Sau hôm đó, Kiều Trân mới biết hóa ra hai đứa bé học cùng trường, hơn nữa hai nhà còn rất gần nhau.

Vì quan hệ này mà hai nhà ngày càng thân thiết, tình cảm của hai đứa bé cũng ngày một tốt lên, thường xuyên chơi chung với nhau. Thi thoảng Lục Vấn Cảnh đưa con trai đi học cũng tiện đường đưa cả Kiều Kinh Ngọc, tan học lại đón về.

Năm nay Kiều Kinh Ngọc học lớp 1, Lục Minh Triêu học lớp 2. Lớp của hai đứa nằm trong cùng một tòa, Kiều Kinh Ngọc ở tầng một còn Lục Minh Triêu ở tầng hai.

Lục Minh Triêu rất ra dáng anh lớn, hằng ngày đều đến lớp Kiều Kinh Ngọc kiểm tra. Nhóc không đi vào mà chỉ nhìn qua cửa sổ, sợ có người bắt nạt em trai mình.

Bởi vì bố từng nói với nhóc: "Sức khỏe của em không tốt, tính cách cũng yếu đuối, con phải bảo vệ em, đừng để ai bắt nạt em đấy nhé."

Do đó cậu nhóc bé tẹo bắt đầu có tinh thần trách nhiệm, đấy là phải bảo vệ em trai.

Kiều Kinh Ngọc là người đầu tiên mà nhóc muốn bảo vệ.

Tiết cuối chiều thứ sáu là tiết thể dục Kiều Kinh Ngọc thích nhất, bởi lẽ mẹ đã xin giáo viên thể dục cho bé không cần chạy bộ, tập thể dục xong thì có thể hoạt động tự do.

Ánh nắng lúc ba, bốn giờ chiều vô cùng ấm áp, mùa này không lạnh không nóng, Kiều Kinh Ngọc ngồi trên bãi cỏ xem các bạn nam trong lớp chơi bóng rổ theo hướng dẫn của thầy giáo.

Thật lòng thì bé hơi hâm mộ chút xíu, nhưng bé lại không thích tụi con trai ham chạy nhảy ra mồ hôi, bé thích chơi với bạn nữ hơn, nhưng đôi khi các bạn nữ không muốn chơi cùng bé vì bé là con trai.

Ở bên kia sân, Lục Minh Triêu lớp 2 cũng đang học thể dục.

Thật ra nhóc đã trông thấy Kiều Kinh Ngọc từ lâu, Kiều Kinh Ngọc ngồi một mình lẻ loi ở đó trông đáng thương quá.

Có bạn trong lớp rủ Lục Minh Triêu chơi bóng rổ, nhóc xua tay: "Các cậu chơi đi, tớ phải sang tìm em tớ."

"Em cậu á?" Bạn học tò mò hỏi: "Cậu có em từ khi nào?"

Lục Minh Triêu hờ hững đáp: "Cách đây không lâu."

Nhóc không giải thích quá nhiều, đi thẳng đến chỗ Kiều Kinh Ngọc.

Ở phía xa xa, Kiều Kinh Ngọc thấy nhóc đến thì vẫy tay: "Anh ơi! Anh ơi! Kiều Kiều ở đây!"

Lục Minh Triêu vô thức cho tay vào túi áo tìm socola, hôm nay lúc đi học nhóc cố ý mang cho Kiều Kinh Ngọc, đáng lẽ định tan học đưa cho em. Bây giờ nhìn em đáng thương quá, nhóc cho em ăn trước vậy.

"Này." Lục Minh Triêu chìa socola: "Cho em ăn đấy."

Đời nào Kiều Kinh Ngọc đùn đẩy, vội vàng nhận ngay: "Anh che cho em!"

Thầy cô ở trường không cho mang đồ ăn vặt, phát hiện sẽ tịch thu, tan học mới trả lại học sinh.

"Được, anh canh giúp em, em ăn đi." Lục Minh Triêu nói. Thật ra nhóc là lớp trưởng, bình thường ghét nhất những ai không giữ kỷ luật, nhưng Kiều Kinh Ngọc luôn là ngoại lệ.

Kiều Kinh Ngọc núp sau lưng Lục Minh Triêu, ăn hết thanh socola một cách đầy trân trọng. Bé cười khanh khách vòng ra trước mặt Lục Minh Triêu: "Anh ơi em ăn xong rồi, anh kiểm tra tay em đi."

Ở nhà, mỗi lần ăn xong Kiều Trân đều kiểm tra tay bé, nếu tay không sạch thì phải rửa ngay.

