói: "Tôi cũng vậy." Lục Cảnh Từ nhìn tôi với đôi mắt đầy hy vọng, cuộc sống hiếm khi có một tri kỷ.
Tôi khi còn sống, cũng hàng ngày nghĩ về cái c.h.ế.t, nhưng tôi không thể c.h.ế.t thật được. Đó giống như việc tôi hàng ngày tại vị trí làm việc kêu gào muốn từ chức, nhưng nếu ông chủ thật sự sa thải thì tôi sẽ điên lên tại văn phòng của ông ấy.
"Nói về công việc, công việc đầu tiên sau khi tôi tốt nghiệp đại học là..."
Không trách được tại sao tôi không nhận được hồi đáp khi đang kể dở câu chuyện của mình. Bởi Lục Cảnh Từ nằm trên giường đã ngủ mất tiêu rồi.
Không phải bảo là mất ngủ sao? Tôi tức thì nổi giận! Trèo lên giường và lắc mạnh người anh ấy.
Kẻ lừa đảo! Anh còn nói anh mất ngủ, tôi còn chưa kể hết chuyện anh đã ngủ mất tiêu.
Lục Cảnh Từ: "Có ai cứu tôi với, cô làm cái quái gì thế?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT