# 35
Tác giả: Tụ Thanh Hiểu Bạch
Edit: Tira
…
Hỗn loạn trên mặt cỏ vẫn còn tiếp diễn, hương hoa quế tán loạn trong không khí nồng đến quá mức, nhưng Cố Phương Yến không hề bị bất cứ cái gì ngăn cản, hắn vẫn ngửi thấy rõ ràng mùi hương trên người Tạ Phỉ.
Đó là một mùi vị ngọt mát, giống như mùi hương trong chùa trên núi, như một làn khói trầm từ xa bay lại, làn sương khói thẩm thấu đi ra qua từng hơi thở của cậu.
Đây là mùi của đàn hương, đậm nhạt vừa phải, vừa vặn với mong muốn của Cố Phương Yến.
Tạ Phỉ vẫn giống lần trước, cậu rơi vào kỳ ph@t tình giả, nhưng trình độ nghiêm trọng hơn lần kia rất nhiều. Cả người Omega run lên, nhiệt độ cơ thể tăng cao không tưởng.
Thể chất cậu vốn thiên hàn, bình thường tay chân đều khó ấm áp nhưng lúc này, chúng lại nóng đến kinh người. Chất liệu áo sơ mi Cố Phương Yến đang mặc bóng và mát, làm cậu không thể tự chủ mà đưa mặt cọ vào hòng muốn giảm bớt cái nóng nực.
Tiếp sau đó, lý trí của Tạ Phỉ được tìm về, cậu nhận ra mình đang làm gì thì nhanh chóng lùi về sau, khẽ nói xin lỗi với Cố Phương Yến.
Giọng Tạ Phỉ mềm như bông, mang theo chút sụt sịt ẩn nhẫn. Toàn thân cậu hiện giờ đều vô lực, vừa lùi lại đã thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Cố Phương Yến lại kéo cậu về, hắn mím môi, trong lòng kiên quyết. Hắn nâng mắt đánh giá xung quanh, sau đó bế bổng cậu lên, đi về một phía không có người.
“Cậu định làm gì?”. Tạ Phỉ khẩn trương thốt lên, giọng nói đầy vẻ kinh hoàng và sợ hãi. Cậu túm chặt vạt áo của hắn không dám buông tay. Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ Tạ Phỉ bị người khác bế như vậy, tư thế treo trên không làm cậu cảm thấy bất an.
Cậu còn lo Cố Phương Yến sẽ ném cậu đến chỗ nào đó rồi mặc kệ bỏ đi.
Vốn dĩ tin tức tố giữa Alpha và Omega sẽ ảnh hưởng lẫn nhau. Cậu rơi vào tình trạng ph@t tình giả thế này, không thể khống chế tin tức tố chỉ có thể để nó lan ra bên ngoài. Tạ Phỉ khó chịu, Cố Phương Yến cũng không tốt hơn chút nào. Vứt cậu lại rồi đi mất cũng coi như là hắn đang… “bo bo giữ mình”.
“Bên kia quá nhiều người, tới chỗ khác.” Cố Phương Yến nhận ra tâm tư lo lắng của cậu, dùng giọng điệu trầm ổn giải thích. “Yên tâm, tôi sẽ không ném cậu đi đâu”.
Cố Phương Yến đi rất nhanh, không tới nửa phút sau đã mang Tạ Phỉ đến một chỗ mà hai người họ đi ngang qua lúc nãy.
Nơi này cả ba phía đều là rừng cây, hiếm có người đến, cuối đường để một cái bàn đá, nhưng không có ghế đá. Lúc nãy Tạ Phỉ còn kinh ngạc cảm thán “nơi này bày biện thật kỳ diệu quá”, căn bản không thèm đưa nó vào địa điểm suy xét lựa chọn để ngắm pháo bông. Bây giờ nơi trước mắt lại giống thiên nhiên, thích hợp để làm nơi tránh người.
Cố Phương Yến rũ mắt, không một tiếng động thả tin tức tố của mình ra lấn át tin tức tố của Tạ Phỉ. Đồng thời cũng ngăn chặn những Alpha khác đi qua phát hiện tình huống nổi ý đồ xấu.
Vài giây sau, quanh khu vực này tràn ngập mùi hương cây tuyết tùng. Ẩn giấu trong đó là một sợi hương ngọt mát mà chỉ có một mình Cố Phương Yến mới có thể ngửi.