"Ừ, để anh xem." Lục Minh Triêu nhìn hai bàn tay xòe ra trước mặt mình, sau đó nhìn lên gương mặt tươi tắn của Kiều Kinh Ngọc: "Răng em đen rồi, phải súc miệng, bình nước của em đâu?"

"Ở đây ạ!" Kiều Kinh Ngọc vội vàng mở bình nước, súc miệng mấy lần rồi nhe răng hỏi: "Thế này được chưa anh?"

"Ừm, bây giờ trắng rồi." Lục Minh Triêu vừa nói vừa lấy khăn tay lau socola ở khóe môi bé.

Làm xong nhóc mới nhớ ra hỏi: "Sao em không chơi chung với các bạn?"

"Có bạn bắt nạt em phải không?"

Lớp nhóc có một bạn nam không ai thích chơi cùng vì quá bẩn. Nhưng Lục Minh Triêu là lớp trưởng, nhóc cảm thấy mình nên giúp đỡ bạn cùng lớp, thế là hằng ngày đều giám sát thói quen vệ sinh của cậu ấy, cậu ấy nhanh chóng sửa chữa, cả lớp cũng không ghét cậu ấy nữa.

Nhưng em trai đáng yêu quá chừng, vì sao mọi người không chơi với em?

Kiều Kinh Ngọc đột ngột vén áo cho nhóc xem: "Vì cái này ạ..."

Lục Minh Triêu sáp lại nhìn, trên ngực Kiều Kinh Ngọc có vài vết sẹo rất nhạt màu, chắc là từ lâu lắm rồi.

Kiều Kinh Ngọc nghiêm túc nói: "Mẹ em bảo em từng làm phẫu thuật, không thể chạy nhảy lung tung, nếu không sẽ nguy hiểm tính mạng."

Lục Minh Triêu cau mày, nhóc thầm giật mình, không ngờ em từng bị bệnh nghiêm trọng thế.

"Em đừng vén áo linh tinh cho người khác xem." Nhóc kéo áo xuống cho Kiều Kinh Ngọc: "Bị lạnh đấy, còn đau bụng nữa."

"Em không cho ai xem đâu." Kiều Kinh Ngọc cười híp mắt: "Em chỉ mới cho anh xem thôi."

Nhìn em cười tươi đến là ngốc nghếch, Lục Minh Triêu chợt cảm thấy mình là người đặc biệt trong lòng em.

Học xong thể dục được tan học, hai đứa dắt tay nhau đi ra cổng trường.

Kiều Kinh Ngọc kể: "Anh ơi, tuần sau bọn em phải đổi lại chỗ ngồi."

Lục Minh Triêu thuận miệng đáp: "Ừm, em muốn ngồi với ai?"

Kiều Kinh Ngọc: "Em muốn ngồi với Vương Tiểu Minh, bởi vì cậu ấy có rất nhiều đồ ăn vặt. Cậu ấy bảo các bạn khác gọi cậu ấy là anh, cậu ấy sẽ cho đồ ăn vặt."

Lục Minh Triêu nghe thế thì dừng chân, nhíu mày hỏi: "Em gọi à?"

Hình như anh hơi giận, Kiều Kinh Ngọc vội vàng nói: "Không ạ không ạ, ngoài Kiều Hoành ra, em chỉ có một mình anh là anh thôi."

"Anh ơi anh đừng giận."

"Anh không giận." Lục Minh Triêu nói.

"Nhưng mặt anh là đang giận mà." Kiều Kinh Ngọc kêu.

Lục Minh Triêu muốn phản bác mà không biết phản bác làm sao, chỉ nói: "Em không được gọi người ta là anh nghe chưa?"

Kiều Kinh Ngọc gật đầu: "Dạ, em biết rồi."

Về nhà, Lục Minh Triêu càng nghĩ càng cáu, thằng nhóc Vương Tiểu Minh rõ đáng ghét, cứ thích lợi dụng người khác, còn mang bao nhiêu quà vặt đến trường, khác nào làm hư trẻ con?

Buổi tối, cả nhà đang ăn cơm.

Nhóc ăn xong bèn nói với mẹ: "Mẹ ơi mẹ, ngày mai con muốn mua đồ ăn vặt."

"Mua đồ ăn vặt?" Mẹ Lục tưởng mình nghe nhầm: "Lúc trước mua cho con con có ăn đâu, toàn để quá hạn, sao bây giờ lại muốn mua?"

Lục Minh Triêu: "Con muốn cho bạn."

