Buổi đêm nơi xa rực rỡ ồn ào, lại gần chỉ có một ngọn đèn lẻ loi treo sau cổng sắt chạm trổ của khu dân cư, chiếu sáng phạm vi nhỏ nhoi.

Ánh sáng rơi bên cạnh Cố Phương Yến phác họa sườn mặt của hắn, đường nét góc cạnh, ánh mắt thâm tình đến gió đêm mang theo hơi thở khô hanh chưa dứt hẳn của mùa hè cũng trở nên dịu dàng.

Tạ Phỉ nâng mắt nhìn hắn, đầu tim như bị lông vũ mịn màng lướt qua, êm ái nhột nhột lại ngứa ngáy khó chịu. Cậu nhấp môi dưới, Cố Phương Yến không cho cậu lùi lại hay bỏ đi. Cậu dứt khoát bỏ cuộc, không thử nữa, Tạ Phỉ kéo dài giọng rồi sử dụng giọng nói không khác gì lúc bình thường:

“Em trai Cố, bây giờ chúng ta vẫn là học sinh cấp ba, phải lấy học tập làm trọng, cậu có biết có rất nhiều người sau khi truy cầu được một danh phận thì cả hai cùng tiến bộ ngược không.”

“Chúng ta sẽ không.” Ngữ khí của Cố Phương Yến chắc nịch.

Tạ Phỉ nhìn vào hắn: “Sao cậu biết sẽ không? Cậu là nhà tiên tri hả?”

“Kết luận có được từ việc tổng hợp kinh nghiệm trước giờ.” Cố Phương Yến nói, tiện đà đưa ra một vấn đề, giọng điệu hơi phức tạp: “Hay là trước kia cậu từng yêu đương với người khác, thành tích xuống dốc không phanh?”

“… Đi vào trước, lằn nhằn ở đây đợi người ta vây xem à?” Tạ Phỉ bực bội trừng hắn một cái, bàn tay rảnh rỗi móc thẻ từ ra, tay còn lại túm lấy Cố Phương Yến, cà thẻ kêu tít một tiếng rồi đẩy cửa đi vào.

Sau đó, Tạ Phỉ thả tay buông Cố Phương Yến ra bước lên trước hắn nói: “Chưa từng yêu đương với người khác, cũng không muốn yêu đương với ai.”

“Bao gồm tớ?” Cố Phương Yến hỏi.

“Ừm hứm.” Tạ Phỉ không trả lời trực tiếp.

“Vì sao?”

“Ảnh hưởng đến tốc độ giải đề của tớ.” Tạ Phỉ bật cười, ngón tay chọt vào lỗ móc khóa, vung vẩy lung tung.

Cố Phương Yến hỏi vặn: “… Thế lúc nào mới có thể?”

Tạ Phỉ: “… Chờ khi không cần giải đề nữa, có thời gian rảnh.”

Đây là một cái cớ nửa thật nửa giả.

Thật ra dù Tạ Phỉ trông có vẻ cực kỳ buông thả tùy hứng, chép bài tập, lên lớp ngủ gật không chú ý bài, trốn học, những chuyện người học dốt làm cậu đều làm. Nhưng trên thực tế cậu rất để ý đến thành tích và xếp hạng, nếu không thì không thể từ vị trí ngoài 50 của khối bò lên đến vị trí 11 của khối nhanh như vậy.

Vả lại cậu học lớp quốc tế, có dự định ra nước ngoài, so với cơ chế thi đại học một lần quyết định cả đời trong nước, thì việc đăng kí vào các trường nước ngoài hầu hết dựa vào điểm số lúc bình thường. Như vậy, tính ổn định của thành tích trở nên quan trọng hơn.

Nói xạo vậy thôi, cho dù yêu đương, cậu cũng có lòng tin sẽ không tiến bộ ngược. Cậu chẳng qua là muốn lợi dụng điều này, để lại một khoảng thời gian dài nhàm chán cho Cố Phương Yến khiến Cố Phương Yến buông bỏ tình cảm không đúng đắn này. Đến lúc đó, cậu có thể đứng ở chỗ cũ nhìn Cố Phương Yến xoay người rời đi dần dần khuất xa.