Có một thứ cảm giác thỏa mãn chưa từng có lan tỏa cả con tim hắn. Nhưng rất nhanh sau đó lại có một cảm giác bất mãn nổi lên. Cảm giác này bắt nguồn từ chỗ âm u sâu thẳm nơi bản năng dục niệm của hắn, lóe lên mờ mịt u ám.
Cố Phương Yến đặt Tạ Phỉ lên bàn đá, hắn đỡ vai Tạ Phỉ, hơi cúi người, bình tĩnh nhìn đối phương một cách chăm chú.
Trăng tròn ngày 15 tháng 8, theo từng phút trôi qua, ánh trăng càng thêm sáng và trong.
Người trước mặt hắn hơi hé miệng, tóc mái hơi lộn xộn, ánh mắt mờ mịt đối diện hắn. Đáy mắt Tạ Phỉ chứa một tầng sáng mỏng, như là hơi nước rồi lại tựa hồ như ánh trăng. Dưới đêm trăng mùa thu, đuôi mắt dần đỏ ửng xinh đẹp thấu tận xương.
Vẻ mặt Cố Phương Yến vẫn lạnh nhạt trước sau như một, chỉ có mỗi hắn biết cảm giác thôi thúc và lý trí mình đang chiến đấu dữ dội. Cả người gần như bị chia làm hai nửa.
Một nửa là lửa, là thứ d*c vọng sinh ra đã có sẵn, khó có thể kiềm chế của Alpha. Nó là bản năng đã khắc vào xương cốt của Alpha, mỗi khắc mỗi giây đều không ngừng kêu gào muốn được đánh dấu Omega trước mặt, chiếm đoạt cậu cho riêng mình. Ác ma dục niệm kia lộ ra nụ cười, nhẹ giọng thổi vào bên tai hắn, “dù sao thì Tạ Phỉ cũng thích mày, không phải sao?”.
Nửa kia là băng, lạnh đến mức khắc nghiệt. Sự giáo dục của mười mấy năm qua và tu dưỡng của bản thân Cố Phương Yến không ngừng lặp đi lặp lại khuyên hắn. Cho dù Tạ Phỉ có nói là thích hắn, cho dù cậu ấy đã thổ lộ trước toàn trường thì hắn cũng không thể không màng đến mong muốn lúc này của Tạ Phỉ mà đánh dấu cậu ấy.
Cố Phương Yến ẩn nhẫn giãy giụa. Hắn kiên quyết nhắm chặt mắt, tới lúc mở ra, vẻ mặt đã khôi phục lại sự lạnh lùng trầm tĩnh bình thường. Chỉ có mỗi ngón tay rũ xuống bên người đang bị nắm chặt đến trắng bệch thể hiện ra và phần nỗi lòng hắn hiện tại.
Tiếp đó, Cố Phương Yến đưa tay đẩy đẩy tóc rối giúp Tạ Phỉ, Omega rũ mắt, đôi mi dày như lông quạ run rẩy cực nhẹ.
“Có hai cách giải quyết chuyện này, một là gọi điện cho bệnh viện, chúng ta đợi ở đây đến lúc xe cấp cứu đến. Hai là… tôi đánh dấu tạm thời cho cậu”. Cố Phương Yến nhìn cậu, nghiêm túc nói, “Cậu chọn cái nào?”.
“Tớ còn có thể chọn cái nào chứ…” Tạ Phỉ phải mất một lúc mới có thể phản ứng, cậu cố gắng mở miệng. Tại vì phải chịu cảm giác thôi thúc tán loạn trong cơ thể và thứ h@m muốn khó nhịn khiến cậu dường như không còn sức lực. Giọng nói mỏng manh mềm mại, bên trong còn chứa chút buồn bực, “Tới bệnh viện có tác dụng gì sao?”
Thể chất Tạ Phỉ đặc thù, không thể tiêm thuốc ức chế. Nếu chọn tới bệnh viện thì chỉ có hai kết cục. Một là bị đưa đi cách ly, hai là nhờ hỗ trợ từ tổ chức tình nguyện Alpha.
Thời gian ph@t tình của kỳ ph@t tình giả không dài như của kỳ ph@t tình chính thức nhưng cũng phải mất khoảng hai ngày. Cảm giác này cực kỳ khó chịu đựng. Nếu phải trải qua cảm giác này lâu như vậy, Tạ Phỉ nghĩ chắc mình xong luôn.
