Sợ tấm rèm lại rơi lần nữa, Kiều Kinh Ngọc nhanh tay lẹ chân kỳ cọ sạch sẽ.

Cậu vẩy tóc ướt ra khỏi buồng tắm, vừa vào sân đã nhìn thấy quầ,n lót SpongeBob của mình đang tung tăng đón gió, bên cạnh là quần xà lỏn của Lạc Hải.

Ôi vãi, Lạc Hải vò q,uần lót cho cậu. Bảo sao vừa nãy tắm xong cậu tìm mãi không thấy qu,ần lót, hoá ra Lạc Hải cầm đi giặt.

Kiều Kinh Ngọc đỏ bừng mặt, từ tiểu học mẹ cậu đã không giặt qu,ần lót cho cậu nữa rồi, chính xác là bắt đầu từ nhà trẻ đã dạy cậu tự giặt quần, lót, khi cậu giặt không sạch thì bố mới vò giúp.

Thế này ngại quá đi mất.

Cậu bước đến bồn rửa, trông thấy Lạc Hải đang giặt áo phông mình vừa thay ra lúc tắm, không biết nói sao nhưng cảm giác này thật sự rất... cảm động.

Ở nhà bố mẹ cậu cũng không tự giặt quần áo cho cậu, chỉ quẳng vào máy giặt cho nó xoay, cái nào không thể giặt máy thì mang ra tiệm giặt khô.

Kiều Kinh Ngọc để nguyên tóc xoăn ướt, ngập ngừng nói: "Ờm... Sao cậu giặt qu,ần lót cho tớ vậy."

Lạc Hải lại rất thản nhiên: "Lúc lấy quần áo của cậu không cẩn thận vơ cả vào, tôi định để lại mà rơi xuống thau nước, tiện tay giặt luôn."

"À." Kiều Kinh Ngọc mất tự nhiên gật đầu.

"Sao? Còn xấu hổ nữa à?" Lạc Hải hỏi cậu.

"Không đến mức ấy đâu." Kiều Kinh Ngọc xua tay ra chiều không sao cả, cậu hơi ngại xíu xiu nhưng không thể để Lạc Hải nhìn ra được.

Mấy hôm nay Lạc Hải thường xuyên giặt quần áo giúp cậu bởi lẽ không có máy giặt. Kiều Kinh Ngọc nào đã giặt tay bao giờ, dùng nửa gói bột giặt và cả chum nước mà vẫn không sạch, quần áo còn bọt cũng không giũ đã đem phơi.

Lạc Hải thấy cậu lãng phí bột giặt và nước thì ngứa mắt, mỗi lần giặt quần áo đều tiện thể giặt luôn cho cậu, dù sao cũng là quần áo mùa hè, thêm ít nước là được.

SpongeBob màu vàng hãy đang bay phấp phới trên dây.

Lạc Hải bất chợt nói: "Quầ,n lót của cậu nhỏ xíu ấy."

Kiều Kinh Ngọc thật sự cạn lời, rất muốn đạp đũn,g quần hắn một phát: "Cậu to nhất được chưa!"

Qu,ần lót của Lạc Hải là kiểu người già, cậu còn chưa cười hắn quê một cục đâu.

Quá đủ rồi, Kiều Kinh Ngọc vác cái đầu tóc xoăn ướt đi về phòng.

Nhóm chat đoàn dạy học tình nguyện đang trò chuyện rôm rả về việc dạy học cho học sinh tiểu học.

Mấy hôm trước đoàn dạy học tình nguyện đã bắt đầu lên lớp cho các bé, đám Trần Gia thường xuyên nhắn tin trong nhóm bàn chuyện hay hẹn làm hoạt động với nhau, nhưng cũng chỉ lác đác vài tin đơn giản. Không biết hôm nay nói vụ gì, có mấy người mà nhắn hơn trăm tin.

Kiều Kinh Ngọc đang định lướt lịch sử trò chuyện của họ, bỗng nhiên Trần Gia chọc "Giấy báo trúng tuyển Đại học A của Kiều Kinh Ngọc".