Nhưng vừa nghĩ đến khung cảm đó Tạ Phỉ lại thấy hơi buồn. Cậu cụp mắt thở ra một hơi thật nhẹ, chải vuốt cảm xúc đó lại.

Cố Phương Yến đi sau lưng cậu, nhìn ngón tay cậu xoay không ngừng, lờ mờ cảm thấy đáp án thật sự có lẽ không chỉ như vậy.

Giống như ban đầu hắn cho rằng Tạ Phỉ luôn là ánh dương sáng sủa nhưng sau khi ở chung mới phát hiện không phải như vậy. Tạ Phỉ đã trải qua rất nhiều khúc chiết và lận đận, đáy lòng cất giấu rất nhiều chuyện không vui, cậu sẽ ngồi một mình trong góc sân thể dục nhìn con mèo lang thang không nhà để về, nhìn chúng đến rồi sau đó nhìn chúng lần lượt đi xa.

Chắc chắn cậu có băn khoăn gì đó khác nhưng Cố Phương Yến không tiếp tục hỏi sâu hay cưỡng cầu mà là khẽ gật đầu nói “Được”.

Cố Phương Yến cũng hiểu rằng thật ra hắn đã bị từ chối một cách uyển chuyển nhưng nhìn bóng lưng của Tạ Phỉ thì hắn vẫn không nhịn được muốn đi lên ôm lấy. Hắn mím môi, lời đến bên miệng lại nuốt xuống, tìm cách diễn đạt khác cuối cùng mới hỏi một câu:

“Có thể nắm tay cậu một lát không?”

Tạ Phỉ lập tức điều chỉnh biểu cảm, hung hăng quay đầu: “Không được.”

“Vậy cậu đến nắm tay tớ đi.” Cố Phương Yến đưa tay mình ra.

Tạ Phỉ sững sờ.

Cậu xoay người nhìn thoáng qua, ánh đèn mờ nhạt, bàn tay Cố Phương Yến to lớn với ngón tay thon dài, từ đầu đến cuối mỗi một đường cong đều hoàn mỹ không tỳ vết.

Dần dần ánh mắt cậu rơi xuống đất, thấp giọng thì thào:

“Em trai Cố, cậu hơi phạm quy.”

“Cậu không cho tớ qua đó, tới chỉ có thể nghĩ cách để cậu qua đây.” Cố Phương Yến nói.

Tạ Phỉ lặng thinh không nói chuyện. Cố Phương Yến nhìn cậu chăm chú không dời mắt, giọng trầm ấm: “Tất cả mọi chuyện đều có thể nói với tớ, bất kể là chuyện vui hay không vui.”

“Nếu là chuyện sẽ làm cậu tức giận thì sao?” Tạ Phỉ hỏi một câu như vậy.

“Không tức giận với cậu.” Cố Phương Yến nói.

Tạ Phỉ nhướng mày, khẽ ngước mắt cao lên: “Thế cậu giận ai?”

Cố Phương Yến: “Bản thân tớ.”

Tạ Phỉ bị ghẹo cười, khóe môi nhếch lên, lại đột ngột khựng lại. Cậu chớp mắt chầm chậm, đầu ngón tay run rẩy, mang theo do dự và thăm dò mà đưa tay về phía Cố Phương Yến, lúc sắp đụng chạm, cậu đột nhiên nhớ ra gì đó, lập tức rụt lại.

Gần như cùng lúc, Cố Phương Yến ở đối diện nâng tay lên, ngón tay vững vàng bắt lấy ngón tay cậu. Tạ Phỉ rút tay theo phản xạ có điều kiện, nhưng bị nắm chặt hơn.

“Cậu không sợ tớ giận lên sẽ móc dao ra như hôm qua sao?” Cậu ngẩng đầu, đối mắt với Cố Phương Yến.

“Chỗ này không phải phòng bếp.” Giọng điệu Cố Phương Yến kiên định: “Có điều… Cho dù cậu có dao, móc ra tớ cũng không buông.”

Tạ Phỉ quay đầu đi, khẽ hừ một tiếng.

Cố Phương Yến nhìn thời gian, trước đó câu giờ một lúc ở quán đồ nướng, bây giờ không còn sớm nữa, bèn hỏi: “Tớ đưa cậu về nhé?”