Còn nếu tìm tổ chức Alpha tình nguyện, có trời mới biết bọn họ sẽ đưa tới người như thế nào. So với việc nhắm mắt chọn đại thì thà để Cố Phương Yến đánh dấu còn hơn. Dù sao cũng đều là Alpha, tác dụng chẳng khác gì nhau. Huống hồ, Cố Phương Yến lớn lên còn đẹp trai như vậy, mặt nào cũng xuất sắc, cậu để hắn cắn một cái cũng chả tính mất mát gì.
Nghĩ như vậy, Tạ Phỉ đưa đầu ra phía trước, hơi cúi xuống để lộ ra cái gáy non mịn trắng nõn. Tạ Phỉ: “Chọn cậu”.
Thanh âm nhỏ đến mức như đang nỉ non, như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua liền bay mất. Thế nhưng Cố Phương Yến vẫn bắt được một cách rõ ràng. Giờ phút này, hắn không thể nói rõ cảm xúc của mình là như thế nào. Hắn chỉ biết vài giây tự hỏi kia của Tạ Phỉ mà dài như đã trải qua mấy thế kỷ.
“Quyết định chắc chắn?” Cố Phương Yến có chút không dám tin, hỏi lại lần nữa.
Tạ Phỉ dùng giọng mũi “‘ừ” một cái, đầu càng tiến về phía trước, đặt trán lên bả vai Cố Phương Yến, ý tứ càng thêm rõ ràng.
Tạ Phỉ mang trong mình tâm tình như thể sắp chịu hình phạt nặng nề chờ Cố Phương Yến. Nhưng thời khắc răng nanh chạm vào làn da, đâm vào tuyến thể, Tạ Phỉ vẫn nhịn không nổi mà ngẩng đầu, dùng sức nắm chặt vạt áo trước của Cố Phương Yến.
Đau thì có đau, nhưng cảm giác khác càng mãnh liệt hơn. Đó là cảm giác sung sướng khi được lấp đầy, tê tê dại dại, tràn đầy khắp cơ thể, len lỏi khắp mỗi ngóc ngách của bản thân. Thậm chí, bởi vì mỗi tế bào bị xâm chiếm mà làm cậu còn sinh ra… cảm giác thỏa mãn.
Không rõ là do ánh trăng quá sáng, hay bởi vì thứ cảm xúc này quá mức xa lạ, quá mức kỳ quái mà trong giây lát, đáy mắt Tạ Phỉ tràn ngập một tầng hơi nước, khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ.
Tạ Phỉ không tự chủ được mà rên nhẹ thành tiếng. Đúng lúc này, pháo hoa bay lên bùm một tiếng, những tia sáng lấp lánh tạo thành vòng cung trên màn trời tỏa ra tạo thành đóa hoa lóa mắt.
Tạ Phỉ nhìn thấy pháo hoa đầy trời, bỗng nhiên cảm thấy thế giới dường như vô cùng nhỏ bé. Ngoại trừ những đốm pháo hoa rực sáng trên bầu trời cũng chỉ còn mình và Cố Phương Yến.
Cậu mê man nhìn bầu trời xa xa, không biết thời gian qua bao lâu. Có lẽ là mấy giây, cũng có lẽ là vài phút, cuối cùng Cố Phương Yến cũng buông lỏng Tạ Phỉ. Nhưng hơi thở thuộc về Alpha vẫn còn đó, chúng vờn quanh cậu như thể sương mù, chúng bao vây cậu, lấp đầy thế giới của cậu.
“Được rồi” Cố Phương Yến lùi về phía sau nửa bước.
Cố Phương Yến xuất hiện trước tầm mắt cậu, che mất bầu trời xa xa. Pháo hoa rơi xuống phía sau hắn tạo thành đường cong dài trong bóng đêm u ám.
Tạ Phỉ “Ừm” một tiếng, thong thả cúi đầu.
Trong tay có thêm một cái khuy áo, Tạ Phỉ nghi ngờ giương mắt lên nhìn. Vừa nhìn đã phát hiện quả nhiên áo sơ mi của Cố Phương Yến thiếu mất một cái khuy. Thế mà cậu lại giật đứt một cái khuy áo của Cố Phương Yến!
… Chuyện này mất mặt quá đi.
Tạ Phỉ hơi xấu hổ mà sờ sờ mũi, bàn tay mở ra, giơ vật kia đến trước mặt Cố Phương Yến: “Xin lỗi nha…”
Đổi lại được tiếng cười nhẹ của Cố Phương Yến.