"Vậy được, mai mẹ con mình đi mua." Mẹ Lục nói.

Mấy ngày nữa là Tết thiếu nhi, con trai là lớp trưởng, cô cảm thấy có lẽ con muốn chuẩn bị quà cho các bạn trong lớp.

Thứ hai đi học, Lục Vấn Cảnh đưa hai đứa bé đến cổng trường.

Lục Minh Triêu dắt tay Kiều Kinh Ngọc đi vào lớp. Nhóc đưa em đến cửa lớp ở tầng một thì dặn dò lần nữa: "Em không được ngồi cùng bàn với Vương Tiểu Minh đâu biết chưa?"

"Em biết rồi. Anh ơi anh nói mấy lần rồi á." Kiều Kinh Ngọc đáp.

"Ừm." Lục Minh Triêu gật gù như ông cụ non, sau đó mở cặp cho Kiều Kinh Ngọc xem.

"Òa!" Kiều Kinh Ngọc sáng bừng mắt: "Anh có nhiều đồ ăn vặt quá, còn nhiều hơn Vương Tiểu Minh."

Lục Minh Triêu nói: "Cho em hết đấy, nhưng không thể ăn quá nhiều trong một lần, mỗi ngày anh sẽ cho em một ít."

"Anh tốt với em quá." Kiều Kinh Ngọc ôm anh trai.

Hai đứa tạm biệt nhau ở cửa lớp, Lục Minh Triêu đi lên tầng.

Tan học, Lục Minh Triêu chạy vội xuống tầng một, nhìn qua cửa sổ thấy bạn cùng bàn của em trai là một bạn nữ chứ không phải Vương Tiểu Minh, bấy giờ nhóc mới yên tâm.

Kiều Kinh Ngọc thấy anh đứng ngoài cửa sổ thì hân hoan chạy ra.

"Anh ơi anh xem này!" Bé chìa hai tay, coi bộ vui vẻ lắm: "Bạn cùng bàn vẽ móng tay cho em!"

Lục Minh Triêu cúi đầu nhìn, hai tay Kiều Kinh Ngọc vẽ đầy hình thù bằng cọ vẽ, còn bôi cả màu, giống như mẹ sơn móng tay.

"Con gái mới sơn móng." Nhóc nói.

Kiều Kinh Ngọc không hiểu: "Vì sao ạ? Con trai không thể sơn hả anh? Em cảm thấy đẹp mà."

Lục Minh Triêu ngớ người, hình như cũng không ai quy định con trai không thể sơn móng tay, nhưng mà cọ vẽ không vệ sinh lắm, bao giờ phải nói chuyện với Kiều Kinh Ngọc về vấn đề vệ sinh mới được.

Tết thiếu nhi mùng 1 tháng 6, nhà trường tổ chức hoạt động hóa trang và hội diễn văn nghệ.

Sáng sớm Lục Vấn Cảnh lái xe chở con đến trường, thầy nhìn quần áo của con trai qua gương chiếu hậu: "Con mặc đồ kỵ sĩ à? Hay là áo giáp? Sao còn có cả mũ giáp? Con mặc thế không mệt sao? Có nặng không?"

Lục Minh Triêu kẹp mũ giáp dưới nách, bên tay còn có một thanh kiếm, mặt đầy vẻ lạnh lùng: "Không mệt, cái này không phải làm bằng kim loại, chỉ trông giống kim loại thôi."

Lục Vấn Cảnh nghĩ thầm thằng nhóc con mưu mô thật, các bạn nam cùng tuổi không mặc Ultraman thì cũng Người Nhện, mỗi mình con ăn mặc phong độ ngời ngời. Không biết hôm nay Kiều Kiều mặc gì nhỉ? Nó sẽ không khoác miếng rửa bát màu vàng đấy chứ? Bé con đó thích SpongeBob nhất mà.

Trong lúc nói chuyện, hai bố con đã đến trước cửa nhà Kiều Kiều.

Bình thường giờ này Kiều Kiều luôn chờ trước cửa, hôm nay lại không thấy đâu.

Lục Minh Triêu xuống xe, đang định bấm chuông thì Kiều Trân dắt Kiều Kinh Ngọc đi ra.

Nhìn thấy quần áo của Kiều Kinh Ngọc, nhóc trợn tròn mắt ngẩn ngơ.

Kiều Kinh Ngọc mặc váy công chúa Belle, còn đội vương miện pha lê của công chúa.

Kiều Trân cười nói: "Mẹ con cô đi trung tâm thương mại, em thích cái váy này quá, hôm nay cứ đòi mặc."