Họ đứng trên trục đường chính trong khu dân cư, công tác xanh hóa của khu dân cư được làm rất tốt, đâu đâu cũng là vườn hoa, cây si bên đường gợi suy nghĩ rằng tán cây rậm rạp như cái vung, che khuất ánh trăng và ánh sao vốn đã không sáng lắm.

Bóng đèn đường còn sót lại duy nhất trên đường phát ra vầng sáng lờ mờ, cái bóng dài đổ sau lưng, chồng chéo lên nhau theo góc độ nào đó. Nếu đi đến cuối cùng của đường chính rồi quẹo trái, chính là tòa lầu Cố Phương Yến ở, còn Tạ Phỉ muốn đi về thì đi thẳng về bên phải vào lúc này.

Tạ Phỉ lắc đầu: “Đi đón Trung Thu trước đã.”

Lại nghe Cố Phương Yến nói: “Nó ở với tớ quen rồi, không hợp đổi chỗ.”

“?” Tạ Phỉ hơi híp mắt, có hơi hiểu được ý của Cố Phương Yến, lại cảm thấy tên này không đến mức đó.

Điều làm Tạ Phỉ không thể nào ngờ tới là lúc này Cố Phương Yến thật sự đến mức đó. Alpha thân hình cao lớn đứng dưới đèn đường, đáy mắt có chút ý cười, thấp giọng nói: “Đến cậu đổi sang môi trường mới còn không thích nghi được, huống chi một con mèo con như nhóc ta?”

Tạ Phỉ tức giận trừng hắn: “Cậu đây là vung đao cướp con!”

“Nghiêm túc mà nói, nó vẫn luôn được nuôi ở chỗ tớ đây, quen với tớ chứ không quen với cậu, hẳn phải tính là mèo của tớ.” Cố Phương Yến đứng đắn nói: “Đương nhiên cậu có thể đến thăm nó, lúc nào cũng có thể.”

“Cậu không phải không thích nuôi thú cưng sao!” Tạ Phỉ tranh luận có lý lẽ.

“Ban đầu quả thật không thích, nhưng bây giờ nuôi riết quen rồi.” Cố Phương Yến câu cú bình tĩnh.

“…” Tạ Phỉ nhịn rồi nhịn, rốt cuộc không nhịn nổi, trợn mắt lên: “Em trai Cố, cậu thâm lắm.”

Cố Phương Yến: “Coi như tiền đặt cọc.”

“Đặt cái quần chứ đặt, kiểu như cậu cả đời cũng đừng nghĩ lấy được số tiền còn lại.”

Tạ Phỉ tức đến nỗi muốn đánh người ngay tại chỗ, nắm đấm cũng siết lại rồi, nhưng lập tức nhận ra đối diện là một tên chó Alpha, không chừng đấm không lại, cưỡng ép nhịn ý định này lại.

Cậu bực tức quay đầu, dưới chân như nổi gió, bước đi như bay.

Cố Phương Yến đi theo sau lưng cậu không nhanh không chậm, thấy cậu cuối cùng đã khôi phục một chút thần thái thì thấp giọng cười.

Tạ Phỉ đi vào một tòa lầu, Cố Phương Yến đứng dưới lầu, đến khi một căn hộ ở tầng nào đó sáng đèn, mới quay người đi về chỗ của mình.

Đây đã định sẵn là một đêm bận rộn. Tạ Phỉ không chỉ phải làm bài tập mới được giao, mà còn phải làm cho kịp ba bài tập làm văn còn nợ của kì nghỉ Quốc Khánh. Ngoài ra, cậu cầm một chồng sách thi đấu về, định trước khi ngủ đọc một ít với làm bài tập.

Ánh đèn trong phòng sáng tới hơn mười hai giờ mới tắt, Tạ Phỉ nằm lên giường, đầu dính lên gối, nhắm mắt lại ngủ luôn.

Thời gian thức dậy gần giống hôm qua, lần này trước khi ra ngoài, cậu không chú ý đến điện thoại thật — Cũng không có thói quen chú ý điện thoại mọi lúc, người khác gửi tin nhắn cho cậu, bao giờ có thể nhận được tin trả lời đều là tùy duyên. Không ngờ sau khi ra khỏi tòa lầu, vừa ngước mắt đã nhìn thấy Cố Phương Yến.