Đây chắc là tỏ vẻ không tức giận cũng không trách cậu. Đáy lòng Tạ Phỉ thầm mắng mình một tiếng, tiện đà cậu ngẩng đầu lên, chân thành nghiêm túc nói với Cố Phương Yến: “Chuyện hôm nay cảm ơn cậu”.
“Không cần phải khách khí với tôi”. Cố Phương Yến nhẹ giọng, xoay người dựa vào bàn đá sóng vai với Tạ Phỉ. “Giờ còn thấy khó chịu chỗ nào không?”
“Hết rồi”. Tạ Phỉ hoạt động tay chân, lắc đầu trả lời hắn.
“Vậy xem pháo bông đi”. Cố Phương Yến nói.
Vừa nãy Tạ Phỉ đã xem rồi, cậu cảm thấy pháo bông cũng không đẹp như trong tưởng tượng. Sau khi nói chuyện này cho Cố Phương Yến, đối phương đề nghị: “Về nhà?”
“Cũng đã tới rồi, thôi xem nốt đã”. Tạ Phỉ cự tuyệt. Một lát sau cậu lại tiếc nuối nói: “… đồ ăn cũng chẳng còn nữa”.
“Muốn ăn gì? Đồ ăn Quan Đông hay kẹo hồ lô?” Cố Phương Yến hỏi.
“Kẹo hồ lô kia ngọt lắm, ăn đồ ăn Quan Đông đi.” Tạ Phỉ đọc ra một chuỗi tên đồ ăn, nhưng nói xong lại sợ Cố Phương Yến nhớ không nổi. Cậu móc di động ra, gửi cho Cố Phương Yến một tin nhắn.
Sạu khi Cố Phương Yến đi khỏi, Tạ Phỉ ngồi trên bàn, hai tay chống phía sau, đung đưa chân thưởng thức pháo bông đầy trời.
Không đẹp như trong tưởng tượng nhưng cũng không phải là không đẹp. Thi thoảng còn có một hai quả pháo có hình dáng mới lạ. Nhưng Cố Phương Yến đi mất rồi, dù là chê bai hay ca ngợi cũng không có người chia sẻ với cậu.
Tạ Phỉ cảm thấy không có gì thú vị, dần dần rũ mắt.
Nghịch ngón tay một lúc, Tạ Phỉ lấy di động ra lướt lướt wechat, like hết tất cả ảnh selfie tối nay của bạn bè.
Cố Phương Yến chưa về.
Tạ Phỉ lại chuyển qua lướt weibo, xem một lượt hết tất cả hot search.
Vẫn không thấy bóng Cố Phương Yến trên đường về.
Một người to đùng như vậy, không đến mức đi lạc mất chứ?
Tạ Phỉ nhướng mày, hai chân dẫm lên trên đá cuội thong thả bước ra ngoai.
Ba phía quanh chỗ này đều là rưng cây. Nếu không phải địa thế cao con có ánh trăng chiếu tới, có lẽ chỗ nay sẽ rất âm u, hoang vắng. Hoang vắng như là những chốn thị phi vậy. Tạ Phỉ đi hết hàng cây, lại đi ra ngoài thêm một đoạn mới nhìn thấy mơ hồ vai bóng người.
Toàn la mấy đôi tình nhân đang ngồi ven đường ôm nhau gặm c ắn.
Tạ Phỉ trợn trắng mắt nhìn bọn họ.
Cuối cùng cậu nhìn thấy Cố Phương Yến ở chỗ cách ngã ba đương không xa. Alpha kia cầm hộp đô ăn Quan Đông, áo sơ mi bị rớt mất một khuy nhưng không hê ảnh hưởng đến mỹ cảm.
Cố Phương Yến cũng thấy cậu, hắn bước nhanh tới, đưa hộp đô ăn cho cậu rồi giải thích: “Người mua đô đông quá, phải xếp hang mấy phút”. Hắn hỏi tiếp: “Sao lại đi ra đây?”
Tạ Phỉ nhỏ giọng: “Tớ sợ cậu lạc đương”.
Lý do này không thể khiến người khác tin được, thậm chí con lam Cố Phương Yến cười thành tiếng.
