“Không phải bạn trai.” Tạ Phỉ cạn lời nhìn Bùi Tinh Nguyên.

Bùi Tinh Nguyên nhướng mày: “Ồ?”

Tạ Phỉ: “Chỉ là bạn học.”

Người đối diện cậu khẽ cười, nói một cách sâu xa: “Em biết không, giây phút em mở miệng ấy, ngữ khí đã trở nên dịu dàng.”

“Vậy sao? Ảo giác của anh thôi.” Giọng điệu của Tạ Phỉ bình thản, xoay người đút tay vào túi, đi về trước không nhanh không chậm: “Em sẽ không có bạn trai.”

Bùi Tinh Nguyên lập tức kinh ngạc vô cùng: “Không phải chứ, em muốn tìm Alpha nữ?”

“…” Tạ Phỉ cảm thấy nghẹt thở, cậu trợn mắt nhìn Bùi Tinh Nguyên: “Không tìm ai hết — Cho dù là Alpha, Beta hay là Omega đồng tính — Em không định yêu đương.”

“Thiếu niên ngang bướng.” Bùi Tinh Nguyên thấp giọng lẩm bẩm.

Khi Tạ Phỉ từ làng đại học chạy đến chỗ Cố Phương Yến đã là bốn giờ chiều. Mặt trời đã ngả về tây nhưng ánh mặt trời vẫn sáng rọi, ấm áp tỏa khắp nơi, rung động từng cơn theo dòng xe lao vun vút trên đại lộ.



Cố Phương Yến ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ trong quán cà phê, trước khi bước vào Tạ Phỉ đã đến bên cửa sổ gõ hai cái vào kính. Hắn nghe tiếng ngẩng đầu, khép cuốn sách trong tay lại rồi định đứng lên nhưng bị Tạ Phỉ ra hiệu cho đừng động đậy.

Tạ Phỉ bước nhanh vào trong.

Đây là một quán trong chuỗi cà phê sách, ngoài cửa bày rất nhiều văn phòng phẩm tinh xảo. Tạ Phỉ xuyên qua khu vực sách bán chạy, đi lướt qua giá sách khoa học xã hội, đi vào quầy cà phê ở sâu bên trong. Tiếng máy pha cà phê lạch cạch ồn ào, nhân viên đang đánh bọt sữa, máy móc phát ra tiếng vang xì xào, bài nhạc đang phát là một khúc dân ca.

Nửa người của Cố Phương Yến tắm trong ánh tà dương sáng trong, nửa người ẩn trong bóng mờ, bên tay đặt một ly cà phê, tay cầm một quyển sách dày cộm, áo sơ mi trắng nhuốm màu vàng nhạt, nút áo cài đến trên cùng phản chiếu ánh sáng ấm áp, khí chất vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng dịu dàng hơn bình thường một chút. Tạ Phỉ đi đến ngồi trước mặt hắn, bỏ đồ trong tay lên bàn, cười nói:

“Tớ đi mua mấy trái quýt, cậu ở yên đây, đừng đi đâu hết.”

Đây là một túi quýt, giống quýt ngọt nhỏ, trái nào trái nấy tươi rói, Tạ Phỉ nhìn thấy trên đường rời khỏi làng đại học, bèn thuận tay mua luôn.

Cố Phương Yến nâng mắt nhìn cậu, thiếu niên thân hình mảnh khảnh ngồi dựa vào sô pha vải màu kaki, cong đôi mắt hoa đào nhìn hắn, đồng tử đen tuyền sáng lấp lánh. 

Nỗi phiền muộn trong lòng hắn cuối cùng đã biến mất.

Hơn nửa buổi chiều, tâm trạng hắn cứ buồn bực, một linh cảm lờ mờ quẩn quanh trong lòng, dường như lần này Tạ Phỉ đi thì sẽ không về nữa. 

Trước đây, hắn không nghĩ rằng mình sẽ thích ai đó ở thời cấp ba, người tỏ tình, đưa thư tình, tặng quà cho hắn rất nhiều, nhưng không ai lọt vào mắt hắn. Hắn thậm chí luôn cho rằng Omega trên đời này đều chỉ có như vậy, cho đến khi Tạ Phỉ bước vào cuộc đời hắn. 