Tạ Phỉ sửng sốt: “Cậu đợi ở đây suốt hả?”

“Mới tới.” Cố Phương Yến đi về phía Tạ Phỉ, tự nhiên mà quen thuộc giơ tay lên, xoa xoa ngọn tóc của cậu.

“Không thể nào trùng hợp vậy chứ?” Tạ Phỉ không tin, vừa đi ra ngoài khu dân cư, vừa hỏi.

Cố Phương Yến nhìn sang bên cạnh: “Có ăn bún dưa chua không?”

Kỹ năng nói lảng chuyện khác này sượng trân thiệt lắm á em giai.

Tạ Phỉ nghiêm mặt nhìn Cố Phương Yến chằm chằm. Nghiêm mặt của cậu và nghiêm mặt của Cố Phương Yến rất khác nhau, người sau biểu cảm lạnh lùng, vẻ mặt đóng băng người khác, còn cậu là vẻ mặt thờ ơ, đầy ý phàn nàn.

Cố Phương Yến bị biểu cảm này của cậu chọc cho hơi mắc cười, vỗ đầu cậu, nói: “Đợi 10 phút rồi.”

“… Được thôi.” Tạ Phỉ miễn cưỡng tin, gật đầu trả lời câu hỏi của hắn: “Ăn.”

Sau khi bị Cố Phương Yến biết được chỗ ở cụ thể, mỗi sáng Tạ Phỉ ra ngoài đều có thể nhìn thấy người này, dần dần bị dò ra thời gian thức dậy và thói quen, bị dẫn đi ăn bữa sáng.

Kế hoạch rời xa ban đầu không thể thực hiện. Khuôn viên trường cấp ba lớn như thế, thời gian biểu của mỗi học sinh hầu như giống nhau. Buổi sáng học tiết một xong thì tập thể dục giữa giờ, tiết cuối buổi chiều thì sinh hoạt lớp, ăn trưa lúc nào, ăn tối lúc nào, đều quy định trong thời gian giống nhau, muốn tránh cũng khó.

Cố Phương Yến còn cho cậu một đống tài liệu thi đấu, một phần trong đó là ghi chép Cố Phương Yến tự viết, công thức định lý trọng điểm, kiểu đề quan trọng thường ra được viết rõ ràng rành mạch.

Trước đây Tạ Phỉ chưa từng tiếp xúc với thi đấu vật lý, thành tích trong kỳ thi vật lý bình thường có thể xếp thứ hai khối, toàn nhờ vào có căn bản ổn và trí nhớ tốt. Nhưng vào thi đấu, chút thông minh ấy rõ ràng không đủ cho lắm. Cậu không cách nào ăn một phát thành mập mạp, tài liệu ghi chép mà Cố Phương Yến biên soạn lại vô cùng thích học với giai đoạn hiện tại của cậu. Tạ Phỉ cảm thấy kêu cậu quỳ xuống ôm đùi to của papa Cố Phương Yến để cảm ơn cũng không đủ, làm sao còn dám ngấm ngầm bỏ chạy?

Cậu bắt đầu cuộc sống cùng đi học cùng tan học với Cố Phương Yến, lớp thi đấu cuối tuần cũng ngồi với nhau, gặp phải vấn đề thì chọt khuỷu tay bạn cùng bàn giới hạn trong cuối tuần là được.

Thời gian rất nhanh đã đến cuối tháng mười, hương hoa quế tỏa ra, mùa thu của thành phố Lâm Giang rốt cuộc đã chính thức bắt đầu, lá cây bạch quả rơi xuống ào ào, sắc vàng phủ kín các nẻo đường. Trong gió đã mang hơi lạnh, phần lớn mọi người đều khoác thêm áo khoác mỏng hoặc cardigan lên người, nhưng đối với Tạ Phỉ mà nói, chỉ là đổi áo ngắn tay thành áo dài tay thôi.

Theo thường lệ của Nhất Trung, đại hội thể thao luôn tổ chức vào thời điểm này, kèm theo đó là hiệu trưởng lên bục phát biểu lấy “Thu vàng dễ chịu” làm bài phát biểu mở đầu, các học sinh bắt đầu kỳ nghỉ ngắn hạn ba ngày vui vẻ không cần đi học.