“Đánh dấu sẽ làm Omega sinh ra tâm lý ỷ lại với Alpha. Mặc kệ là đánh dấu tạm thời hay la đánh dấu vĩnh viễn”. Tạ Phỉ rời mắt, giọng hơi mất tự nhiên. Nếu nghe cẩn thận sẽ nhận ra trong đó con có chút xấu hổ.
Tạ Phỉ không quen với một bản thân như vậy, cậu thấy mình cứ như đám con gái õng ẹo. Vưa nghĩ vậy, Tạ Phỉ tức giận phun tào: “Đây rõ ràng là phân biệt giới tính. Tại sao Alpha lại không có cảm giác muốn dựa dẫm vào Omega chứ?”
CP lại cười một tiếng.
“Vậy nên có khả năng tư giờ tớ sẽ rất dính cậu sao?” Tạ Phỉ rũ mắt chọc chọc hộp đô ăn, “Tớ sẽ cố hết sức để khống chế, không tạo phiền toái cho cậu đâu”.
“Không sao”. Cố Phương Yến thấp giọng, vừa noi vừa xoa nhẹ lên tóc Tạ Phỉ.
Pháo hoa bắn liên tục nửa tiếng, nghĩ đến chuyện phải chen chúc sau khi kết thúc bắn pháo hoa, Tạ Phỉ va Cố Phương Yến ra ngoài trước ba phút xếp hàng tại chỗ xe ngắm cảnh, lát nữa đi xe này ra cổng công viên.
Trên đường về bị tắc đương, về đến nha Cố Phương Yến thi đã gần 11 giờ rồi .
Tiệm đồ nướng, quán ăn khuya bên ngoài tiểu khu vẫn đang đông đúc, khí thế ngất trời. Bên trong tiểu khu, hơn một nửa các hộ gia đình đã tắt đèn.
Tạ Phỉ đi theo sau Cố Phương Yến lên lâu, cậu che miệng ngáp một cái, chế giễu: “Tiểu khu của các cậu có thói quen làm việc và nghỉ ngơi tốt quá”.
“Không phải cậu cũng định dọn tới đây hả? Cố Phương Yến buồn bã nói.
“Phải, là tiểu khu của chúng ta”. Tạ Phỉ lập tức sửa miệng.
Bọn họ lên lâu.
Căn nha nay cua Cố Phương Yến chỉ có một toilet, hai ngươi thay phiên sử dụng.
Tạ Phỉ dung trước. Cậu không mang đồ ngủ, sau khi tắm xong vẫn mặc bộ đồ kia của Cố Phương Yến. Ống quần và ống tay áo thừa ra một đoạn. Tạ Phỉ xắn ống quần lên, còn tay áo hả?—
“Nhin xem tớ có giống nghệ sĩ hát kinh kịch không?” Tạ Phỉ phẩy tay áo ở sân khấu sáng đèn giữa phòng khách.
Cố Phương Yến ngôi ở sô pha, rũ mắt đọc một quyển sách, Trung Thu đang ghé vào bên cạnh hắn tự đùa nghịch với cái đuôi của chính minh. Nghe tiếng Tạ Phỉ, một người một mèo đều ngẩng đầu lên nhìn cậu, bốn con mắt lộ ra vẻ cạn lời.
“Quan hệ giữa hai người tốt vậy từ lúc nào thế?” Tạ Phỉ ngạc nhiên hỏi.
“Xịt thuốc che tin tức tố rồi?” Cố Phương Yến ngửi thấy mùi cam quýt chua chua ngọt ngọt trên người Tạ Phỉ. Đây không phải mùi sữa tắm nha hắn, càng không phải mui tin tức tố của Tạ Phỉ. Giữa mày Cố Phương Yến nhăn lại một cách mơ hồ.
Tạ Phỉ lắc lắc tay áo nói, “Cả người tớ đây mùi của cậu, nếu không xịt thuốc che tin tức tố ngày mai sẽ được lên đầu diễn đàn mất”.
Tác dụng của đánh dấu tạm thời chỉ duy trì khoảng dăm ba ngay. Hơi thở mà Alpha để lại trên ngươi Omega sẽ dần dần bay đi. Vốn dĩ không cân để ý, để nó tự bay mất cũng được. Nhưng ma ngay mai con phải thi hai buổi, sau đó lại được nghỉ học. Tạ Phỉ không muốn trở thành tâm điểm để hóng hớt vì chuyện này đâu.