Người này chẳng chào hỏi tiếng nào đã mang nụ cười tỏa nắng và sự ấm áp đến trước mặt hắn, hệt như chú mèo hoang ồn ào sôi nổi, không chút kiêng dè mà nhe nanh múa vuốt.

Hắn cũng không nói được mình thích cậu từ khi nào, có lẽ là vào lúc trung thu, có lẽ sớm hơn, hoặc chăng là, thật ra hắn đã bị thu hút từ lần đầu gặp cậu nhưng không tự biết mà thôi.

Nhưng khi hắn bước về phía Tạ Phỉ thì lại phát hiện thực tế với tưởng tượng dường như hơi khác biệt. Con người Tạ Phỉ giống như cánh diều phiêu lãng giữa bầu trời, một sợi dây mảnh đứt ra rơi xuống, bay bổng lên xuống theo gió, rất khó nắm bắt.

May mà Tạ Phỉ nguyện lòng bay về bên hắn, giờ đây hắn chỉ muốn nắm lấy thiếu niên trước mặt chặt một chút.

Tạ Phỉ lấy từ túi nilon ra một quả quýt, vừa lột vỏ vừa hỏi: “Sao cậu lại chạy đến đây?”

Cố Phương Yến khép sách lại, để qua một bên, nghiêm túc nhìn Tạ Phỉ một cách chăm chú: “Đến đây ký hợp đồng cho gia đình.”

“Sếp Cố vất vả rồi.” Tạ Phỉ lộ vẻ ngạc nhiên, nhanh tay lột xong vỏ quýt rồi đẩy qua, ra hiệu mời sếp Cố dùng.

Sếp Cố vui lòng nhận lấy, đồng thời có qua có lại mà lột cho Tạ Phỉ một quả: “Cậu làm xong việc ở nhà rồi à?”

Nụ cười của Tạ Phỉ hiện lên chút chột dạ, qua loa “Ừ” một tiếng. Cố Phương Yến đưa thực đơn trên bàn qua, lại nói: “Muốn ăn chút gì không?”

Buổi trưa Tạ Phỉ không ăn cơm, buổi chiều ăn một hộp Takoyaki, lúc này thật sự có hơi đói nên không khách sáo với Cố Phương Yến, ấn chuông gọi phục vụ đến rồi gọi hai món bánh ngọt.

Sau khi khúc dân ca trong quán cà phê phát xong, tiếp đến là bài hát tiếng Nhật với giai điệu nhẹ nhàng, Tạ Phỉ nhỏ giọng hát theo, thấy Cố Phương Yến hết hứng thú với quyển sách bên tay thì kéo nó qua, nhìn kỹ trang bìa.

“Vương tộc Plantagenet.” Rõ ràng là cùng tập sách với quyển “Vương tộc Romanov” mà lúc trước cậu đã thấy ở nhà Cố Phương Yến.

“Cậu thích lịch sử đến vậy sao?” Tạ Phỉ lật mở một trang, đảo mắt đọc nhanh như gió, nhẹ giọng hỏi.

“Tàm tạm.” Cố Phương Yến đáp, lột quả quýt thứ hai cho Tạ Phỉ.

Tạ Phỉ “Ồ” lên.

Bánh ngọt được bưng lên, Tạ Phỉ cầm nĩa ăn từng miếng nhỏ, ăn xong thấy hơi ngấy bèn gọi thêm một ly trà mang về.

Xe của Cố Phương Yến dừng bên đường, nhìn xuyên qua cửa sổ kính là có thể thấy, sau khi phát hiện, Tạ Phỉ sợ rằng xe bên cạnh sẽ quẹt phải, dù gì cũng là Maybach.

Nhưng bản thân sếp Cố có vẻ không hề để tâm.

Tạ Phỉ cắn ống hút ngồi vào ghế sau, Cố Phương Yến ngồi bên cạnh cậu. Sau khi xe chạy, hai người đều không nói chuyện.

Nói cách khác, từ sau khi bánh ngọt được bưng lên, Tạ Phỉ không mở miệng nói chuyện với Cố Phương Yến nữa.

Cố Phương Yến biết rõ thói quen lúc ăn uống của cậu, rất yên lặng, trừ khi có vấn đề buộc phải đáp lại, còn không sẽ không lên tiếng; Đồng thời, Cố Phương Yến cũng hiểu rõ tính tình của Tạ Phỉ, đây là cậu trai dù nửa đêm bị bệnh được đưa đến phòng y tế, cũng có thể bi ba bi bô không ngừng suốt đoạn đường. Đến nỗi mua chai nước cho hắn cũng sẽ thể hiện hoạt động nội tâm phong phú.