Do biểu hiện xuất sắc ở trận đấu bóng rổ, dưới sự năn nỉ của lớp phó thể dục và lớp trưởng, Tạ Phỉ báo danh vào hạng mục chạy nước rút 50 mét và nhảy cao cá nhân, về phần hạng mục tập thể, trừ kéo co thì cái nào cũng có cậu.

Lại vì cậu đẹp mã, cả lớp nhất trí cho rằng việc giơ bảng trong nghi thức khai mạc nên do cậu đảm nhiệm, chủ nhiệm lớp Trần Mẫn dưới ánh mắt tha thiết của toàn thể học sinh (trừ Tạ Phỉ), đã thông qua đề nghị này.

Lần này, đồng phục lớp họ đặt may bị trễ trên đường giao tới, mãi đến đêm trước ngày đại hội thể thao mới tới. Lớp trưởng và lớp phó tuyên truyền vội vàng phát cho mọi người, lúc đó Tạ Phỉ đang ngâm nga một khúc nhạc, đưa tầm mắt nhìn ra, thấy là áo màu trắng khá bình thường thì không mấy quan tâm, tiếp tục viết nhạc của mình.

“Tạ Phỉ, Tạ Phỉ!” Khương Thụ cao giọng gọi, cầm một bộ đồ như kiểu cầm thánh chỉ đi qua.

Người được gọi không thèm ngẩng đầu mà “Ừ” một tiếng.

Khương Thụ: “Cậu không nhìn thử của cậu sao? Trông thú vị lắm á.”

“Của tớ và…” Tạ Phỉ định nói “Của tới và của các cậu chẳng lẽ khác nhau sao”, cậu vừa ngẩng đầu nhìn thì á khẩu ngay.

Thật sự khác nhau.

Người khác đều là nền trắng, điểm xuyết chút đỏ tía. Bộ đồ mà Khương Thụ cầm qua là màu đỏ tía làm nền, điểm xuyết bằng màu xanh lục, y như trái thanh long.

“Đây là ý tưởng của ai?” Tạ Phỉ hít một ngụm khí lạnh.

“Cậu mặc vào chắc chắn đẹp! Còn phối thêm cho cậu đôi giày!” Lớp phó tuyên truyền chạy qua, cầm cái áo lên, vô cùng thích thú múa may trên người Tạ Phỉ: “Màu này tôn da cậu, nhìn vào rất có khí thế!”

“Không phải, chúng ta không phải cùng một lớp sao? Sao tớ không giống? Tạ Phỉ đầy vẻ ngu ngơ.

Lớp phó tuyên truyền: “Cậu là người cầm bảng mà! Đương nhiên phải mặc khác!”

“…” Vẻ mặt Tạ Phỉ đau khổ: “Lúc thi bóng rổ, thẩm mỹ của cậu vẫn bình thường mà!”

“Tớ nhìn ra phẩm chất tiềm ẩn của cậu chính vào lúc đó.” Lớp phó tuyên truyền bật cười: “Cái này là tớ dày công thiết kế, bảo đảm sẽ đẹp, không tin thì cậu mặc thử đi!”

Tạ Phỉ phục luôn.

Vẻ mặt Tạ Phỉ đầy đau khổ cầm lấy quần áo, nhét vào hộc bàn. Đã là giờ phút này rồi, đổi cái khác chắc chắn không kịp, cậu không còn lựa chọn nào khác.

Có lẽ đây chính là con gái, thẩm mỹ vĩnh viễn không cùng một mạch với con trai.

Cảm xúc bi thương của cậu kéo dài đến khi hết tiết tự học tối vẫn chưa ta. Nhìn thấy Cố Phương Yến ở ngoài tòa nhà dạy học, cậu ngẩng đầu muốn nói lại thôi, thôi rồi lại muốn nói mấy lần, cuối cùng chọn cúi đầu xuống, ngậm miệng không lên tiếng.

“Sao thế?” Cố Phương Yến không hiểu.

“Đồng phục lớp các cậu trông như thế nào vậy?” Tạ Phỉ nói bằng giọng ồm ồm.

Cố Phương Yến: “Thì vậy đó.”