- Kiều Kiều, em sửa biệt danh chọc đi được rồi đấy, điền nguyện vọng nhận giấy báo trúng tuyển của trường khác cả rồi, đừng mơ mộng đại học A nữa.

- Em thích, anh quản được em à? Em nhập học thì là hàng xóm của Đại học A nhé!

- Hàng xóm của Đại học A là Đại học B cơ, trường em cách đại học A 500m lận.

- Biến biến biến!

Từ bé Kiều Kinh Ngọc đã không phải kiểu con nhà người ta cần cù chịu khó, cộng thêm khi ra đời có một chút khó khăn dẫn đến sức khỏe không mấy tốt, cho nên bố mẹ không đặt yêu cầu quá cao gì cho cậu, cảm thấy cậu chỉ cần khỏe mạnh vui vẻ là được.

Hơn nữa trình độ học vấn của bố mẹ cậu đều xuất chúng, càng không cần gửi gắm gì thông qua con cái.

May thay không khí gia đình luôn tốt đẹp, từ nhỏ cậu đã học toàn trường có tiếng, mẫu giáo xịn nhất, trường cấp một xịn nhất, trường cấp hai xịn nhất, sau đó lên thẳng trường cấp ba liên cấp. Mặc dù thành tích trong lớp không phải xuất sắc, điểm thi đại học cũng ổn định không phát huy vượt bình thường, song cũng đỗ vào một trường đại học mà nói tên không làm bố mẹ bẽ mặt.

Nhưng vẫn hơi kém so với Đại học A, cài biệt danh chọc trên Wechat là "Đại học A" chỉ do cậu nghịch chơi, hoàn toàn không coi là thật.

Kiều Kinh Ngọc lướt lịch sử trò chuyện phía trên, lướt mãi lướt mãi rồi muốn nổi khùng.

Mấy anh này vừa bàn nhau trong nhóm phân cho cậu dạy một tiết sức khỏe sinh sản, lại kêu cậu nữ giả... Không phải, là nam giả nữ giảng về kỳ kinh nguyệt và cách sử dụng băng vệ sinh.

- Trần Gia biến quách anh đi! Em biết ngay bụng dạ anh chẳng tốt lành!

Đáng lẽ cậu định nói "biến bố anh đi" nhưng chợt nhớ ra bố Trần Gia có trong nhóm chat, thế là sửa vội.

- Kiều Kiều, tại đoàn mình không có con gái còn gì? Chỉ có hình tượng của em là hợp nhất. Phải chi có con gái thì anh còn bảo em dạy hay sao?

- Thứ nhất, đừng gọi em là Kiều Kiều. Thứ hai, em không phải người của đoàn dạy học tình nguyện, không liên quan đến em, hiểu? Thứ ba, hình tượng của em hợp nhất là thế nào? Anh nói rõ cho em!

- Hình tượng của em hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu.

- Đừng dụ, em không làm.

- Vì sao? Không phải em là bạn thân của tụi con gái hả? Từ bé đã giỏi chơi chung với con gái còn gì.

- Chính xác là các bạn ấy đơn phương muốn chơi với em ok? Sơn móng tay cho em, thắt bím tóc cho em, còn gạt em mặc váy!

Kiều Kinh Ngọc gửi icon vẫy tay [tạm biệt], không chút do dự rời nhóm.

Nhóm này quá thiếu đạo đức, mấy hôm trước họ mở lớp, Kiều Kinh Ngọc đã xin xỏ ỉ ôi nhờ họ phân cho mình một môn, tiếng Anh cũng tốt lắm, để cậu cùng được cảm nhận niềm vui của việc dạy học tình nguyện, kết quả dĩ nhiên là bị từ chối, cứ như cậu cực kỳ không đáng tin, chỉ cần đứng trên bục giảng là sẽ đầu độc mầm non của tổ quốc không bằng.

Bây giờ biết gọi cậu còn chẳng phải là vì việc không có ai làm mới xếp cho cậu, lại còn nữ giả... nam giả nữ, thế mà các anh cũng nghĩ ra!