Cậu là người thích náo nhiệt cho dù chỉ có hai người họ, nhưng bây giờ lại trầm mặc suốt buổi.

“Có phải hôm nay tâm trạng cậu không tốt không?” Cố Phương Yến c ắn môi dưới, phá tan sự yên ắng trong xe.

Tạ Phỉ ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại: “Sao lại nói như vậy?”

“Cảm nhận được.” Cố Phương Yến thấp giọng nói,

“Cậu cảm nhận sai rồi.” Tạ Phỉ nhún vai.

Sự trầm mặc lần nữa lan tràn, đây không giống với yên tĩnh, yên tĩnh là nhẹ nhàng thong thả, nhưng trầm mặc quá nặng nề, ních đầy khoang xe, tưởng chừng sắp hóa thành thực thể.

“Hồi trưa chủ nhiệm lớp các cậu gọi cậu đến văn phòng nói gì vậy?” Cố Phương Yến lại mở lời lần nữa.

“Hỏi tớ có muốn tham gia cuộc thi vật lý không.” Tạ Phỉ không giấu diếm.

Cố Phương Yến nghiêng đầu nhìn cậu, hỏi: “Tham gia không?”

“Tham gia chứ.” Tạ Phỉ gật đầu: “Có thể tiêu hao hết thời gian… À không, làm phong phú cuộc sống sau giờ học của tớ.”

“Không phải sẽ không còn thời gian viết nhạc sao.” Cố Phương Yến khẽ xoa đầu cậu.

“Thời gian chỉ có thế, chen chúc vào, chung quy sẽ có thôi.” Tạ Phỉ hời hợt nói: “Hơn nữa, dòng thứ sáng tác này phụ thuộc vào duyên số lắm, cho dù để trống cả tháng, tớ cũng chưa chắc có thể viết ra được một bài.”

Cố Phương Yến nảy sinh tò mò: “Khi nào thì có duyên số hơn?”

“… Lúc lên lớp.” Tạ Phỉ đung đưa chân, trong lời nói mang ý cười: “Việc học càng căng thẳng, deadline càng dí sát nút thì linh cảm càng cuồn cuộn. Còn nhớ cái năm mới lên cấp ba, trường tổ chức thi khảo sát, tớ chợt không kiềm được mà viết một bài hát lên bài thi ngữ văn, về sau bài hát đó được bán giá cao.”

“May mà cậu không có chợt không kiềm được trong kỳ thi tuyển sinh.” Cố Phương Yến buồn cười, tiện đà nói tiếp: “Giáo viên lớp thi đấu rất nghiêm khắc, nếu bị họ phát hiện cậu lười biếng trong lớp thì chắc họ sẽ tức đến mức cho cậu bay ra ngoài.”

“Cậu từng học à?” Tạ Phỉ kinh ngạc quay đầu, sau đó tự hỏi tự đáp: “À cũng đúng, cậu sớm đã làm đề thi đấu rồi.”

Cố Phương Yến nâng tay gõ lên trán Tạ Phỉ một cái: “Nghe nói thôi. Cuối tuần này mới mở lớp, tớ đi đâu học hả?”

“Ái!” Tạ Phỉ ôm đầu: “Tớ cam đoan sẽ không bị phát hiện, lấy kinh nghiệm lười biếng 18 năm nay của tớ ra thề.”

Tư thế ôm đầu của cậu cũng rất giống mèo, rõ là sợ rồi nhưng vẫn phải lộ cặp mắt ra, vừa ngấm ngầm vừa công khai khiêu khích. Ánh mắt Cố Phương Yến nhìn cậu không chớp mắt, không bao lâu, điện thoại trong tay có cuộc gọi đến.

Cố Phương Yến dựa vào lưng ghế, nhận cuộc gọi.

Là chuyện về công việc.