“Thì vậy đó là kiểu gì?” Tạ Phỉ bất mãn với câu trả lời này.

“Thấy hứng thú hả? Qua chỗ tớ, tớ thử cho cậu nhé?” Tạ Phỉ thản nhiên đề nghị.

“Cũng đâu cần thiết phải vậy.” Tạ Phỉ lườm Cố Phương Yến, xoay người đi về hướng cửa tây: “Tớ thuận miệng hỏi thôi.”

“Cũng không đi thăm Trung Thu à?” Cố Phương Yến hỏi sau lưng cậu.

Tạ Phỉ không quay đầu, không nói chuyện.

“Đã ba ngày cậu không đi thăm con trai cậu rồi.” Cố Phương Yến yếu ớt nói.

“Không phải nói là thân với cậu, là con trai cậu sao?” Tạ Phỉ hừ lạnh.

Mặc dù trong lòng nhớ con trai mèo, nhưng Tạ Phỉ khống chế nghiêm khắc tần suất chủ động hỏi thăm của mình, bình thường bốn đến năm ngày đi một lần, mang chút đồ hộp tươi ngon hay bánh cho mèo, dùng cần câu mèo chơi với nó một buổi.

Cố Phương Yến tự bê đá đập chân mình, lúc này có hơi đớn.

“Ầy, ngày mai cậu không được cười tớ.”

Lúc đi đến tầng trệt, Tạ Phỉ thở dài nói với Cố Phương Yến.

Dù Cố Phương Yến không hiểu gì hết, nhưng vẫn đáp lời.

Sáng hôm sau, Tạ Phỉ nhắc lại với Cố Phương Yến một lần nữa, nhưng lần này, cậu thấy Cố Phương Yến lộ ra vẻ mặt hiểu ra và mong chờ.

Tạ Phỉ tức đến mức tự kỷ tại chỗ.

Cậu im lặng ăn xong bữa sáng, im lặng đi vào tòa nhà dạy học, im lặng đi lên lớp của mình. Sát thời gian, đợi đến còn vài phút đếm ngược, cậu mới đi vào nhà vệ sinh thay đồ.

Trái thanh long này quả là cắt may theo chuẩn số đo của cậu, không có vụ không vừa người, nhưng màu sắc… Quả thật hơi tươi. Từ nhỏ đến lớn, Tạ Phỉ chưa từng mặc lòe loẹt như vậy, nhìn vào gương một cái thì không muốn nhìn nữa. Cậu an ủi bản thân dù sao cũng là người khác cay mắt, rồi nhanh chân đi về lớp.

Vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng bạn trong lớp cười ầm lên.

Tạ Phỉ trưng vẻ mặt vô cảm nhìn họ.

“Thật ra vẫn đẹp mà!” Lớp trưởng đứng dậy nói lớn: “Thật đó, giá treo đồ như Tiểu Tạ cậu mặc cái gì cũng đẹp!”

“Có thể trực tiếp lên sân khấu chữ T catwalk rồi!

“Có thể chụp chung một tấm không?”

“Tớ cũng muốn, tớ cũng muốn!”

Rất nhiều người đều kêu gào đòi chụp chung với Tạ Phỉ, Trần Mẫn vừa đến cửa lớp vung tay lên, nói không bằng cả lớp chụp chung.

Mọi người để Tạ Phỉ đứng chính giữa, sôi nổi xếp vị trí cho đẹp. Trong khoảnh khắc nhấn màn trập, hai người đứng hai bên Tạ Phỉ mỗi người vươn một cánh tay ra, tạo thành hình trái tim.

Chụp ảnh xong, Trần Mẫn gửi ảnh gốc vào nhóm lớp, kêu gọi mọi người xuống tập hợp xếp hàng vào sân.

Đám Tạ Phỉ là khối 11, một khối 20 lớp, lớp 10 vừa hay xếp ở giữa tất cả các hàng, thời gian ra sân không sớm không muộn.

Cậu chết lặng với ánh mắt đánh giá cậu ở xung quanh, trong lúc chờ đợi, cậu đơ mặt ghé vào bảng lớp, chậm rãi nhai kẹo cao su.