Lục Minh Triêu nhận lấy bàn tay nhỏ xinh của Kiều Kinh Ngọc từ tay Kiều Trân, tâm trạng có phần phức tạp. Em trai thích sơn móng tay, còn thích mặc váy xòe của con gái, bình thường nhóc đến lớp em tuần tra cũng thấy em thích chơi với các bạn nữ. Nhóc cảm thấy em không giống tụi con trai vừa bẩn vừa hôi khác, nhưng lại cảm thấy em như thế này rất tốt.

Váy xòe cực kỳ đẹp, đương nhiên cũng rất to.

Hai đứa ngồi ở ghế sau, Lục Minh Triêu không thể không chừa nhiều chỗ cho váy công chúa của Kiều Kinh Ngọc.

Lục Vấn Cảnh nhìn thấy váy công chúa của Kiều Kinh Ngọc thì tấm tắc khen, còn nói: "Hôm nay hai đứa mặc hợp nhau quá nhỉ, công chúa và kỵ sĩ."

Nhưng Lục Minh Triêu đã hơi hiểu chuyện, nhóc biết rất nhiều người cảm thấy con trai mặc váy là kỳ cục. Kiều Kinh Ngọc chỉ cảm thấy đẹp chứ không hề hay biết, rất có thể em sẽ bị các bạn nam khác trong lớp cười cợt vì mặc váy.

Hai đứa đến trường phải tạm biệt nhau, hoạt động buổi sáng tổ chức tại từng lớp.

Chiều nay có buổi lễ, phụ huynh cũng phải tham gia.

Lục Minh Triêu ở lớp mình nhưng trong lòng vẫn lo lắng Kiều Kinh Ngọc, sợ em bị bắt nạt.

Vất vả lắm mới biểu diễn xong tiết mục của mình, các bạn trong lớp đều đang mải ăn, nhóc lén chuồn xuống tầng một, bí mật quan sát ngoài cửa sổ lớp Kiều Kinh Ngọc.

Em trai đang được một đám bạn nữ bạn nam vây quanh, có vẻ rất vui. Bấy giờ nhóc mới yên tâm.

Đến trưa hoạt động lớp kết thúc, Lục Minh Triêu chạy biến đi tìm Kiều Kinh Ngọc.

Nhóc bóng gió hỏi: "Hôm nay các bạn cùng lớp chơi với em chưa? Các bạn có nói váy em làm sao không?"

Kiều Kinh Ngọc nghe thế thì cười khoe răng nanh: "Anh ơi, các bạn đều khen em đẹp, cô giáo cũng khen em!"

Nụ cười của bé khiến Lục Minh Triêu hết thấp thỏm.

Lúc này Kiều Kinh Ngọc lại nói: "Anh ơi anh, Vương Tiểu Minh còn nói lớn lên muốn cưới em!"

"Gì cơ?" Môi Lục Minh Triêu giật giật, hai mắt sắp bừng lửa giận: "Nó dựa vào đâu?"

"Cậu ấy nói cậu ấy thích em, còn nói cho em tất cả đồ ăn vặt." Kiều Kinh Ngọc rụt rè đáp.

"Thế là em đồng ý?" Lục Minh Triêu càng giận hơn: "Anh không cho em đồ ăn vặt à? Nó thích em thì muốn cưới em? Người thích em nhiều như thế, em gả được hết không?"

Kiều Kinh Ngọc không hiểu mình nói sai điều gì, sao anh lại giận quá vậy?

Bé lắc đầu nguầy nguậy: "Em không đồng ý! Anh ơi, bao giờ em lớn em chỉ lấy anh thôi!"

Hả? Đến lượt Lục Minh Triêu đơ người.

Theo nhóc được biết thì con trai với con trai không cách nào lấy nhau, nhóc cũng không biết vì sao khi nghe Vương Tiểu Minh muốn cưới Kiều Kiều, nhóc lại tức giận đến thế.

Nhưng mà Kiều Kinh Ngọc nói muốn lấy nhóc, trong lòng nhóc lại rất vui. Thôi kệ đi, dù sao vẫn còn rất nhiều năm nữa mới lớn, chưa biết chừng khi hai đứa lớn, con trai có thể lấy con trai thì sao?

Nhóc vội vàng nắm chặt tay Kiều Kinh Ngọc, chỉ sợ Kiều Kinh Ngọc nuốt lời: "Được, bao giờ lớn em phải lấy anh."

Kiều Kinh Ngọc cười khì: "Dạ anh."

~ Hết Ngoại truyện ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play