Việc làm ăn của nhà họ Cố rất phát đạt, từ khi sinh ra Cố Phương Yến đã được nuôi dạy như người thừa kế, lúc còn nhỏ xíu đã bắt đầu tiếp xúc với những công việc này. Người khác mười một mười hai tuổi vẫn còn đang vung con quay ra đất, chơi lật bài, hắn đã đứng trước bàn làm việc, mặc đồ tây phẳng phiu, tay cầm tệp báo cáo, báo cáo công việc đâu ra đấy với cha hắn. Vậy nên khi xử lý mấy việc này, hắn rất thành thạo.

Tạ Phỉ cụp mắt nghe Cố Phương Yến nói.

Giọng hắn lạnh và trầm, lời lẽ gãy gọn nhưng rất có sức thuyết phục, thỉnh thoảng còn mang theo chút uy nghiêm của kẻ bề trên. Nếu chỉ nghe tiếng mà không nhìn người thì rất khó để tưởng tượng hắn là thiếu niên còn đang học cấp ba, thiếu nửa tháng nữa mới đủ 18 tuổi trưởng thành.

Đợi Cố Phương Yến nói chuyện điện thoại xong, Tạ Phỉ khẽ kêu lên: “Em trai Cố.”

“Ừm.” Đối phương đưa mắt nhìn qua.

Tạ Phỉ lại nhìn vào tay mình.

Ngón tay cậu thon dài, trắng nõn, đầu ngón tay của bàn tay trái đã từng có một lớp chai, nhưng đã sớm tróc ra theo thời gian, đặc thù duy nhất là ngón út tay trái dài hơn so với người bình thường, tay phải thì không có. Học violin từ nhỏ chính là như vậy, tay phải cầm cây vĩ, không cần tốn sức vươn ngón út ra để ấn dây đàn.

Mà hiện giờ, cậu cũng không cần vươn ngón út dài ra nữa.

Cậu không cầm đàn được, cũng không còn đứng trên sân khấu được nữa, tất cả thiên phú hơn người đều bị chôn vùi trong một đêm mưa gió mấy năm trước.

Cậu muốn hỏi Cố Phương Yến, nếu là một Tạ Phỉ rách nát tả tơi, xấu không chịu nổi, chỗ nào cũng tệ thì hắn có tiếp tục thích nữa không.

Nhưng nghĩ kỹ lại, từ đầu đến cuối Cố Phương Yến chưa từng nói thích cậu, những lời giống vậy hoặc tương đương cũng chưa từng có. Về kết luận Cố Phương Yến thích cậu này, là cậu tự suy luận ra, chưa được kiểm chứng xác nhận. Giống như cảnh sát phá án, suy luận có hoàn mỹ đến đâu, chặt chẽ đến mức này, chỉ cần không có chứng cứ xác thực thì cũng không thể kết luận.

Nói không chừng… nói không chừng kẻ lừa tình không phải là cậu, Cố Phương Yến cũng có thể chỉ là chơi đùa mà thôi.

Nghĩ đến đây, ngón tay đang giãn ra của Tạ Phỉ từ từ cuộn trở lại.

Cố Phương Yến đợi thật lâu mà không có đoạn sau, bèn giơ tay chạm khẽ vào má của Tạ Phỉ, hỏi: “Sao thế?”

“À.” Tạ Phỉ mở to mắt, bày ra biểu cảm mờ mịt: “Quên mất định nói gì với cậu rồi…”

Sau đó nói tiếp: “Tớ hơi buồn ngủ, ngủ một lát đã.”

Tạ Phỉ kéo gối kê lưng ra trước ôm lấy, dựa vào cửa kính xe. Cậu vốn chỉ tính chợp mắt một lát, nhưng không ngờ chưa bao lâu đã thật sự ngủ mất.

Lúc mở mắt, Tạ Phỉ nhớ lại trước khi ngủ mình cố ý dựa vào cửa kính xe, nhưng giờ phút này, cửa kính xe ở cách cậu không xa, vừa nâng mắt đã có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, sắc trời sẫm tối, chỉ còn mỗi một vùng mây đỏ vắt ngang ở nơi xa.

Thế thứ mà cậu dựa vào… có khả năng, chỉ có khả năng là Cố Phương Yến thôi.

Tạ Phỉ lập tức ngẩng đầu, nhưng do duy trì tư thế nghiêng đầu trong thời gian dài nên cổ vừa tê vừa đau, phải hít một hơi khí lạnh.

“Tỉnh rồi?” Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của Cố Phương Yến.