Lớp 1 vào sân trước họ, khẩu hiệu để hô rất bình thường, vừa nghe là biết chép từ trên mạng xuống, phù hợp với khí chất lớp học sinh giỏi không thèm quan tâm mọi thứ trừ học tập.

Bọn họ thống nhất mặc một kiểu áo lớp phối màu đen vàng — Trừ Cố Phương Yến giơ bảng.

Tạ Phỉ luôn cảm thấy, so với sơ mi trắng, Cố Phương Yến hợp mặc màu đen hơn, lúc này khí chất lạnh lùng tăng thêm cho hắn vài phần tao nhã và cấm dục, trông cực kỳ khỏe khoắn. Giờ phút này, hắn mặc một chiếc áo sơ mi đen được cắt may vừa người, cài cúc tới trên cùng, cần cổ thon dài; Nửa th@n dưới, hai chân dài được bao bọc trong lớp vải cùng màu, trông vô cùng thẳng, lên trên nữa…

Má nó, mông người này cũng vểnh ghê.

Bụp —

Tạ Phỉ thổi vỡ bong bóng.

Cậu thẳng lưng vươn vai một cái, Trần Mẫn đi qua kêu mọi người chuẩn bị, lát nữa vào sân.

Đợi gần mười lăm phút sau mới đến lượt họ.

Phong cách trang phục đồng diễn của lớp 10 là độc đáo nhất trong các lớp ra sân, phong cách rộng thùng thình, vừa không thấy eo, vừa không lộ chân, nữ sinh còn có vẻ không có ngực. Lớp phó tuyên truyền giải thích rằng đây là sự hòa nhập giữa yếu tố cổ điển phương Tây và yếu tố Hán phục Trung Quốc. Nhưng không sao ngăn được nhiều người cho rằng đây là một kiểu đồ đi dạo chơi, chứ không nên biểu diễn ở đại hội thể thao.

Có điều màu đỏ tía làm da Tạ Phỉ trông rất trắng, tay áo rộng rãi bay bay theo bước đi của cậu, cánh tay trắng nhỏ từ trong vươn ra, giơ bảng tên lớp.

Cậu nghe thấy tiếng ồn ào và tiếng cười phát ra khi họ ra sân, nhưng vẫn luôn giữ mặt không cảm xúc nhìn thẳng phía trước, bình tĩnh nhanh kẹo cao su.

Sau nghi thức vào sân là phần phát biểu của các đại biểu các nơi, vừa nhàm chán vừa dài dòng, Tạ Phỉ ngoài mặt đứng thẳng tắp, nhưng trên thực tế đã bắt đầu buồn ngủ.

Đến khi bài phát biểu kết thúc, có người đẩy cậu một cái cậu mới tỉnh.

Tạ Phỉ tưởng là người trong lớp gọi cậu, không ngờ vừa mở mắt nhìn, trước mặt là một Alpha eo thon chân dài mông vểnh nào đó. So sánh quần áo mình mặc trên người với quần áo hắn mặc, lập tức giận bay màu.

Thế mà người này còn gợi chủ đề ấy lên.

“Đây chính là đồng phục lớp các cậu hả?” Cố Phương Yến cầm lấy bảng tên của lớp Tạ Phỉ, bình thản nói.

“Nín ngay!” Tạ Phỉ lời ít ý nhiều.

“Thật ra…”

“Câm miệng!”

Thật ra mặc trên người cậu trông dễ thương hết sảy luôn. Cố Phương Yến mỉm cười quay đầu đi, trong lòng nói thêm cho xong.

Tạ Phỉ lên lầu thay sang đồ thể dục rồi quay về sân thể dục, hạng mục vòng đầu tiên đang bắt đầu công tác chuẩn bị trước.

Hai bên bục đại biểu có cầu thang đá dài, các lớp ngồi trên đó theo thứ tự. Tạ Phỉ và Cố Phương Yến sóng vai, lướt qua vị trí khối 10, đi đến khối 11 của họ.

Đại hội thể thao, mọi người đều rất thả lỏng, vui cười đùa giỡn với nhau, có người thậm chí còn tranh nhau lon coca.