Vừa rời nhóm, Trần Gia lập tức nhắn tin riêng cho cậu, gửi một tài liệu liên quan đến kỳ kinh nguyệt.

- Em không xem, cũng sẽ không dạy.

- Vừa nãy đùa em thôi, sao có thể bắt em giả nữ thật chứ, em đâu có sở thích đó, anh cũng chẳng phải biế.n thái.

Trần Gia lại gửi cho cậu một liên kết bài báo của tài khoản công cộng nào đó, viết về trẻ em bị bỏ lại nơi miền núi.

- Ở đây trẻ em bị bỏ lại nhiều, rất nhiều gia đình gồm người già đèo bòng trẻ em, trong núi tin tức không nhạy, tư tưởng bảo thủ, người già ngại nói về giáo dục sức khỏe sinh sản, rất nhiều trẻ em mù tịt về sự dậy thì của cơ thể, nhất là các em gái.

- Vì sao lại gọi em? Có phải anh cũng cảm thấy em giống con gái không?

- Đâu ra! Thật ra kiến thức về sức khỏe sinh sản để bạn nữ dạy các em gái đương nhiên thích hợp hơn, như thế mọi người đều không phải lo, nhưng bây giờ điều kiện có hạn mà. Anh cảm thấy từ bé em đã được con gái thích, các bạn nữ đều thích chơi với em, em dạy có lẽ các bé gái sẽ thoải mái hơn.

- Em nhắc lại lần nữa, đấy là các bạn đơn phương muốn chơi với em!

- Được được được, anh biết rồi, em suy nghĩ nhé?

Thật ra Trần Gia từng trông thấy, hồi tiểu học hai người học chung một trường, tan học anh đến lớp dưới tìm Kiều Kinh Ngọc, bắt gặp bạn nối khố đang nằm nhoài ra bàn yên lặng để các bạn nữ cùng lớp thắt bím tóc và sơn móng tay cho mình với thái độ cực kỳ nhẫn nại.

Bạn nối khố của anh mềm lòng từ nhỏ, với những thứ đẹp đẽ lại càng như thế.

Quả nhiên Kiều Kinh Ngọc trả lời: Để em nghĩ.

Cốc cốc.

Khung cửa bị gõ nhẹ hai cái, phòng không có cửa, chỉ có khung cửa nên đành gõ vào đấy. Lạc Hải tựa ở cửa, một tay bê bát một tay vén màn che: "Tôi vào được không?"

Quạt trong phòng hì hục quay đều, Kiều Kinh Ngọc ngồi trước bàn học vừa hong tóc vừa lướt iPad xem video phổ cập kiến thức Trần Gia gửi.

"Vào đi." Cậu không ngoảnh đầu: "Lần sau cậu đừng gõ nữa, vào luôn cũng được."

Lạc Hải đi vào: "Nhỡ lại thấy cậu cởi truồng thì sao, lại kêu tôi cố ý."

"Tớ đùa mà, cái cậu này sao ghim lâu quá vậy?" Tóc Kiều Kinh Ngọc vẫn chưa khô, quay mái đầu bù xù sang nhìn hắn: "Có việc gì à?"

Lạc Hải đưa bát đến trước mặt cậu: "Chè đậu xanh, giải nhiệt."

Mấy hôm nay thật sự quá nóng.

Kiều Kinh Ngọc không nhận bát, chỉ thò đầu định uống ngay trên tay Lạc Hải.

Lạc Hải ngẩn ngơ giây lát mới nhận ra cậu muốn làm gì, bèn đưa bát lên nhìn cậu cúi đầu uống ừng ực.

Mái tóc xoăn tự nhiên bông xù của Kiều Kinh Ngọc vẫn chưa khô hẳn, thật tình giống y đúc chó con uống nước, thiếu mỗi cái đuôi gắn sau mông nữa thôi.

Chè đậu xanh bỏ đường phèn, ngâm trong nước giếng vừa mát vừa ngon, còn hơi ngòn ngọt, Kiều Kinh Ngọc thích đến mức uống hơi vội.