Tạ Phỉ đỡ lấy cổ, vừa cẩn thận chuyển động, vừa quan sát xung quanh, tài xế không còn trên ghế lái, trong khoang xe của có hai người họ, còn xe thì dừng trên con đường rợp bóng cây gần trường, đám học sinh kết thành nhóm, cười cười nói nói đi qua đường, trong tay hoặc cầm trà sữa, hoặc xách mấy món như bánh nướng.

Như này là tan học rồi.

“Tớ ngủ hai tiếng đồng hồ á?” Tạ Phỉ giật mình: “Sao cậu không gọi tớ?”

“Thấy cậu ngủ ngon quá, không nỡ.” Giọng điệu Cố Phương Yến trầm ấm, lấy hộp cơm ở bên cạnh đưa cho Tạ Phỉ: “Bây giờ đi ra ăn cơm chen lấn lắm, đặt cháo tôm cua cho cậu rồi.”

Nhìn bao bì, là tiệm hải sản mà Tạ Phỉ thích. Tiệm này không bán mang đi, gọi điện đặt món thì khoảng cách xa nhất không thể vượt quá con đường chỗ họ, ông chủ còn kiêu ngạo, thêm tiền cũng chẳng thèm làm. Khiến tiệm này chịu ship qua đây, Cố Phương Yến rõ ràng đã phải tốn tâm sức.

“Em trai Cố.” Tạ Phỉ nhận lấy hộp đồ ăn, cất tiếng gọi, sau đó dùng giọng nói tựa như đang nỉ non nói: “Cậu có thể đừng đối xử với tớ tốt như vậy không.”

Cố Phương Yến chỉ nghe rõ cậu gọi hắn, không nghe rõ nửa khúc sau: “Gì cơ?”

“Không gì cả.” Tạ Phỉ nói.

Không lâu sau là tới tiết tự học tối, lúc Tạ Phỉ đi vào phòng học, trong lớp đã cực kỳ náo nhiệt, vừa định hỏi thăm, Khương Thụ đã phun hết thông tin ra:

“Hồi trước bọn tớ đánh cược, cược lần này lớp phó học tập có thể vào top 10 của khối không, phí cược là bao bữa khuya của tối nay, ban nãy vừa phát phiếu điểm, lớp phó học tập vững vàng tọa ở thứ chín. Cậu ấy sẵn lòng thua cược, lát nữa xong tiết tự học tối sẽ mời chúng ta đi ăn đồ nướng!”

Tạ Phỉ nghe xong, mặt đầy vẻ ngạc nhiên: “Lớp phó học tập thế mà cược mình không vào top 10?”

“Có lẽ là liên tiếp ba lần đều lơ lửng ở thứ 11 đến 15 làm cậu ấy không tự tin cho lắm.” Khương Thụ cười hi hi ngồi xuống chỗ ngồi: “Tớ đã bắt đầu suy nghĩ xem lát nữa gọi món gì rồi.”

“Cái này còn phải suy nghĩ? Cá nướng, tôm nướng, sườn nướng, cánh gà, chân gà cứ dứt khoát gọi một phần đi.” Tạ Phỉ tươi cười kéo ghế ra ngồi xuống.

Tạ Phỉ cuối cùng đã có chút mong đợi với tối hôm nay.

Trong giờ tự học tối, lớp phó học tập thành công chen chân vào top 10 khối có đi ngang qua chỗ Tạ Phỉ một lần, thấy cậu để hai bộ đề thi vật lý trên bàn học ở sau lưng thì hỏi: “Cậu định tham gia thi đấu hả?”

“Ừ.” Tạ Phỉ xoay bút, gật đầu.

“Tớ cũng tham gia.” Lớp phó học tập xúc động nói: “Cuối cùng cũng tìm được đồng đội trong lớp mình, hồi chiều tớ hỏi một vòng, họ đều bảo không đi.”

Lớp phó học tập là một Alpha mặt mày trắng trẻo, đeo một cặp kính đen, trông có vẻ nho nhã lịch sự. Cậu ta đứng ở hàng ghế cuối cùng trong lớp học, kể một mạch chuyện liên quan đến lớp thi đấu với Tạ Phỉ, mãi đến khi chuông vào học vang lên mới quay về chỗ ngồi của mình.

Tan học, thành viên cả lớp 10 đều đi về cửa tây của trường, lớp phó học tập đã đặt bàn ở tiệm đồ nướng gần đó.