Tạ Phỉ trước giờ không chịu ngồi yên, lúc đi bộ thích nghịch đồ chơi, cậu cầm sợi dây mảnh xỏ trên nhẫn trong tay, vung vẩy lên lên xuống xuống. Đây là chiếc nhẫn được hợp lại từ ba chiếc nhẫn bạc nhỏ, Tạ Phỉ càng vẩy càng nhanh, chỉ có thể thấy tàn ảnh trong không trung.

Đột nhiên, cậu nhớ ra mình đã quên hỏi Cố Phương Yến có tham gia hạng mục không, bèn quay đầu lại, ai người mới mở miệng lên tiếng, nhẫn trong tay trượt một phát, không thể móc được sợi dây này nữa.

Chiếc nhẫn màu bạc vẽ ra một vòng cung lấp lánh giữa không trung, mà bên đường là một hàng rãnh thoát nước được đậy bằng nắp lưới, một khi rơi xuống thì không thể nhặt lên được.

Người phản ứng đầu tiên là Cố Phương Yến, hắn lập tức đưa tay lên bắt lấy.

Nói thì chậm còn xảy ra thì nhanh, một trong số mấy người đang tranh coca kia không cẩn thận, quăng lon coca ra.

Nơi đập xuống chính là chỗ Cố Phương Yến đang đứng.

Tạ Phỉ biến sắc, vươn tay túm lấy tay Cố Phương Yến, kéo hắn lui về sau một bước thật nhanh.

Tránh thoát trong gang tấc.

Ngay sau đó, lon coca rơi xuống đất.

Tạ Phỉ cong lưng nhặt lon coca lên, xoay người nhìn về cậu trai mới đùa giỡn đó, giơ tay lên, dứt khoát ném về thẳng thừng.

Bốp —

Điểm rơi vào giữa chỗ mấy cậu khối 10 đó ngồi, không làm ai bị thương, nhưng thân lon bị nứt một lỗ, coca ào ra xèo xèo, bọt tứ tung, bắn vào người họ.

“Có bệnh à? Không thấy trên đường có người?” Tạ Phỉ lạnh lùng nói.

“Bọn tôi cũng đâu phải cố ý!” Một nữ sinh đứng dậy, giận dữ nói.

“Ồ, không phải cố ý.” Tạ Phỉ bĩu môi, lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm: “Không phải cố ý thì có thể tùy tiện đập trúng người ta hả? Thế cậu đứng đó, tôi cũng cầm lon coca ném chơi chơi thôi.”

Cậu luôn thích cười, nhưng ít khi cười lạnh lùng như vậy, mỗi một chữ đều đẫm hơi lạnh, làm người ta không dám coi thường.

Nữ sinh này chẳng qua là ỷ lớp mình người đông thế mạnh, nhưng khí thế của Tạ Phỉ quá mạnh, đôi mắt hoa đào lạnh lùng sắc lẹm, rõ ràng là đứng ở dưới, khí thế lại không giảm chút nào. Cô nàng bị dọa giật mình, sau lưng run rẩy, sắp bật khóc đến nơi.

“Qua đây này.” Tạ Phỉ hất cằm.

“Xin lỗi!” Nữ sinh run giọng nhận lỗi.

“Còn gì nữa?” Tạ Phỉ giễu cợt một tiếng.

Những người tham gia đùa giỡn khác cũng đứng lên, chen nhau xin lỗi, Tạ Phỉ lại không thèm nhìn họ mà kéo Cố Phương Yến xoay người đi.

Cách xa lớp đó rồi, Tạ Phỉ bực bội quay đầu, lườm Cố Phương Yến nói: “Cậu cũng có bệnh, một chiếc nhẫn nát, rớt thì để rớt đi, nhặt cái gì mà nhặt.”

“Không phải cậu nói…” Cố Phương Yến chưa nói xong đã bị Tạ Phỉ vặn lại: “Mua lại chiếc khác không phải được rồi sao?”

Cậu chặn họng Cố Phương Yến xong thì xoay mặt lại, tiếp tục đi về trước.

Tầm mắt của Cố Phương Yến rơi trên tay Tạ Phỉ, người này sau khi túm lấy hắn thì cứ không chịu buông.

“Tớ mua nhẫn cho cậu, được không?” Cố Phương Yến thấp giọng nói.

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ Phỉ: Cậu khỏi, tôi quen thân với chủ tiệm đó, người ta giảm còn 88% cho tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play