Nói xong cậu cúi đầu tự ngửi mùi trên người mình, hỏi: “Lần trước tớ mua thưa lọ nay, vẫn chưa dùng bao giờ. Mùi này khó ngửi lắm hả?”
Cố Phương Yến nhàn nhạt: “Cũng được”, đóng sách lại đưa cho Tạ Phỉ, sau đó đứng dậy đi vào toilet.
“Cậu đi tắm thì đưa sách cho tớ làm gì?” Tạ Phỉ hướng về phía bóng lưng Cố Phương Yến lẩm bẩm, “ ‘Triều đại Romanov’* ? tớ đâu có hứng thú gì với nước Nga đâu”.
(*) Triều đại Romanov là vương triều thứ hai và cũng là Vương triều cuối cùng trong lịch sử nước Nga, trị vì từ năm 1613 cho đến khi cuộc Cách mạng Tháng Hai phế bỏ nền quân chủ chuyên chế Sa hoàng vào năm 1917.
Nhờ ơn của thuốc che tin tức tố, Tạ Phỉ an ổn vượt qua cuối tháng chín. Sau hai ngày thi giữa kỳ, bọn họ còn phải học khoảng 8 ngày nữa. Mãi đến đêm trước Quốc khánh mới được nghỉ.
Cũng coi như trường học có lương tâm, học xong tiết cuối cùng sáng nay là được nghỉ rồi.
Đương nhiên Tạ Phỉ sẽ không về tiểu khu của Tạ Minh Phong kỳ nghỉ này, nhưng cậu tính lo xong chuyện thuê nhà trong dịp nghỉ lễ này luôn. Vậy nên Tạ Phỉ quay về biệt thự phía nam thành phố để thu dọn đồ dùng trước.
Tiết cuối cùng là tiết vật lý học chung hai lớp. Mọi người đều chuẩn bị hết rồi. Chỉ cần tiếng chuông vang lên một cái thì sẽ túm chặt cặp sách rồi lao về phía cầu thang hành lang.
Tạ Phỉ và Cố Phương Yến cùng nhau ra khỏi dạy học, trên đường còn gặp Vưu Sâm.
Mấy người nói nói cười cười, đến lúc tới cổng, Vưu Sâm đột nhiên dùng khuỷu tay thọc Tạ Phỉ một cái: “Ê, bên kia không phải anh cậu hả?”
“Ơ? Ổng không nói là sẽ đến đón tớ mà?” Tạ Phỉ mờ mịt ngẩng đầu, nhìn theo hướng ngón tay Vưu Sâm.
Thời tiết sáng trong , ánh nắng thanh khiết. Bùi Tinh Nguyên lái một chiếc xe SUV cốp rộng, người mặc một chiếc áo thun rộng rãi, phía dưới là một chiếc quần jeans bó sát, chiếc kính râm che mất hơn nửa khuôn mặt. Bùi tinh nguyên vẫn đứng với tư thế dựa vào đầu xe, chân để dưới đường, nhìn trông có vẻ đôi chân này dài lắm.
“Tuy rằng không lái chiếc Ferrari màu đỏ kia nhưng vẫn là khoa trương như cũ.” Tạ Phỉ mặt không cảm xúc phỉ nhổ, sau đó tạm biệt mọi người.
“Sao tới mà không báo một tiếng?” Tạ Phỉ bước đến trước mặt Bùi Tinh Nguyên.
“Không biết lớn nhỏ, gọi anh.” Bùi Tinh Nguyên giơ tay gõ lên trán Tạ Phỉ một cái, “Anh mà không tới mình em sao dọn hết đồ được?”
“Phải, anh trai thân yêu ——” Tạ Phỉ kéo dài giọng, xoay người mở cửa ghế phụ ra.
Nhưng động tác này của cậu không có thể thuận lợi hoàn thành. Không biết Bùi Tinh Nguyên bị hỏng cọng dây thần kinh nào rồi, đột nhiên duỗi tay kéo cậu một cái. Anh túm cậu qua sau đó cúi đầu nhẹ nhàng ngửi ngửi bên cổ cậu.
“Anh làm gì đấy?” Tạ Phỉ giơ tay tát bay đầu đối phương.
Bùi Tinh Nguyên thong thả ngẩng đầu.
Bị kính râm che mất biểu cảm , nhưng giọng nói Bùi Tinh Nguyên lại lộ ra chút lạnh lẽo: “Em trai yêu quý, sao anh lại ngửi thấy mùi của Alpha khác trên người em vậy?”