Tạ Phỉ đi sang góc tây nam của sân thể dục để rải thức ăn cho mèo rồi mới thong thả đuổi theo.

Đều là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, đang độ thanh xuân, tràn đầu tò mò với thế giới của người trưởng thành, lần tụ tập đông đủ này chắc chắn phải uống rượu bia.

Cả đám kéo hai thùng bia đầy ắp đến, lúc Tạ Phỉ đến nơi thì chỉ còn phân nửa.

Khương Thụ chừa chỗ cho Tạ Phỉ, cậu trực tiếp ngồi xuống, không ngờ ngay giây sau, một ly bia nổi bọt trắng phau được đặt trước mặt cậu:

“Người đến trễ phải phạt rượu!”

Tạ Phỉ đẩy bia ra, cười mà lắc đầu: “Tớ không được, nửa ly thôi là tớ có thể quắc cần câu tại đây.”

“Thế đổi sang rio* cho cậu nhé?” Có người hỏi.

“Thôi đừng, tớ không thể uống đồ có cồn.” Tạ Phỉ vẫn từ chối: “Tự phạt ba ly coca được không?”

“Coca sao mà được!”

“Uống bia!”

“Phải uống bia!”

Người trong lớp bắt đầu ồn ào, lớp phó học tập làm chủ xị của đêm nay từ bàn khác đi qua, nói: “Tớ uống hộ cậu ấy, tớ uống hộ cậu ấy.”

Lập tức có người trêu ghẹo: “Hai cậu có quan hệ gì hả? Cậu uống giúp cậu ấy luôn!”

Lớp phó học tập đã uống không ít, trên mặt nổi vệt đỏ, tầm mắt dưới tròng kính không quá rõ ràng, nghe thấy lời này thì ngẩn ra trước, sau đó nói: “Quan hệ bạn học đó! Bạn học không thể uống bia hộ sao?”

Cũng không biết là ai “Ồ” lên, tiếp đó tiếng ồn ào và trêu ghẹo càng nhiều, Tạ Phỉ ngồi trên ghế chỉ cảm thấy không khí xấu hổ đập vào mặt. Cậu hơi muốn bỏ đi, nhưng bỏ đi vào lúc này lại không ổn lắm. Đang lúc rối rắm, một bàn tay đột ngột thò ra, bưng ly bia trước mặt cậu đi.

Bàn tay này hình dáng khá đẹp, từ đầu ngón tay đến xương ngón tay, gân tay, không cái nào không đẹp ngút ngàn, Tạ Phỉ vừa nhìn đã nhận ra.

Cậu ngẩng đầu.

Đúng lúc Cố Phương Yến mở miệng: “Tớ uống hộ cậu ấy.”

Âm sắc lạnh lùng trầm thấp.

Người trong tiệm đồ nướng hầu như đều là học sinh lớp 10 khối 11, vừa dứt lời này, cả tiệm lặng ngắt như tờ, người uống rồi, người chưa uống, người đã say, người hơi say, ngơ ngác nhìn nhau. Cố Phương Yến làm như không thấy họ, thẳng thừng một hơi uống cạn ly bia lạnh trong tay.

Khương Thụ vội vàng chừa ra một chỗ, Cố Phương Yến thuận thế ngồi bên cạnh Tạ Phỉ, dùng ớt chuông gói vài miếng thịt ba chỉ rồi bỏ vào đ ĩa cho cậu.

“Sao cậu đến đây?” Tạ Phỉ nhỏ giọng hỏi.

“Mí mắt phải cứ giật hoài.” Cố Phương Yến nói.

Tạ Phỉ có qua có lại, gắp một miếng đùi gà cho Cố Phương Yến: “Thế khi nào cậu đi?”

Cố Phương Yến híp mắt: “Mới bắt đầu đã đuổi người ta rồi?”

“Tớ đâu có.” Tạ Phỉ bực bội nói: “Ý của tớ là, nếu cậu đi thì tớ đi chung với cậu.”

Cố Phương Yến mang đôi bao tay dùng một lần, xé đùi gà Tạ Phỉ gắp cho thành sợi nhỏ, đẩy đến trước mặt cậu, nói: “Ăn xong rồi đi.”

Tạ Phỉ gật đầu.