"Cậu chậm thôi." Lạc Hải đè một tay lên cổ cậu xoa nhè nhẹ, cần cổ thon dài trắng phát sáng, bởi vì nhỏ gầy mà trông có phần mỏng manh.

Lúc bé con chó con của ông được Lạc Hải cho ăn cháo cũng sáp gần tay Lạc Hải như thế này, hắn sẽ xoa cổ nó giống bây giờ.

Kiều Kinh Ngọc lau miệng.

Bát chè đậu xanh nhìn thấy đáy, Lạc Hải đặt bát không xuống nhìn iPad của cậu, vừa nãy cậu không tạm dừng video, người trong video đang cầm băng vệ sinh giải thích cách sử dụng.

Lạc Hải nói: "Cậu phát triển kiến thức ở nhiều mặt quá nhỉ."

Kiều Kinh Ngọc hơi ngượng, vò đầu bảo: "Slide Trần Gia tìm được đấy, chuẩn bị dùng để giảng dạy trong tiết giáo dục sức khỏe sinh sản cho các em cấp một."

"Cậu giảng?" Lạc Hải không thể tưởng tượng Kiều Kinh Ngọc dạy trẻ em trông như thế nào, cảm giác không đáng tin lắm.

"Sao?" Kiều Kinh Ngọc nói: "Cậu thấy tớ không đáng tin đến thế à?"

"Không phải, rất tốt." Lạc Hải thề thốt phủ nhận.

Kiều Kinh Ngọc: "Cậu cảm thấy rất tốt?"

"Ừ, rất ý nghĩa, hơn nữa còn có ích." Lạc Hải nghĩ thầm đấy là trong trường hợp Kiều Kinh Ngọc giảng đáng tin.

"Cậu cảm thấy ý nghĩa hả?" Kiều Kinh Ngọc rất bất ngờ, cậu tưởng Lạc Hải lại chẹn họng mình cơ.

Lạc Hải gật đầu: "Tôi cảm thấy ý nghĩa."

Lạc Hải nhớ hồi học lớp 3 lớp 4, ở lớp có một bạn nữ lớn hơn tụi hắn mấy tuổi liền, cao vổng ngồi hàng cuối cùng. Một hôm hắn đến lớp trông thấy rất nhiều con trai vây quay cười cợt bạn nữ đó, hắn không biết tụi nó đang cười gì cho đến khi có đứa lôi băng vệ sinh của bạn ấy ra, nhưng hắn không biết đó là gì.

Cả buổi sáng hôm ấy bạn nữ đều ngồi tại chỗ mình, ra chơi cũng không đi, vào học giáo viên gọi trả lời câu hỏi cũng không chịu đứng lên. Vì bạn ấy không chịu đứng nên mấy đứa khác trong lớp cười bạn ấy, giáo viên cũng tức giận bắt bạn ấy ra ngoài lớp đứng phạt. Bạn ấy bèn buộc áo khoác quanh eo rồi đi ra chịu phạt.

Lạc Hải cũng ngồi hàng cuối, sau khi bạn nữ ấy ra ngoài thì hắn nhìn thấy ghế của bạn ấy dính đầy vết máu. Khi đó hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ lau sạch ghế, đồng thời còn cho rằng bạn nữ ấy sắp chết.

"Ngu si nhỉ?" Lạc Hải kể lại chuyện này cho Kiều Kinh Ngọc: "Hồi xưa vô tri hết sức."

"Vô tri thật."

Kiều Kinh Ngọc quay đầu trả lời Trần Gia: Em đi!

- Là sao?

Ở chỗ Trần Gia, "em đi" đồng nghĩa với "đờ mờ", đặc biệt là khi có thêm dấu chấm than. [1]

[1] "Em đi" ở đây là "我去", mà cũng là tiếng lóng chỉ "đờ mờ".

- Em nói là em sẽ đi dạy sức khỏe sinh sản!

- Thật à? Sao đổi ý thế cu?

- Anh nói nhảm ít thôi, hỏi tiếp em không đi nữa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play