Trên bàn bắt đầu chơi trò chơi.

Cố Phương Yến lẳng lặng tới, cũng lẳng lặng dẫn Tạ Phỉ đi, chỉ có một người phát hiện họ rời đi — đó là lớp phó học tập cam lòng thua cược, mời mọi người trong lớp đi ăn đồ nướng.

Trước cửa tiệm đồ nướng có một con đường nhỏ, khi Cố Phương Yến định dẫn Tạ Phỉ qua đó, lớp phó học tập bỗng gọi tên Tạ Phỉ.

Tạ Phỉ xoay người, Alpha đeo kính đen đứng ở không xa. Tạ Phỉ đợi cậu ta lên tiếng rất lâu, mới thấy cậu ta hít một hơi thật sâu, giọng run rẩy nói rằng:

“Tạ Phỉ, thật ra tớ… Tớ thích cậu.”

“Ngày đầu tiên khi cậu đến lớp, đứng trên bục giảng giới thiệu bản thân, tớ đã thích cậu rồi!”

“Tớ vẫn tưởng rằng tớ sẽ đợi được cơ hội, nhưng bây giờ xem ra… lỡ mất rồi. Nhưng tớ không muốn giấu không nói, tớ muốn cho cậu biết, tớ thích cậu!”

Âm cuối cùng của cậu ta gần như là hét lên, làm rất nhiều người qua đường giật mình.

Tạ Phỉ không quá ngạc nhiên, hành động trước đó của cậu ta đã khiến Tạ Phỉ đoán ra. Tạ Phỉ mím môi dưới, nói với cậu ta: “Cảm ơn.”

Dứt lời, Tạ Phỉ bị Cố Phương Yến kéo cổ tay, dẫn đi qua đường.

Đang là thời điểm náo nhiệt nhất buổi đêm, hàng quán ven đường lên đèn sáng rực, Cố Phương Yến kéo lấy Tạ Phỉ, lướt qua từng ngọn đèn, đến khi đi đến cổng khu dân cư nơi ánh sáng vừa đủ mà không quá rực rỡ chói lọi như thế nữa, mới thấp giọng nói:

“Tạ Phỉ, người thích cậu nhiều thật.”

“Cậu không phải cũng giống vậy à?” Tạ Phỉ hừ nhẹ.

Ý của cậu là, cậu không phải cũng có rất nhiều người thích sao? Nhưng lại nghe Cố Phương Yến “Ừ” một tiếng, nói: “Giống với bọn họ, tớ cũng thích cậu.”

Tạ Phỉ sững sờ tại chỗ.

Cố Phương Yến xoay người, bàn tay nắm chặt cổ tay Tạ Phỉ từ từ trượt xuống, trở thành lòng bàn tay dán lòng bàn tay, mười ngón đan xen với cậu.

Hắn đã bất an cả một ngày.

Từ sau tối qua hôn Tạ Phỉ, cậu trai này trở nên có phần khác thường, đang trốn hắn. Mặc dù đưa ra đầy đủ lý do không thể gặp mặt, nhưng hắn cảm nhận được Tạ Phỉ chính là đang trốn hắn. Rõ ràng trước đó Tạ Phỉ đều gần gũi hắn mà.

Nguyên nhân chỉ có thể là hắn làm chưa đủ tốt.

Quả thật cũng là chưa đủ tốt. Hắn là một Alpha, tất cả đều nên do hắn chủ động mới đúng, dù là tỏ tình hay theo đuổi.

Nhận ra sự lùi bước của Tạ Phỉ, tay Cố Phương Yến dồn thêm sức, nắm chạy cậu không thả, không cho cậu lùi, trán áp lên trán cậu, nhìn vào mắt cậu, thấp giọng chậm rãi nói:

“Lời tỏ tình đáng lẽ phải do tớ nói trước, nhưng thật xin lỗi, không thể gặp cậu sớm hơn.”

“Tớ thích cậu, Tạ Phỉ.”

“Nên là… Có thể cho tớ một danh phận được không?”

Tác giả có lời muốn nói:

Mở đầu chương này.

Tiểu Tạ: Chủ nghĩa độc thân, tất nhiên sẽ không yêu đương với ai.

Kết thúc chương này.

Tiểu Tạ:…

*Rượu rio: rượu trái cây nồng độ thấp của Trung Quốc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play